Chương 297: Địa tâm tủy kim
Chương 297: Địa tâm tủy kim
Đồng xu âm dương lơ lửng trong lòng bàn tay Từ Phàm một lúc, sau đó chậm rãi biến mất trong lòng bàn tay Từ Phàm.
“Thôi bỏ đi. Từ nhỏ đến lớn đã dạy dỗ nhiều như thế rồi, chắc kiếp nạn lần này có thể vượt qua thôi.”
Từ Phàm nhìn lên trời, nhớ đến những thứ đã dạy đồ đệ khi còn nhỏ, chiêu bài đều nằm trong đó cả, còn lại phải nhìn vào tạo hóa thôi.
Nhưng vào lúc này, mười hai con linh quy đủ mọi màu sắc ung dung chậm rãi bơi đến trước linh thuyền của Từ Phàm.
Mười hai con linh quy ngước mắt nhìn Từ Phàm, tựa như đang hỏi.
“Mẹ ta vì sao không ra đây cùng chúng ta.”
“Ngoan nào, mẹ các ngươi đang dưỡng thai. Chờ sau khi em trai nhỏ được sinh ra thì có thể ra đây cùng các ngươi.” Từ Phàm an ủi.
Mười hai đôi mắt nhỏ kia vẫn nhìn theo Từ Phàm.
“Người chăn nuôi các ngươi đã ra ngoài du lịch rồi, qua một khoảng thời gian nữa sẽ quay về.”
“Được, sau này ta sẽ bảo đám con rối kể chuyện cho các ngươi nghe nha.”
“Ta không tìm thấy ba của các ngươi, đừng hỏi nữa nhé.”
Từ Phàm an ủi bọn chúng một hồi, cuối cùng cũng dỗ ngọt được mười hai linh quy này rời đi.
Nhìn mấy con linh quy có tiềm năng này, Từ Phàm quyết định cứ nuôi thêm mấy vạn năm nữa rồi nói sau.
Một màn sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt Từ Phàm, bên trên chính là cảnh tượng Hạng Vân đang chiến đấu trong bí cảnh nào đó.
Lúc này Hạng Vân đang một mình đối mặt với mấy chục Yêu tộc Nguyên Anh kỳ.
Vận chuyển kiếm trận mấy trăm thanh linh kiếm chống đỡ sự tấn công từ mấy tên Yêu tộc Nguyên Anh kia.
“Hóa ra là gặp phải cường tộc trong đám Yêu tộc rồi, khó trách lại bị dồn ép thành ra thế này.” Từ Phàm nói.
“Bồ Đào, đến lúc mấu chốt thì nhớ đưa con rối đi cứu viện.”
“Đã rõ.”
“Đúng rồi, tại sao đột nhiên lại cho ta xem cái này?” Từ Phàm hỏi, loại chuyện nhỏ nhặt thế này đều do Bồ Đào tự xử lý kia mà.
“Sau khi khởi động máy cảnh báo, con rối sẽ tự động quét hình ảnh xung quanh.”
“Mà bên trong bí cảnh Hạng Vân chiến đấu có linh khoáng cấp bậc Đạo khí, địa tâm tủy kim.”
Vốn dĩ Từ Phàm còn đang nửa nằm đột nhiên bật dậy, nghiêm túc nói: “Hạng Vân là đệ tử nòng cốt của tông môn ta, bên trong bí cảnh có thể còn có uy hiếp đe dọa đến sự an toàn của hắn.”
Chẳng biết vì sao, Bồ Đào phản ứng chậm hơn trước một nhịp, bản thể giấu trong không gian dưới lòng đất cũng run lên một cái.
“Sau khi xuất động con rối, an toàn rời khỏi bí cảnh là không thành vấn đề, nhưng xâm nhập vào sâu bên trong chắc hẳn có rất nhiều nguy hiểm không thể nào dự báo trước được.”
“Vậy ngươi nói giá trị ẩn chứa bên trong bí cảnh này cho Hạng Vân biết đi, để hắn tự lựa chọn.” Từ Phàm ngẫm nghĩ rồi nói.
