Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 280 - Chương 280: Thiên Đạo Vấn Tâm

Chương 280: Thiên đạo vấn tâm Chương 280: Thiên đạo vấn tâm

“Điện chủ Luyện Khí Điện bảo ta đi Hỏa Sơn Tiên trấn.” Sắc mặt Viên Thiên tôn giả cổ quái nói.

“Không biết lão già này tìm ta có chuyện gì?”

Một cái bóng mờ xuất hiện bên cạnh Viêm Thiên tôn giả, hóa thành phân thân của hắn, rồi biến mất khỏi đại điện.

“Sư tôn, tốt nhất người nên dùng chân thân của mình đi đi, bằng không điện chủ sẽ mắng đấy.”

“Tinh Từ và sư phụ hắn cũng ở đó.” Tô Nhiễm Thiên vừa cười vừa nói, trong lòng mong chờ nhìn trò cười của sư phụ mình.

“Lão già này!” Viêm Thiên tôn giả bất đắc dĩ cảm thán, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đứng dậy chuẩn bị đi Hỏa Sơn Tiên trấn để gặp điện chủ Luyện Khí Điện, người có thể trở thành người thân quen trong tương lai.

“Nếu không phải lão ta có cha là một Luyện Khí Đại Tông Sư ở tiên giới thì còn lâu ta mới chịu thiệt hắn.”

Viêm Thiên tôn giả có hơi nhức trứng, dù sao cũng chuẩn bị phi thăng tiên giới, dù không muốn nể mặt mũi của một Luyện Khí Tông Sư, nhưng tên điện chủ Luyện Khí Điện này lại có cha là Luyện Khí Đại Tông Sư ở tiên giới, sau khi phi thăng còn định nhờ vả cha hắn hỗ trợ luyện chế Tiên Khí, nên đành vuốt mặt cũng phải nể mũi.

Khi cha hắn còn ở thế giới này, cũng là một người bao che cho con cái, không để người khác nói xấu con trai ông ta nửa lời, nếu để ông ta ở tiên giới biết được mình lạnh nhạt với con ông ta, như vậy mình góp đủ linh khoáng tiên thạch để luyện Tiên Khí coi như cũng uổng công rồi.

Mặc dù tiên giới không chỉ có một vị Luyện Khí Đại Tông Sư, nhưng được Luyện Khí Đại Tông Sư là bằng hữu giúp đỡ tất nhiên sẽ tốt hơn mối quan hệ bình thường.

“Sư tôn cố chịu thiệt thòi lần này đi, hãy vì Tiên Khí của sư tôn về sau.” Tô Nhiễm Thiên đi theo sau lưng Viên Thiên tôn giả che miệng cười nói, đương nhiên nàng biết chỗ đau của sư phụ mình.

“Ngươi nói nhiều quá đấy.” Viêm Thiên tôn giả quay đầu trừng Tô Nhiễm Thiên.

“Sư tôn, sư phụ của Tinh Từ chính là một vị Luyện Khí Tông Sư rất lợi hại, thay vì dự định nhờ vị kia ở tiên giới luyện chế Tiên Khí, không bằng chờ thêm một khoảng thời gian nữa.”

“Lỡ như sư phụ của Tinh Từ thăng cấp lên Đại Tông Sư, như vậy sư tôn không phải trúng mánh rồi sao?” Tô Nhiễm Thiên nhỏ giọng nói.

“Mặc dù bản tôn không phải Luyện Khí sư, nhưng kiến thức cơ bản vẫn có, muốn thăng cấp Luyện Khí Đại Tông Sư, tu vi của vị kia ít nhất phải là Hợp Thể kỳ.”

“Vi sư không đợi được.” Viêm Thiên tôn giả lắc đầu đáp.

“Phân lượng của sư tôn thấp, không phải chỉ dựa vào một mình sư tôn là có thể phi thăng tiên giới được.”

“Ngươi nói nhiều như vậy, còn không phải là vì muốn ta ủng hộ cho ngươi và tên tiểu tử thối kia sao?”

