Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 295 - Chương 295: Tiên Khí Khuyết Thiếu Mũi Kiếm.

Chương 295: Tiên khí khuyết thiếu mũi kiếm. Chương 295: Tiên khí khuyết thiếu mũi kiếm.

Sau khi ánh mắt trở lại bình thường, Từ Nguyệt Tiên còn hơi ngơ ngác, nhưng sau đó lại bắt đầu kích động.

“Sức mạnh này có vẻ khá lớn đó.” Từ Phàm nhíu mày nói.

“Sư phụ, có phải ta lại trúng chiêu không, không mang tới tổn thất gì cho tông môn chứ?” Từ Nguyệt Tiên nhìn nhẫn không gian của mình và hỏi.

“Không sao, sau khi bị câu mất hồn còn nghĩ tới tông môn và vi sư, coi như ngươi còn có lương tâm.” Từ Phàm cười nói.

Giống như kiểu đi bán hàng đa cấp vẫn nghĩ dẫn hắn cùng nhau phát tài, làm cho Từ Phàm không nỡ xuất hiện suy nghĩ muốn trách móc nàng.

Lúc này, Từ Nguyệt Tiên đột nhiên thần bí mà nói với Từ Phàm: “Sư phụ, lần này chúng ta kiếm được nhiều lắm.”

Từ Nguyệt Tiên nói rồi lấy ra mấy miếng linh kiện tổ hợp tiên khí. Sau khi lắp ghép một lúc, một thanh tiên kiếm khuyết thiếu mũi kiếm xuất hiện trước mặt Từ Phàm.

“Ta lại gặp cái tiên phô liên thông với Thượng Giới kia, vẫn bán túi Tiên Duyên, lần này hắn nói là có tiên khí.”

“Lúc đó ta đã biết là hắn lừa ta, ta chỉ định thử một chút thôi, không ngờ cái đầu tiên đã nhận được linh kiện Tiên Khí, có thể là từ đó về sau ta đã bị câu hồn.” Từ Nguyệt Tiên nhìn tiên khí khuyết thiếu mũi kiếm rồi nói.

“Nhưng hẳn là cũng coi như không lỗ.”

Hai mắt Từ Phàm toả sáng nhìn thanh tiên kiếm một cách cẩn thận một lần. Sau đó hơi thở dài nói: “Nói thế nào nhỉ, bên ngoài là ngươi lời to, nhưng trên thực tế lại lỗ nặng.”

“Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có phải ngươi đã bán tất cả đồ ngươi mang theo trên người để đổi lấy thanh tiên kiếm thiếu mũi kiếm này không?” Từ Phàm hỏi.

Từ Nguyệt Tiên xấu hổ gãi đầu nói; “Vừa nhìn thấy tiên khí nên ta có hơi không cầm lòng được mà muốn lấy tới tay.”

“Tiên khí này là tàn thứ phẩm, nhìn dáng vẻ uy năng cũng giống tiên khí bình thường. Bây giờ lại thiếu mất một bộ phận, cho dù là luyện chế lại nhiều nhất cũng chỉ là một món đạo khí.”

“Luyện chế thứ đồ chơi này còn khó hơn luyện chế đạo khí bình thường nhiều.”

Tay Từ Phàm phát ra ánh sáng màu vàng rồi nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài của Tiên Khí.

Chỉ thấy trên thân kiếm của thanh tiên kiếm tàn khuyết kia sáng lên vô số hoa văn nho nhỏ, cũng có tiên văn hiện lên.

“Nhìn thấy không? Thanh tiên kiếm này đã phế rồi.” Từ Phàm nói.

“Hoá ra là như vậy, sau này ta sẽ không bao giờ tin bọn họ nữa.” Từ Nguyệt Tiên chán nản nói. Tiêu hết toàn bộ tài sản, cuối cùng lại đổi lấy một thanh tiên khí tàn khuyết.

“Không sao, còn không phải là toàn bộ tài sản à, cũng không đáng bao nhiêu, thiếu cái gì cứ đi vào trong nhà kho bảo vật lấy là được.”

“Cần pháp bảo gì cứ tìm sư phụ số một của ngươi ở Tiên trấn Hoả Sơn.” Từ Phàm nói.

Từ Nguyệt Tiên gật đầu ý bảo mình đã biết.

“Sư phụ, phía Tứ sư đệ thế nào rồi?” Từ Nguyệt Tiên quan tâm hỏi.

“À, chắc bây giờ rất khổ. Nhưng mà không sao, vài thứ vi sư cho sắp khởi động rồi.” Từ Phàm nói. Khoảng thời gian trước hắn vừa thử bói cho Lý Tinh Từ, hình như bây giờ đang dẫn theo một nhóm người chơi trò chơi sinh tồn.

“Vậy là tốt rồi, lâu rồi chưa nhận được tin tức của Tứ sư đệ.”

“Không cần lo lắng cho hắn, dù gì bây giờ Tứ sư đệ của ngươi cũng có đạo lữ rồi.”

“Bây giờ vi sư lại hơi lo lắng cho người rồi đó.” Từ Phàm ý vị thâm trường nói.

