Chương 298: Đạo ta gian khổ, tự bước đi tự biết trân quý
Chương 298: Đạo ta gian khổ, tự bước đi tự biết trân quý
Lúc này Từ Phàm đang ngồi trên Linh thuyền, cười đến mức không khép được miệng.
Dù bình thường tìm được mỏ linh khoáng hắn cũng sẽ không vui đến mức đó, nhưng Địa Tâm Tủy Kim không giống vậy, nó là bước quan trọng nhất để luyện chế Trần Yêu Tinh.
Địa Tâm Tủy Kim cũng giống như một thứ kim loại cần có để làm báng súng, có thứ này, độ khó khi chế tạo một cây súng sẽ được giảm bớt một nửa.
“Chẳng phải là hảo huynh đệ kia của ta hoàn lại gấp một lần rồi sao.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
Có Địa Tâm Tủy Kim, chi phí để hắn luyện chế Trần Yêu Tinh sẽ được giảm bớt một nửa.
Từ Phàm bắt đầu chém gió với phân thân số một.
“Số một, ngươi đoán xem ta phát hiện mỏ linh khoáng gì.” Từ Phàm hào hứng nói, hắn muốn chia sẻ niềm vui sướng của mình với phân thân.
“Thấy ngươi vui như điên thế kia, chắc là mỏ linh khoáng đạo khí cấp bậc khan hiếm chứ gì.”
“Thiên Ti Tinh, Lôi Linh Thạch, trầm hương vạn năm, Địa Tâm Tủy Kim.” Phân thân số một thuận miệng liệt kê tên vài thứ, trong ánh mắt không để lộ sự dao động quá lớn.
“Địa Tâm Tủy Kim! Số một, quả nhiên vẫn là ngươi hiểu ta nhất.”
Sau khi nghe thấy cái tên Địa Tâm Tủy Kim, mặt phân thân số một xụ xuống, hắn đã nghĩ đến nhiệm vụ sau này mình phải làm rồi.
“Vui lên coi nào, có một lượng lớn Địa Tâm Tủy Kim, rất nhiều kế hoạch của chúng ta đều có thể khởi động.” Từ Phàm phấn khích nói.
Lúc này, ánh mắt phân thân số một đột nhiên trở nên hờ hững, chỉ có lý trí tồn tại trong ánh mắt.
“Vô vị.” Sau khi Từ Phàm nhìn thấy trạng thái “không cảm xúc” của phân thân số một khởi động, liền dập máy trò chuyện.
“Ha ha, sau khi có Địa Tâm Tủy Kim thì sẽ luyện chế Trấn Yêu Tinh số lượng lớn rồi, ít nhất phải mười tám tòa.” Ánh mắt Từ Phàm lóe sáng lấp lánh.
Đến lúc đó, trên bầu trời đảo Ẩn Linh sẽ có mười tám Trấn Yêu Tinh thủ vệ, Từ Phàm dám khiêu khích cả Đại Thừa Tôn Giả.
Từ Phàm nằm trên ghế nằm, trong tay cầm một cây quạt nhỏ tự quạt cho mình, ảo tưởng về cuộc sống tươi đẹp sau này.
Nửa tháng sau, Hàn Phi Vũ đang đi dạo loanh quanh thương hội ở Tiên trấn Hỏa Sơn nhận được một tin báo, nói là đưa linh kiếm, cũng có nói ra tên của Vương Hướng Trì.
“Ba nghìn thanh linh kiếm Ngũ Hành bảo khí nhị giai, vậy là hết rồi à.” Hàn Phi Vũ khó tin lặp lại.
“Ta chỉ là một người giao hàng, ta không biết rõ những chuyện khác.” Đệ tử ngoại môn Ẩn Linh môn nói. Yêu cầu nhiệm vụ này chính là đưa linh kiếm đến tận tay đối phương, không thể để lộ tin tức khác về tông môn.
Hàn Phi Vũ nhận lấy túi trữ đồ, còn chưa kịp nói cảm ơn thì tu sĩ kia đã biến mất ngay trước mặt hắn.
