Chương 281: Trương Học Linh
Chương 281: Trương Học Linh
Lúc này hội trưởng lão gồm điện chủ Luyện Khí Điện và Từ Phàm đang ngồi trước cánh cửa vàng kim được khóa bởi dây xích bên trên có phù văn, bắt đầu thảo luận.
“Từ trưởng lão, chỗ ngưng tụ phù văn này đều là ý chí của thiên đạo, khó có được cơ hội như vậy, ta và ngươi phải quan sát thật kỹ mới được.” Ông lão mở miệng.
“Đó là tất nhiên, ta đã sớm có hứng thú với loại phù văn này từ lâu rồi, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy.”
Trong mắt Từ Phàm và điện chủ Luyện Khí Điện đều đồng thời chiếu sáng cứ như bốn cái bóng đèn lớn, nhìn chòng chọc vào phù văn bên trên dây xích.
“Cấu tạo sắp xếp của phù văn này đúng là người phàm như ta không thể nghĩ tới.” Ông lão lấy làm kỳ lạ tấm tắc nói.
“Cũng không đến nỗi, khóa bằng chữ phù văn muốn đạt đến trình độ này, cần phải dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ.” Hai mắt Từ Phàm ánh lên tia sáng đáp.
“Không hổ là Từ lão đệ, thật trâu bò.” Điện chủ tán dương.
“Lão ca cũng không kém gì, hệ thống trận pháp tiên văn kia của ngài không phải là thứ mà một Luyện Khí Tông Sư bình thường có thể điều khiển.” Từ Phàm khiêm tôn nói.
“Ánh mắt Từ lão đệ thật độc đáo.”
“Lão ca cũng không kém.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng cười lên ha hả.
Trong nháy mắt, quan hệ giữa hai người trở nên gần gũi hơn, Từ Phàm cũng nắm được kinh nghiệm giao lưu tâm đắc cùng Luyện Khí Tông Sư.
Lúc này, Viêm Thiên tôn giả bên cạnh lại có chút xấu hổ.
Đây là thứ ta tiêu hao bản nguyên để triệu hồi, cho các ngươi nhìn, các ngươi không phải nên nói tiếng cảm ơn ta trước à?
Từ Phàm bỗng lấy ra hai khối linh sắt đã được luyện hóa, đưa cho điện chủ Luyện Khí Điện một khối.
“Ha Ha, Từ lão đệ thật hiểu rõ tâm ta.”
Ánh mắt ông lão nhìn về phía Từ Phàm càng thêm thân thiết.
Hai người cùng lộ ra linh hỏa, bắt đầu khắc họa phù văn bên trên linh sắt đã luyện chế ngay trong đại điện.
Không bao lâu sau, hai chuỗi bảo khí xích sắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
“Lão đệ, nhìn thử xem có sai sót gì hay không.” Điện chủ đưa bảo khí dây xích trong tay ông ta cho Từ Phàm.
“Vậy nhờ lão ca cũng nhìn thử của ta xem.” Từ Phàm đáp.
Hai người tương hỗ đánh giá một phen, trong nháy mắt toàn bộ đại điện cũng bắt đầu trở nên vui vẻ hòa thuận.
Viêm Thiên tôn giả nhìn cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng cạn lời, gặp được đồng đạo thôi mà vui đến vậy cơ à?
Đúng lúc này, dây xích trên cửa lớn ánh kim buông lỏng, Lý Tinh Từ bình yên đi ra, đầu tiên hành lễ với bọn Từ Phàm, sau đó nói với Viêm Thiên tôn giả: “Tôn giả, ta đã thông qua khảo nghiệm.”
“Ta biết, nói lời giữ lời, về sau ta sẽ mặc kệ chuyện của các ngươi.” Viêm Thiên tôn giả dùng vẻ mặt không cảm xúc nói, sau đó biến mất trong đại điện.
