Chương 289: Đạo khí linh kiếm thứ hai của Ninh Đạo
Chương 289: Đạo khí linh kiếm thứ hai của Ninh Đạo
Móng tay trên tay Lý Tinh Từ vừa biến đổi, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn.
“Tinh Từ, linh lực của ngươi khôi phục rồi!” Tô Nhiễm Thiên vui mừng nói.
“Không phải, đây là đồ sư phụ cho ta lúc chúng ta sắp đi.”
Ba ánh kiếm lóe lên, trực tiếp đâm xuyên qua mi tâm ba con Cự Lang, chết ngay tại chỗ.
“Gào gào ~~”
Ánh mắt hai con Cự Lang còn lại đã bắt đầu xuất hiện sợ hãi, cái đuôi che mông mình lại, nhìn chằm chằm Lý Tinh Từ, chậm rãi lùi về sau, ý đồ muốn chạy trốn.
“@#%#@ $#%.” Ánh mắt Lý Tinh Từ lóe lên sắc thái kỳ lạ, trong miệng phát ra âm thanh kỳ quái.
Lúc này, Cự Lang vốn đang sợ hãi dần dần bình tĩnh trở lại.
“& p;% $ $#%.” Lý Tinh Từ tiếp tục phát ra âm thanh kỳ quái, mãi đến khi ánh mắt hai con Cự Lang nhìn hai người thay đổi, trở nên thân thiết hơn thì mới ngừng lại.
“Tinh Từ, ngươi chắc chắn là chưa khôi phục linh lực.” Tô Nhiễm Thiên nhìn Lý Tinh Từ, nghi ngờ hỏi.
“Chắc, đây chỉ là một số thủ đoạn trong giang hồ của phàm nhân, không cần linh lực, dùng phương pháp đặc biệt là có thể làm được.” Lý Tinh Từ giải thích.
Những thứ này có một phần là Từ Phàm dạy, mà một phần khác là học được khi ở Bách Thế Luân Hồi.
Sau khi hai con Cự Lang bị Lý Tinh Từ dùng thủ đoạn mê hồn khống chế, lập tức biến thành vật cưỡi của hai người, chạy về phía ngọn núi kia.
Dọc đường đi, Tô Nhiễm Thiên luôn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lý Tinh Từ, như vậy cũng khiến tâm trạng nặng nề của Lý Tinh Từ dần dần tốt hơn.
Có câu, nhìn núi tưởng gần mà rất xa, mãi đến khi mặt trời lặn xuống, hai người mới đến dưới chân núi.
Lý Tinh Từ dùng móng tay sư phụ cho biến hóa thành các loại công cụ, cuối cùng dựng một cái lều nhỏ thô sơ.
Nhìn bầu trời sao khác biệt này, Tô Nhiễm Thiên nói: “Xem ra nơi này quả thật không phải là Tu Tiên giới, không một vì sao ngân hà nào trên trời giống với Tu Tiên giới cả.”
Lý Tinh Từ ngồi cạnh đống lửa nướng thú nhỏ Cự Lang vừa bắt được.
“Chúng ta nhất định có thể ra ngoài, sư phụ từng nói, là phúc không phải họa, vì vậy chắc chắn sẽ không đắm chìm ở nơi như thế này.” Lý Tinh Từ vừa cười vừa nói, tiện tay đưa thịt thú vật đã nướng xong cho Tô Nhiễm Thiên.
“Nơi này vật tư phong phú, chúng ta tạm thời không cần lo lắng cho vấn đề ăn uống.”
Tô Nhiễm Thiên nhận thịt nướng, tò mò hỏi: “Tinh Từ, những bản lĩnh này của ngươi đều học được từ chỗ sư phụ ngươi sao?”
“Không phải toàn bộ, có cái học được trong Bách Thế Luân Hồi.” Lý Tinh Từ thì thầm nói ra, hắn nghĩ đến kiếp sống cô đơn cả đời tại nơi hoang dã kia.
Trong ánh lửa, Tô Nhiễm Thiên nhìn khuôn mặt đẹp trai thăm thẳm của Lý Tinh Từ, khẽ nói: “Tinh Từ, có thể kể những chuyện trong luân hồi của ngươi không?”
“Được, dù sao bây giờ cũng không vội đi, coi như kể chuyện xưa cho ngươi nghe ậy.” Lý Tinh Từ vừa cười vừa nói.
“Đời thứ nhất, ta sinh ra tại…”
…
Đảo Ẩn Linh, Từ Phàm chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm: “Đồ đệ ngốc coi như đã vượt qua cửa ải thứ nhất trong đại kiếp trần thế rồi.”
“Sư phụ, Tinh Từ có thể bình an vượt qua chứ.” Từ Cương ở sau lưng Từ Phàm hỏi.
“Đương nhiên, cũng không nhìn xem sư phụ hắn là ai.” Từ Phàm đắc ý nói.
“Sư phụ, ngươi nói ta có kiếp nạn không.” Từ Cương hỏi.
“Có, trong thế giới bao la sau này, có Cự Yêu coi trọng bảo vật của vi sư, muốn giết người đoạt bảo, ngay giây phút vi sư sắp chết, ngươi như thần binh từ trên trời xuất hiện.”
“Nào biết ngươi cũng không phải là đối thủ của Cự Yêu này, cuối cùng vì để cho vi sư chạy trốn, ngươi thi triển bí pháp đồng vu quy tận với Cự Yêu này.” Từ Phàm bịa lung tung.
“Nguyện vọng suốt đời của đồ nhi chính là bảo vệ bên cạnh sư phụ, nếu đúng như lời sư phụ nói, đồ nhi chết có ý nghĩa.” Từ Cương nói ra, giọng điệu lạnh nhạt, bày tỏ rất hài lòng về kết cục của mình.