“Hiện tại bản tôn rất chướng mắt tiểu tử thối ấy, nhưng nếu hắn thông qua được khảo nghiệm của ta, ta sẽ không xen vào chuyện của các ngươi nữa.”

“Khảo nghiệm như thế nào ạ?” Hai mắt Tô Nhiễm Thiên tỏa sáng.

“Thiên đạo vấn tâm.” Ánh mắt Viêm Thiên tôn giả kiên định đáp.

Nghe sư tôn nhắc tới, Tô Nhiễm Thiên vừa thấp thỏm vừa cảm động, nàng biết để khởi động thiên đạo vấn tâm cần phải trả cái giá lớn thế nào.

“Sư tôn, ta và Tinh Từ thật lòng yêu nhau.”

“Cái giá mà người phải trả cho việc này là quá lớn rồi.” Tô Nhiễm Thiên cảm động nói.

“Cái giá phải trả có lớn đến đâu thì cũng không bằng tính mạng mà cha người đã cứu ta.”

“Trả giá lớn như vậy là để ngươi chọn được đạo lữ đối xử tốt với mình.” Viêm Thiên Tôn giải thích.

Lúc này hai người đã đi tới một Truyền Tống Trận.

“Đi thôi, để ta nhìn chân thân lang quân như ý của ngươi xem thế nào.”

“Thuận tiện trả lại phân thân cho hắn.” Viêm Thiên tôn giả nói.

Bên trong Hỏa Sơn Tiên trấn, ngay tại đại điện, ông lão đang thảo luận về con đường luyện khí với Từ Phàm, đột nhiên vẻ mặt khẽ động.

“Đến rồi.” Ông lão cười ha hả nói.

Hai điểm sáng đỏ từ trong hư không xuất hiện, từ mờ ảo dần dần rõ ràng.

Viêm Thiên tôn giả và Tô Nhiễm Thiên xuất hiện trong đại điện.

Không hổ là người chuyên tu thần thông hệ Hỏa, đến y phục cũng là màu đỏ.

“Xin chào điện chủ.” Viêm Thiên tôn giả hơi cúi đầu nói.

“Ha ha, đừng khách khí như vậy, hôm nay ta chỉ muốn làm người mai mối thôi.” Ông lão cười ha hả nói, nhìn giống y như một Nguyệt Lão hiền từ.

“Ha ha, phiền điện chủ phải hao tâm tổn trí rồi.” Viêm Thiên tôn giả đáp, sau đó nhìn Lý Tinh Từ hỏi: “Ngươi là Lý Tinh Từ?”

“Chính là vãn bối.” Lúc này Lý Tinh Từ thận trọng trả lời.

“Còn ngươi là sư phụ của Lý Tinh Từ à?”

“Xin chào, Viêm Thiên tôn giả.” Từ Phàm mỉm cười đáp lại.

Tô Nhiễm Thiên đứng bên cạnh Viêm Thiên tôn giả nhìn Lý Tinh Từ vô cùng trìu mến, trong ánh mắt chứa đựng tình ý lai láng khó kiềm chế.

“Ngươi chú ý chút đi.” Viêm Thiên tôn giả truyền âm nhắc nhở Tô Nhiễm Thiên.

Khi hai người ngồi xuống, Viêm Thiên tôn giả trực tiếp triển khai uy áp, ép về phía hai người Từ Phàm và Lý Tinh Từ, đương nhiên, đã cố gắng né tránh điện chủ.

Lúc này, dưới uy áp của Viêm Thiên tôn giả, Từ Phàm mở miệng: “Tứ đệ tử của ta cùng quý đồ của ngài biết nhau và yêu nhau từ lâu, mong tôn giả ủng hộ.”

“Ủng hộ? Ta chỉ muốn hỏi đệ tử của ngươi một câu.” Viêm Thiên tôn giả đề nghị.

“Ngài cứ hỏi.” Trong lòng Từ Phàm tự nhủ, chế độ cha vợ khởi động rồi đây.