Từ Nguyệt Tiên sửng sốt không biết tại sao sư phụ của mình lại đột nhiên nói tới vấn đề này.

“Gần đây vi sư đọc không ít truyện ký phi thăng của tiền bối.”

“Vi sư phát hiện ra, kiếp nạn mà những tu sĩ độc thân đó phải trải qua nhiều hơn những tu sĩ có gia đình một ít, độ kiếp cũng khó hơn.” Từ Phàm chậm rãi nói.

Nghĩ tới kiếp trước của bản thân khi lớn tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn nên thường xuyên nghe thấy cha mẹ nói một câu.

“Lớn tuổi độc thân không tìm người yêu, chắc chắn là có tật xấu.”

“Sư phụ, chuyện này phải xem duyên phận. Không tìm được người ái mộ ta cũng không có cách nào.” Từ Nguyệt Tiên buông tay, nàng căn bản không nghĩ tới chuyện tìm đạo lữ.

“Nói nữa, không phải ta còn có sư phụ sao. Kiếp nạn lớn đi nữa, có sư phụ là đủ rồi.” Từ Nguyệt Tiên vội vàng chạy tới đấm lưng cho Từ Phàm ra vẻ nịnh nọt.

“Chỉ thấy nghĩ sư phụ chắn tai cho ngươi, chẳng thấy ngươi nghĩ mang thứ gì tốt về hiếu thuận sư phụ cả.” Từ Phàm vừa hưởng thụ sự mát xa của Từ Nguyệt Tiên vừa thong thả nói.

“Sư phụ muốn gì cứ nói cho đồ nhi biết, đồ nhi sẽ lập tức mang về cho sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên lập tức hứa hẹn.

“Nghe nói, Ngũ Sắc Mộc Hương Trư của Tiên thành Thiên Mộc là một kỳ trân cực kỳ mỹ vị của đại lục trung tâm.”

“Rượu ngon đứng thứ ba của Tiên thành Tửu Tuyền.”

“Cửu Vĩ Bảo Ngư của Tiên thành Hải Vân, à thôi, cái này quá khó, Lục Vĩ đi.”

“Thánh Tâm Quả của Tiên thành Linh Tâm.”

“Tiên thành Quả Hương.”

Từ Phàm liên tục nói mà không cần suy nghĩ

Mà vẻ mặt của Từ Nguyệt Tiên lại càng ngày càng khó nhìn, nàng biết thu thập mấy thứ này khó thế nào.

“Sư phụ, ngươi nghe ai nói về những thứ này vậy?” Từ Nguyệt Tiên cắn răng hỏi.

“À, đây là tin tức mà pháp bảo truyền tin đưa tới sáng nay.” Từ Phàm vung tay trực tiếp chiếu tờ tin tức đưa tới đó lên không trung.

“Đi tìm đi, không đủ linh thạch thì tới nhà kho bảo vậy lấy.”

“Còn nữa, ngươi bóp vai chẳng chuyên nghiệp tí nào cả.” Từ Phàm vẫy tay ghét bỏ nói.

“Sư phụ, đồ nhi đi tìm mấy thứ người muốn không mất mười năm chắc sẽ không thể về được.” Từ Nguyệt Tiên nói với khuôn mặt nước mắt lưng tròng. Mấy cái khác chưa nói, chỉ con Lục Vĩ Bảo Ngư kia đã là trăm năm khó gặp một lần rồi.

“Ồ, ta biết rồi, ngươi đi đi.” Từ Phàm thúc giục.

“Trước khi tìm được mấy thứ này thì đừng về tông môn.”

“Sư phụ, ta đi nhé~~”

Từ Phàm nhìn Từ Nguyệt Tiên hoá thành một tia sáng, mong chờ nói: “Không biết có thể mang về cho ta niềm vui bất ngờ gì đây.”

Lúc ấy không phải hắn tuỳ tiện để Từ Nguyệt Tiên đi tìm vài thứ kia, mà trong những Tiên thành này đều có tài nguyên tương ứng thuộc về đồ đệ của hắn.

Lúc này, Từ Phàm có chút tâm huyết dâng trào, một chuyện cũ lại hiện lên trong lòng.

“Lời hứa trước kia hẳn là nên thực hiện rồi.” Từ Phàm bấm tay tính thời gian rồi nói.

Hư Vô Chi Giới, trong một cửa hàng thợ rèn ở một thành trì nhỏ, Lý Tinh Từ đang cầm thiết chuỳ chế tạo một thanh chiến đao, bên cạnh hắn còn có học đồ đang học tập.

Một tháng trước, hắn và Tô Nhiễm Thiên bị một đám kỵ binh đưa tới toà thành nhỏ này. Dựa vào bản lĩnh chế tạo binh khí trong luân hồi mà mở một cửa hàng thợ rèn ở đây.

Sau khi chế tạo xong một thanh chiến đao sắc bén, Lý Tinh Từ mới giao công việc sau đó cho học đồ rồi trở về sân sau nghỉ ngơi.

“Phu quân, ngươi xem quần áo ta may cho ngươi có vừa người không?” Tô Nhiễm Thiên cầm một bộ quần áo vải màu trắng ra.

“Ha ha.”
Bình Luận (0)
Comment