“Chết có ý nghĩa gì chứ, không phải nghe xong câu chuyện này thì ngươi phải quyết chí vươn lên, cố gắng tu luyện hay sao?”
“Không cần nàng dâu, mặc kệ con cái.” Từ Phàm lườm cái tên đồ đệ không biết phấn đấu này của mình, cái suy nghĩ kỳ lạ gì đây chứ.
“Sư phụ, đồ nhi nghĩ sai rồi.” Từ Cương xấu hổ nói, đúng vậy, tại sao mình không cố gắng nâng cao tu vi để tiêu diệt Cự Yêu kia.
Từ Phàm nhìn về phía đại lục Thiên Ma, trong lòng nghĩ không biết đồ vật mình chuẩn bị cho lão tứ có dùng được hay không.
Nhẫn không gian hóa thành móng tay Lý Tinh Từ kia không chỉ đơn giản là một cái nhẫn không gian, nó còn là một công cụ vạn năng, có thể biến hóa ra các loại hình dạng.
Đây là thứ đồ Từ Phàm đặc biệt chế tạo để dùng trong hoàn cảnh không linh khí, dự tính ban đầu chính là phòng ngừa một ngày nào đó mình rơi xuống nơi không có linh khí, đồng thời cũng cho các đồ đệ dùng khi gặp kiếp nạn.
Chỗ nghịch thiên nhất của cái nhẫn không gian này chính là có thể lợi dụng nguồn năng lượng khác thay thế cho linh khí để mở nhẫn không gian, bên trong có món quà sinh tồn mà Từ Phàm chuẩn bị cho bọn họ.
Buổi tối, khi Từ Phàm đang định nghỉ ngơi, một ánh kiếm xẹt qua chân trời, xuất hiện trong tiểu viện của Từ Phàm.
Cả người Ninh Đạo chật vật, ở ngực còn có một vết cào, sâu thấy tận xương.
Từ Phàm ra khỏi phòng, sau khi nhìn thấy Ninh Đạo, lấy thánh dược trị thương đưa cho Ninh Đạo, nói.
“Ninh đại ca, khi nào rảnh ngươi đến lấy cũng được, không cần gấp gáp như vậy.” Từ Phàm nói ra.
Phân thân số một đã để đệ tử thương hội đưa một thanh đạo khí linh kiếm và một tòa Trấn Yêu Tinh trở về, sau khi lấy được đạo khí, Từ Phàm lập tức gửi tin tức cho Ninh Đạo, để hắn đến lấy đạo khí linh kiếm.
“Bây giờ ta còn thấy chậm, Đại trưởng lão, mau lấy linh kiếm ra cho ta xem.” Ninh Đạo không kịp chờ đợi nói ra, bây giờ hắn cảm thấy đạo khí linh kiếm trước kia nên về hưu rồi, luôn cảm thấy uy lực không đủ dùng.
Từ Phàm vẫy tay một cái, một thanh đạo khí linh kiếm vô chủ trôi nổi giữa không trung, phát ra tiếng kiếm xì xì, khiến trong lòng Ninh Đạo ngứa ngáy không thôi.
“Được luyện chế bởi huyền thiết vạn năm, phối hợp với trận pháp phù văn Trảm Kim Phá Sát của tiên văn chữ Phong, sau này Ninh đại ca sẽ là ác mộng của Yêu Tộc.”
Ninh Đạo kích động nhìn đạo khí linh kiếm trôi nổi trên không trung, toàn thân không tự chủ được tỏa ra kiếm ý.
‘Coong ~~~”
Một hư ảnh của kiếm đạo xuất hiện sau lưng Ninh Đạo, từ trên người Ninh Đạo tỏa ra kiếm đạo chi uy.
Lúc này dường như đạo khí kiếm linh vô chủ nghe thấy lời kêu gọi, dứt khoát bay về phía hư ảnh sau lưng Ninh Đạo, cuối cùng bị Ninh Đạo thu vào trong cơ thể.
“Ha ha, khiến Đại trưởng lão chê cười rồi, đạo khí có linh, không thể dùng thủ đoạn thông thường nhận chủ.” Ninh Đạo cười nói.
Vì vậy ngươi liền dụ dỗ nó à, Từ Phàm thầm nhủ trong lòng.
“Đại trưởng lão, cảm…”
Ninh Đạo vẫn chưa nói xong đã bị Từ Phàm ngăn lại.
“Ninh đại ca đừng nói lời khách khí như vậy nữa, thật sự không được thì kiếm thêm vài con Minh Hầu cho ta đi.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Bây giờ chỉ có hai con Ngũ Linh Minh Hầu có thể chiến đấu bình thường, cảm thấy hơi không đủ dùng rồi.
“Ha ha, không phải chỉ là mấy con Ngũ Linh Minh Hầu à, khoảng thời gian trước ở Ngọc Hải Tiên Thành xuất hiện một bầy, ta đi bắt cho Đại trưởng lão, vẫn chỉ cần Luyện Hư kỳ sao?” Ninh Đạo cười ha ha nói.
Mấy con Ngũ Linh Minh Hầu có thể đổi một đạo khí linh kiếm, đúng là không khác gì được cho không.
“Kiếm nhiều thêm mấy con đi, có thể bắt được loại Ngũ Linh Minh Hầu nào cũng được.”
Từ Phàm nói rồi lấy một món bảo khí hành cung ngũ giai đưa cho Ninh Đạo, hắn biết trên người vị này ngoài linh kiếm thì không có món pháp bảo nào ra hồn.