Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 288: Hư Vô Chi Phong

Chương 288: Hư Vô Chi Phong Chương 288: Hư Vô Chi Phong

Sau khi cúp điện thoại, Từ Phàm lắc đầu cười nói: “Ngươi cho điện chủ nhìn thấy dáng vẻ của thiên đường, hắn còn cam tâm làm một Luyện Khí Đại Tông Sư bình thường à.”

Ít nhiều gì Luyện Khí Tông Sư cũng có loại tính cách cố chấp, ngươi để một Luyện Khí Tông Sư nhìn thấy một vấn đề khó khăn khiến hắn cảm thấy hứng thú như vậy, có lẽ cả đời hắn đều sẽ chôn chân ở nơi đó.

“Thôi vậy, có phân thân số một ở đó.” Từ Phàm nói ra.

Lúc này trong lòng Từ Phàm có cảm ứng, bấm ngón tay tính toán, nói ra: “Đại kiếp trần thế của tên đồ đệ ngốc nhà ta sắp bắt đầu rồi.”

Đại lục Thiên Ma, bên ngoài Nguyên Mộc Ma Thành, Ma Thành này cách Thiên Ma Tông cũng không phải quá xa, chỉ khoảng chừng ba tòa Ma Thành.

Bên ngoài Nguyên Mộc Ma Thành, Tô Nhiễm Thiên dùng trận bàn bố trí tầng trận pháp tiếp theo, cẩn thận nhìn xung quanh, đề phòng có người trốn ở một góc bí mật nào đó nhìn trộm.

“Thiên Nhi, làm ở chỗ này đi, cách Nguyên Mộc Ma Thành mười vạn dặm, cộng thêm đất đai cằn cỗi, chắc hẳn không có người nào chú ý đến chúng ta đâu.” Lý Tinh Từ nói ra.

“Vâng.” Tô Nhiễm Thiên dịu dàng nói.

Một con voi trắng nhỏ xuất hiện, sau khi kêu lên một tiếng, bắt đầu thân thiết đi vòng quanh Tô Nhiễm Thiên.

“Được rồi, được rồi, biết ngươi đói bụng rồi.” Tô Nhiễm Thiên lấy mấy linh quả thượng phẩm ra cho voi nhỏ ăn.

Lúc này, một cơn gió thổi qua. Bóng hình hai người đã xuất hiện ở nơi cách trận pháp mấy nghìn dặm, mà hai hư ảnh bên trong trận pháp vẫn đang chơi đùa cùng voi nhỏ.

“Được rồi, ba ngày sau trận pháp này sẽ tự động biến mất, đến lúc đó người của Thiên Ma Tông ắt sẽ tìm được nó.” Tô Nhiễm Thiên cẩn thận nhìn xung quanh rồi nói ra, nàng vẫn luôn nhớ kỹ lời nói của Từ Phàm, vì vậy luôn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chút chuyện gì đó.

“Thiên Nhi, ngươi cẩn thận quá mức rồi, cứ thuận theo tự nhiên là được.” Lý Tinh Từ vừa cười vừa nói.

Đúng lúc này, đột nhiên một cơn Hư Vô Chi Phong đột nhiên nổi lên, trong nháy mắt cắn nuốt khu vực hai người đang đứng, tạo thành một cái hố sâu khổng lồ.

Không lâu sau, một Đại Thừa Tôn Giả xuất hiện trên không trung hố sâu, sắc mặt không chút thay đổi quan sát xung quanh, sau đó gửi tin tức về Thiên Ma Tông.

“Có lẽ hai người này là tu sĩ bên ngoài đại lục Thiên Ma, coi như các ngươi không may, lại tiến vào Hư Vô Chi Giới, cho dù là thần tiên cũng không thể nào cứu được các ngươi.” Đại Thừa Tôn Giả lắc đầu nói ra, tiện tay thi triển bí pháp, bắt đầu phong ấn khu vực bị cắn nuốt này.