“Đã hiểu.”
Lúc này, trong lúc Hạng Vân đang chống đỡ sự công kích từ Yêu tộc, trên mặt nạ tông môn phát ra âm thanh của Bồ Đào.
“Đệ tử tông môn Hạng Vân, kiểm trắc được ngươi gặp phải nguy hiểm, có cần chi viện hay không.”
“Mặt khác, thông báo cho ngươi biết bên trong bí cảnh có linh khoáng có giá trị khá lớn. Sau khi báo cáo, có thể đạt được giá trị tổng cộng hai thành.”
“Không báo cáo ngay, để lại sau này bản thân đến khai thác cũng được.”
Nhưng vào lúc này lại có một con hổ yêu nhào đến, một cặp vuốt hổ vồ đến như muốn xé rách cả không gian.”
“Cần suy nghĩ gì nữa, ta thỉnh cầu tông môn chi viện, cũng sẽ báo cáo bí cảnh này lên tông môn.” Hạng Vân không chút suy nghĩ nói. Tất cả mọi người ở tông môn đều biết Bồ Đào có linh trí, làm chủ tất cả mọi chuyện trong tông môn.
Nếu nuốt riêng bí cảnh, vậy chả phải muốn ngày thường bị làm khó làm dễ à.
Hạng Vân mới vừa nói xong, một con rối Hóa Thần cầm Cự Thuẫn ngân sắc trong tay xuất hiện ngay bên trong nhẫn không gian của Hạng Vân.
Bầu trời xuất hiện hư ảnh Cự Thuẫn ngân sắc, trực tiếp dùng uy năng trấn áp tất cả Yêu tộc đang bao vây Hạng Vân.
“Sau ba canh giờ, con rối thu thập linh khoáng của tông môn sẽ đến, xin đệ tử Hạng Vân đợi tại chỗ.”
“Chưa biết rõ mức độ nguy hiểm của bí cảnh này, không có tình huống đặc biệt thì tốt nhất đừng đi bậy.”
Nghe thấy âm thanh trong mặt nạ tông môn, Hạng Vân bĩu môi, sau đó thu hồi tất cả linh kiếm trong không trung về, bắt đầu giao lưu một cách thân thiết hữu hảo với Yêu tộc bị con rối trấn áp.
Lúc này bên trong Ẩn Linh môn, Hùng Lực cầm một món bảo khí không gian bay ra khỏi Ẩn Linh môn.
Hạng Vân chưa đợi được bao lâu đã thấy hảo đại ca của hắn đến.
“Đại sư huynh!” Hạng Vân vui mừng gọi, không ngờ là người quen đến.
“Nghe bảo là ngươi, ta liền dùng tốc độ nhanh nhất đến đây.” Hùng Lực vừa cười vừa nói.
Một tòa binh doanh khổng lồ xuất hiện, từng đội từng đội con rối được phân công nhiệm vụ đi ra từ trong cửa lớn.
Mấy loại con rối đào mỏ cực lớn, con rối phụ trợ, con rối vận chuyển và còn có con rối chuyên phụ trách chiến đấu.
Ba vệ tinh vũ khí Thiên Cơ chậm rãi bay lên bầu trời.
Sau đó, một con rối Luyện Hư và một con Ngũ Linh Minh Hầu cũng đi ra.
“Thế thân Đại trưởng lão ngự dụng cũng đến.” Hạng Vân kinh ngạc nói.
“Chỉ là Bồ Đào đang điều khiển chiến đấu, chút chuyện nhỏ này không đến mức cần đến Đại trưởng lão ra tay, trừ phi có Yêu thú Hợp Thể kỳ.” Hùng Lực nhìn vệ tinh vũ khí Thiên Cơ đang bay trên không trung, nói.
Bây giờ hắn đang bận suy nghĩ một vấn đề, bầu trời của bí cảnh rốt cuộc cao đến cỡ nào.
Đúng lúc này, toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động.
Một con Thiên Túc Ngô Công hình thể khổng lồ cao chừng mấy nghìn mét vọt ra từ sau dãy núi ở đằng xa.