“Cũng xem như là kết cục hoàn mỹ, Từ lão đệ, xin chúc mừng, xem ra không lâu nữa là có thể đến chỗ của các ngươi uống rượu mừng rồi.” Điện chủ cười nói.
“Nhất định, nhất định, đến lúc đó, mong lão ca có mặt chung vui.” Từ Phàm khách khí đáp.
“Chắc chắn sẽ có mặt.” Điện chủ lập tức đồng ý.
Lúc này, Tô Nhiễm Thiên nói với Lý Tinh Từ: “Tinh Từ, ta muốn về trước để dành thời gian ở cùng sư phụ, chàng chờ ta ở môn phái nhé.”
“Nên như vậy.” Lý Tinh Từ gật đầu đáp.
Tô Nhiễm Thiên cũng biến mất trong đại điện.
Từ Phàm thấy mọi việc đều đã ổn thỏa, bắt đầu lên tiếng hỏi chuyện của mình.
“Lão ca, đoàn thần hỏa trên dãy núi lửa kia, có phải là cung cấp cho Luyện Khí Tông Sư sử dụng?” Từ Phàm hỏi, từ nãy đến giờ vấn đề này vẫn một mực nén trong lòng không nói ra.
“Đúng, chỉ cần trả linh thạch là có thể dùng, có điều hai người huynh đệ chúng ta vừa gặp liền thân, cứ như bạn cũ lâu năm, loại duyên phận này sao có thể đo lường bằng linh thạch, cứ thoải mái sử dụng đi, ta sẽ cho lão đệ quyền hạn lớn nhất.” Điện chủ hào sảng nói.
“Ha ha, vậy sau này phải làm phiền lão ca rồi.” Từ Phàm cười đáp.
“Giữa huynh đệ chúng ta khách sáo làm gì, đoàn thần hỏa kia là do cha ta để lại cho ta, ta muốn dùng như thế nào thì dùng thôi.” Điện chủ cười nói.
Chỉ mới ngắn ngủi có một ngày, Từ Phàm đã có thêm một đại ca tốt.
Lúc này, điện chủ cười với Từ Phàm hỏi: “Đồ vật ta sưu tập được, lão đệ đã thấy hết rồi, khi nào thì để ta thưởng thức bộ sưu tập của lão đệ đây?”
“Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào lão ca cũng có thể tới Ẩn Linh môn của ta, ngay tại Lâm Sâm Tiên thành, phía trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.”
“Chỉ cần lão ca đến, tiểu đệ lúc nào cũng hoan nghênh.” Từ Phàm chắp tay nói.
“Vậy tốt quá, qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ lập tức đến thăm.” Ông lão nói.
“Hoan nghênh.”
Từ Phàm cùng Lý Tinh Từ cáo biệt điện chủ, thông qua Truyền Tống Trận trở lại Lâm Sâm Tiên thành.
“Chuyện của ngươi coi như đã xong, còn lại chỉ là chuẩn bị tốt sính lễ cùng các nghi thức cho việc thành thân là được.” Từ Phàm dặn dò.
“Mặc dù Viêm Thiên tôn giả là sư phụ của Tô trưởng lão, nhưng ông ấy cũng không khác gì cha của Tô trưởng lão.”
“Các ngươi nên thành thân trước khi Viêm Tiêm tôn giả phi thăng, để cho ông ta được yên tâm.”
“Đã rõ.” Lý Tinh Từ gật đầu đáp.
Lúc này, một bóng người nhìn y như đúc Lý Tinh Từ hiện ra bên cạnh hắn.
“Phân thân này của ngươi, trở về luyện chế lại một chút đi.”
“Quá cẩu thả, khó trách Viêm Thiên tôn giả phát hiện ra.” Từ Phàm lắc đầu khiển trách.
“Tuân mệnh.” Lý Tinh Từ nói.
Hai người trở lại Ẩn Linh môn, Từ Phàm ngồi trên đạo trường đỉnh chính, nhẹ thở phào.