Ẩn Linh môn, phía trên Thập Vạn Lý Cực Hồ.

“Đồ đệ đáng thương, cũng không biết lúc nào mới có thể gặp ngươi.” Từ Phàm thở dài nói.

Bởi vì tinh thông Chiêm Bặc chi đạo, Từ Phàm đều có thể biết phần nào kiếp nạn mà đồ đệ phải gặp trong tương lai.

Trong mấy đồ đệ, kiếp nạn mà tứ đồ đệ Lý Tinh Từ của hắn gặp phải là tương đối nguy hiểm, thậm chí trước kia còn có thể nói là nguy hiểm nhất, nhưng về sau lão tam Hướng Trì chính thức nhận Kiếm Vô Cực làm đồ đệ, lúc này kiếp nạn của Lý Tinh Từ biến thành thứ hai.

Sau khi tinh thông Chiêm Bặc chi đạo, Từ Phàm liền hiểu, kiếp nạn nhỏ có thể trả một cái giá đắt để hóa giải, nhưng kiếp nạn lớn trong cuộc đời thì không cách nào hóa giải được, cùng lắm cũng chỉ có thể trì hoãn mà thôi.

Lúc trước nguyên nhân khiến Từ Phàm thật lòng tác hợp Tô Nhiễm Thiên và đồ đệ mình kết làm đạo lữ không chỉ vì Tô Nhiễm Thiên có tiền, quan trọng hơn chính là Từ Phàm phát hiện kiếp nạn trên người đồ đệ Lý Tinh Từ của mình bắt đầu chia ra một phần cho Tô Nhiễm Thiên.

Kiếp nạn vốn cửu tử nhất sinh dần trở nên mơ hồ, dường như mệnh cách của hai người đang hòa vào nhau.

Nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, Từ Phàm sẽ không cho phép có người ép đồ đệ của mình, cho dù là phú bà có tiền xinh đẹp cũng không được.

Hư Vô Chi Giới, bên dưới biển lớn xanh biếc, một đôi nam nữ hôn mê trên bờ cát.

Mãi đến khi thủy triều dâng lên, sóng nước đập vào trên mặt hai người, Lý Tinh Từ mới chậm rãi tỉnh lại.

Lúc này Lý Tinh Từ cảm thấy toàn thân bủn rủn đau nhức, chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy.

Lý Tinh Từ bình tĩnh quan sát bốn phía xung quanh, cảm nhận tình trạng trong cơ thể mình, sau đó hai tay luồn qua nách Tô Nhiễm Thiên, đi đến chỗ cao hơn trên bãi cát.

Không bao lâu sau, Tô Nhiễm Thiên cũng tỉnh lại.

“Tinh Từ, đây là nơi nào.” Tô Nhiễm Thiên hỏi, tình trạng hiện giờ của nàng rất không tốt, cảm giác giống như linh lực toàn thân bị phong ấn, bị người ta đánh một trận vậy.

“Ta cũng không rõ lắm, nhưng có thể xác định, nơi này không phải Tu Tiên giới.”

Lý Tinh Từ ngồi bên cạnh Tô Nhiễm Thiên, nheo mắt nhìn mặt trời trên không trung.

“Đây là tiểu thế giới kia sao?”

“Không phải, nơi này là thế giới chân thật, mặt trời trên không trung cũng là chân thật, không giống với hình chiếu mà mặt trời chiếu ra trong tiểu thế giới kia.” Lý Tinh Từ nói rồi dùng tay đo thử độ cao của mặt trời.

“Linh lực trên người chúng ta không phải bị phong ấn, mà là bị tan biến rồi.”

“Cường độ thân thể chúng ta cũng hạ xuống giống như người phàm, thậm chí còn không bằng người phàm.” Lý Tinh Từ cảm nhận tình trạng cơ thể rồi nói ra.

Tô Nhiễm Thiên chau mày, đối với nàng mất đi tu vi chính là tin tức xấu nhất.