Cảm nhận được uy áp từ con Yêu thú này, vẻ mặt hai người đều biến đổi.
“Đại sư huynh, tông môn chúng ta có thần thông phát tùy ngôn xuất không, ta cũng muốn học.”
Hùng Lực cảm thấy hơi đau trứng, nhìn Thiên Túc Ngô Công ở phía xa kia, ngươi ra trễ chút là được rồi.
Sau khi cảm nhận được khí tức Yêu thú Hợp Thể kỳ, mắt con rối Luyện Hư kỳ và Ngũ Linh Minh Hầu đồng loạt sáng lên, tiếp đến biến mất tại chỗ.
Hùng Lực và Hạng Vân liếc mắt nhìn theo, đều hiểu rõ Đại trưởng lão đang xuất thủ.
Lúc này, sáu con rối trọng giáp Hóa Thần kỳ cầm cự thuẫn thái tâm trong tay mọc ra lục giác, bao vây Yêu thú Thiên Túc Ngô Công vào giữa.
Sáu mặt cự thuẫn thái tâm hóa thành sáu bức tường khổng lồ nhốt Thiên Túc Ngô Công vào trong.
Trên bầu trời xuất hiện một thanh bảo kiếm khổng lồ dài cả nghìn mét, hung hăng đâm xuống.
“Ầm!”
Một đám mây hình nấm bốc lên, kết thúc một kiếp tội ác của Thiên Túc Ngô Công.
“Quá mạnh, con rối Đại trưởng lão luyện chế đúng là quá mạnh.” Hạng Vân cảm thán.
“Con rối dưới sự điều khiển của Đại trưởng lão thế mà có thể phát huy được uy lực thần thông lớn như vậy.” Hùng Lục nói. Hắn từng lăn lộn với Thiên Vạn Binh một khoảng thời gian, biết rõ dùng con rối trực tiếp thôi chuyển thần thông khó đến thế nào.
Sau khi Yêu thú Thiên Túc Ngô Công Hợp Thể kỳ bị tiêu diệt, tất cả con rối đào khoáng có mặt ở đây bắt đầu hành động, huy động xẻng cuốc to lớn đào vào mặt đất trống trải trên linh khoáng.
Hư không dao động, Ngũ Linh Minh Hầu xuất hiện bên cạnh Hùng Lực và Hạng Vân.
“Bái kiến Đại trưởng lão.” Hai người cùng ngước mắt nhìn Từ Phàm, vội vàng hành lễ.
“Đứng lên đi, làm tốt lắm.” Từ Phàm khống chế Ngũ Linh Minh Hầu vừa cười vừa nói.
“Đây là chuyện ta nên làm.” Hạng Vân nói.
“Cái gì mà nên làm chứ, ngươi báo cáo bí cảnh này với tông môn chính là công lao của ngươi.”
Lúc này, một con rối đào khoáng cỡ nhỏ cầm một viên địa tâm tủy kim nho nhỏ đưa cho Từ Phàm, đồng thời báo cáo đại khái sản lượng.
“Hạng Vân, dự tính địa tâm tủy kim sau khi tinh luyện có thể lên đến một vạn cân. Hai phần của ngươi, ta quy ra thành hai thanh linh kiếm Đạo khí cho ngươi, thế nào?”
Sau đó Từ Phàm lại cân nhắc về việc Hạng Vân chủ tu kiếm trận, nói thêm: “Hoặc là ta đổi cho ngươi thành bốn thanh linh kiếm cơ sở cấp bậc Đạo khí.”
“Hai lựa chọn, ngươi chọn một đi.” Từ Phàm nói.
“Đại trưởng lão, đệ tử không cần gì cả.” Hạng Vân thành khẩn nói. Hắn cảm thấy, hứa hẹn trước đó của Đại trưởng lão dành cho hắn, có bao nhiêu linh kiếm Đạo khí cũng không đổi được.
“Vậy chọn bốn thanh linh kiếm cơ sở cấp bậc Đạo khí đi.” Từ Phàm tự động chọn, là của ngươi, nhất định phải nhận.