“Từ nhỏ đệ tử ta đã là một công chúa cao quý của một môn phái, trong môn phái chuyên cung cấp kho bảo vật cho người thừa kế, mà con bé lại là đồ nhi bảo bối của các tôn giả đỉnh cấp trong đó.”

“Là đệ tử cốt cán của hội trưởng lão, tương lai sẽ trở thành đệ tử chính thức của hội trưởng lão tiên giới, việc thăng cấp lên Chân Tiên cũng không thành vấn đề.”

“Vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy bản thân xứng với con bé sao??”

Giọng nói Viêm Thiên tôn giả to như chuông lớn, mỗi một câu đều làm chấn động trái tim Lý Tinh Từ.

Tương lai đệ tử của ta mẹ nó cũng là đệ tử của Tiên Đế ở tiên giới, ta mới là người hỏi ngươi đồ nhi của người có xứng không đấy. Từ Phàm thầm mắng, đồng thời trong lòng hẹp hòi ghi tạc lời nói của Viêm Thiên tôn giả.

Vào một ngày nọ ở Tu Tiên giới, Viêm Thiên tôn giả hỏi đồ đệ của ta có xứng hay không.

Lúc này dưới uy áp của Viêm Thiên tôn giả, Lý Tinh Từ chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Nhiễm Thiên kéo tay nàng nói: “Ta và Tô Nhiễm Thiên thật lòng yêu nhau.”

“Ta đã nghe thấy lời tiền bối nói về tiền đồ của Thiên nhi, ta cũng sẽ trả lời cho tiền bối biết bằng tiền đồ của ta.”

“Ta xứng.” Lý Tinh Từ kiên định đáp.

Lúc này, Từ Phàm giật mình, giống như quần chúng hóng chuyện, không ngờ đồ nhi của mình lại có khí phách như vậy.

Trong mắt Viêm Thiên tôn giả lóe lên một tia vừa kinh ngạc vừa vui mừng nho nhỏ, hắn vốn ghét nhất hạng người khúm núm, hành vi này của Lý Tinh Từ rất hợp khẩu vị của hắn.

“Ta cũng chuẩn bị phi thăng, nếu thật sự muốn ngăn cản các ngươi thì cũng chẳng ngăn cản được bao nhiêu năm nữa.”

“Tiểu bối, ta chỉ hỏi người một câu, có dám để thiên đạo vấn tâm hay không?”

“Chỉ cần ngươi có thể thông qua, ta sẽ không can thiệp vào chuyện của các ngươi nữa.” Viêm Thiên tôn giả nói.

“Thiên đạo vấn tâm, Viêm Thiên tôn giả, ngươi cần phải hiểu rõ, thứ đồ chơi kia cứ không phải muốn là có thể mang ra chơi.” Ông lão bên cạnh lên tiếng.

“Viêm Thiên tôn giả, các giá ngài bỏ ra không khỏi quá lớn rồi đi.” Từ Phàm nói.

Thiên đạo vấn tâm phải trả giá bằng bản nguyên của chính mình, để mời thiên đạo hỏi thăm vạn vật chúng sinh.

“Không lớn, sau khi phi thăng, ta không muốn đệ tử của mình đi con đường quanh co.”

Viêm Thiên tôn giả chỉ một tay lên trời, thầm niệm mật ngữ.

Một cánh cửa lớn màu vàng kim xuất hiện trước mặt Lý Tinh Từ.

“Vào đi, chỉ cần thông qua khảo nghiệm, ta lập tức chúc phúc cho các ngươi.” Sắc mặt Viêm Thiên tôn giả hơi tái nhợt nói.

“Thiên Nhi, chờ ta trở về.” Lý Tinh Từ nói xong liền bước vào bên trong cánh cửa màu vàng kim.

Cửa lớn ánh kim chậm rãi đóng lại, sau đó bị khóa bởi một chuỗi dây xích có phù văn vô tận.

“Tại sao ngươi lại làm như vậy? Nếu đồ đệ của người ta và đồ nhi của ngươi đã thật lòng yêu nhau, ngươi cũng chẳng thua thiệt gì.” Điện chủ tiếc hận nói.
Bình Luận (0)
Comment