Đã làm đại sự xong, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút.
Ánh mắt Từ Phàm dường như xuyên thấu qua đại địa nhìn thấy nơi luyện khí của phân thân số một.
“Phân thân à, đại ca đã tìm được cho ngươi một người huynh đệ tốt, về sau ngươi cứ qua đó luyện khí đi, ít nhất tốc độ sẽ nhanh hơn.” Từ Phàm tính toán, nếu mượn nhờ đoàn hỏa thần kia, như vậy thời gian luyện chế đạo khí chí ít cũng có thể giảm bớt phân nửa.
“Bồ Đào, thời điểm ta rời đi, môn phái không có chuyện gì phát sinh chứ?” Từ Phàm vừa uống trà vừa hỏi.
“Tất cả vẫn bình thường, chỉ là người đứng đầu Battle Royale hôm nay đã đổi thành Lôi Hân.”
“Với lại Trương Học Linh, người đã tiến vào ảo cảnh, ba ngày sau sẽ xuất quan.”
“Trương Học Linh, ngươi không nhắc ta cũng quên mất, hắn sắp xuất quan rồi.” Từ Phàm chợt nhớ tới chuyện này.
“Hắn biểu hiện thế nào bên trong ảo cảnh?” Từ Phàm tò mò hỏi, không biết vị đệ tử tâm tư kiên định này thế nào rồi.
“Vẫn luôn lĩnh hội đạo pháp, tâm trí cứng cỏi, những năm trong huyễn cảnh, tâm cảnh vẫn luôn bảo trì vô cùng ổn định, tâm trí tựa như núi cao, không người nào có thể dao động trái tim hướng đạo của Trương Học Linh.”
Đánh giá của Bồ Đào, khiến Từ Phàm có hơi ngoài ý muốn, Từ Phàm phất tay, mở ra hình ảnh phản chiếu của Trương Học Linh tại thế giới huyễn cảnh.
Chỉ thấy Trương Học Linh đang nghiên cứu thần thông của một môn kiếm đạo, vẻ mặt lạnh nhạt, ngồi xếp bằng vững vàng như một thầy tu.
“Bởi vì tư chất có hơi kém, thật đáng tiếc. Nếu có thể giúp đỡ, ta sẽ giúp, ta thật muốn nhìn xem hắn có thể đi được bao xa.” Từ Phàm thở dài nói.
Cuộc đời Từ Phàm ít thấy đệ tử nào có trái tim hướng đạo đến vậy, ngay cả người chăm chỉ tu luyện thần thông như Từ Cương, thời gian tu hành ngộ đạo đã lâu, còn phát ngốc một lần.
Từ Phàm nhanh chóng nhìn vào hành trình hơn hai mươi năm của Trương Học Linh, có thể nói đệ tử này ngoài đi ngủ thì thời gian còn lại đều dùng lĩnh hội thần thông của đạo pháp, bên trong ánh mắt chỉ duy nhất lộ ra vẻ vui sướng khi ngộ được đạo pháp, trừ cái đó ra ròng rã hơn hai mươi năm trời, trong mắt của hắn không hề lộ ra bất cứ sự mệt mỏi hay mất kiên nhẫn nào.
“Chờ sau khi Trương Học Linh xuất quan, bảo hắn tới gặp ta.” Từ Phàm nói.
“Tuân mệnh.”
“Các đệ tử hiện tại đang đi ngao du thế nào rồi?”
“Tất cả đều tiến triển thuận lợi, chỉ có Hùng Lực bên kia gặp chút chuyện ngoài ý muốn.” Bồ Đào đáp.
“Thế nào? Bị Tráng Linh đè bẹp à?”
“Cũng không phải, Hùng Lực có lần suýt chút nữa đánh chết Tráng Linh, nên hiện tại đang bị truy sát ngay tại thánh địa Hợp Hoan.”