“Ục ục ~~”

Bụng hai người đồng thời vang lên.

Tô Nhiễm Thiên theo bản năng muốn lấy đồ từ trong nhẫn không gian ra, kết quả phát hiện nhẫn không gian đã biến thành vật trang trí, mà đạo khí hành cung của mình cũng không cách nào sử dụng.

Lý Tinh Từ khẽ vỗ lên bả vai Tô Nhiễm Thiên, mỉm cười nói: “Chuyện này giao cho ta.”

Sau đó đứng dậy tìm hai viên đá cuội to chừng quả trứng gà, đi về phía cây ăn quả cao chừng ba mươi mét ở cách đó không xa.

Lý Tinh Từ dùng kỹ thuật đặc biệt ném hai viên đá cuội lên, trực tiếp ném rơi hai trái cây to chừng quả bóng đá.

Lý Tinh Từ bóc vỏ ngoài trái cây, quan sát một chút, sau đó đưa cho Tô Nhiễm Thiên, mình cũng bóc nốt quả còn lại.

“Thiên Nhi, ăn đi, trái cây này không có độc.”

“Cảm ơn Tinh Từ.” Tô Nhiễm Thiên tin tưởng không chút nghi ngờ lời nói của Lý Tinh Từ.

Trái cây to chừng quả bóng đá có vỏ xanh ruột đỏ, phần giữa rất mọng nước, ngọt nhẹ mà không ngán, hơn nữa hai người đều đang đói bụng, cho nên nhoáng cái đã ăn sạch sẽ.

Sau khi ăn trái cây xong, tình trạng của hai người cũng tốt hơn.

“Tinh Từ, chúng ta làm sao bây giờ.” Tô Nhiễm Thiên không nhịn được hỏi, bây giờ tu vi hoàn toàn biến mất, nàng đã thật sự biến thành một nữ tử yếu ớt.

Lý Tinh Từ liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Trước tiên chúng ta leo lên đỉnh núi, nhìn xem xung quanh có nhà ở hay không.”

“Ta cảm thấy nếu tìm được người thì có thể hiểu rõ tình hình nơi này, cũng biết làm thế nào để rời khỏi.”

Lúc này bỗng nhiên Lý Tinh Từ nghĩ đến điều gì đó, hỏi Tô Nhiễm Thiên: “Thiên Nhi, xa xa có hai ngọn núi, ngươi chọn một ngọn đi.”

“Ngọn này đi.” Tô Nhiễm Thiên tiện tay chỉ vào một ngọn núi, đối với lời của Lý Tinh Từ, nàng rất ít khi hỏi vì sao.

Hai người đi về phía ngọn núi, trên đường đi, Lý Tinh Từ vẫn luôn an ủi Tô Nhiễm Thiên.

“Thiên Nhi, đừng lo lắng, tin tưởng ta, chắc chắn có thể dẫn ngươi ra ngoài.” Lý Tinh Từ đảm bảo nói.

“Tinh Từ, ta không lo lắng điều này, bây giờ chúng ta tay không tấc sắt, lỡ như gặp nguy hiểm thì phải làm sao bây giờ.”

“Gào gào ~~” Tô Nhiễm Thiên vừa dứt lời, năm con Cự Lang đã trưởng thành to chừng con trâu nước xuất hiện, bao vây xung quanh hai người.

Lúc này, Tô Nhiễm Thiên đã không thể bình tĩnh nữa rồi.

Ánh mắt Cự Lang đỏ rực, miệng chảy nước miếng nhìn chằm chằm hai người, hệt như nhìn thấy món ăn ngon trên đường đi vậy.

“Tinh Từ, kiếp sau ngươi có còn nhớ đến ta không.”

“Chuyện của kiếp sau thì kiếp sau nói.” Móng tay của Lý Tinh Từ bắt đầu biến đổi.
Bình Luận (0)
Comment