“Ta, ta còn chưa đưa linh thạch mà.”
Hàn Phi Vũ lấy pháp bảo truyền tin ra.
“Sư phụ, người kia đưa linh kiếm cho ta xong là chạy mất rồi. Ta còn chưa đưa linh thạch nữa.” Hàn Phi Vũ gửi tin cho Vương Hướng Trì.
Không bao lâu sau thì nhận được hồi âm của Vương Hướng Trì.
“Thì cứ giữ linh thạch lại, hắn quên mất thì thôi, ngươi không cần phải đưa nữa.”
“Còn có loại chuyện tốt thế này à.” Hàn Phi Vũ cười khổ. Linh thạch đối với hắn mà nói chỉ là một loại quan niệm trong một giai đoạn thời gian nào đó thôi. Có lúc hắn có cả đống lớn linh thạch, mỏ linh khoáng cũng thế.
Nhưng nếu đắc tội với nhà buôn bán cung ứng như thế thì lần sau không mua linh kiếm được nữa, chẳng phải là hắn thua thiệt lớn rồi hay sao.
Sau đó Hàn Phi Vũ kiên trì muốn đưa linh thạch đến, nhưng lại không nhận được hồi âm của Vương Hướng Trì.
Tại một đạo trường khảo thí pháp bảo đã bị đóng cửa ở Tiên trấn Hỏa Sơn, Hàn Phi Vũ khống chế chín mươi sáu thanh linh kiếm thi triển ra các loại kiếm trận khác sau trên đạo trường.
Lúc thì tạo thành Kiếm Chi Địa Ngục, lúc thì lại hóa thành gió thoảng dung hòa vào bầu trời, lúc khác tạo thành kiếm ngư du động khắp nơi.
Cuối cùng chúng hóa thành một thanh kiếm khổng lồ bổ về phía thí kim thạch trong đạo trường.
“Uỳnh!”
Hàn Phi Vũ dùng kiếm trận có uy lực lớn nhất, để lại trên mặt thí kim thạch một vết kiếm sâu ba tấc.
“Quả nhiên, linh kiếm cùng một thuộc tính, cùng một vật liệu, uy lực của kiếm trận sẽ càng lớn hơn, linh lực tiêu hao cũng ít đi.” Hàn Phi Vũ vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
Trước đây, uy lực kiếm trận lớn nhất mà hắn có thể phát huy ra là để lại trên thí kim thạch một vết kiếm sâu hai tấc rưỡi, linh lực cũng tiêu hao hết gần một nửa.
“Hiện giờ vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, chuyện còn lại chính là chuyên tâm tu luyện, sau này đến được nơi gọi là Tiên giới trong truyền thuyết xem thử.” Hàn Phi Vũ nói.
Sau khi có được cái hồ lô kia, chí hướng của hắn đã bắt đầu thay đổi dần, từ sinh tồn ở Tu Tiên giới biến thành thăm thú Tiên giới.
Hắn tin rằng có sự hỗ trợ của hồ lô Bích Ngọc, chuyện phi thăng lên Tiên giới sau này cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hàn Phi Vũ lôi hết tất cả ba nghìn thanh linh kiếm bảo khí nhị giai ra, bắt đầu xem xét từng thanh từng thanh một cách tinh tế và sử dụng pháp bảo kiểm trắc chuyên môn để xem liệu có những thứ khác bên trong linh kiếm hay không.
Bởi vì mang chí bảo trên người, hắn phải vô cùng cẩn trọng với tất cả pháp bảo và linh vật của mình mới được.
Sau khi kiểm tra ba nghìn thanh linh kiếm xong, Hàn Phi Vũ mới thỏa mãn gật đầu.
“Không tệ, đều là linh kiếm phẩm chất thượng hạng. Mỗi thanh đều tựa như được đúc từ một khuôn ra, đại sư luyện khí đã luyện chế ra những thanh linh kiếm này nhất định là cao thủ.”
“Sau này còn tái sử dụng linh kiếm được, không cần phải sợ tốn linh kiếm nữa.” Hàn Phi Vũ vừa cười vừa nói.
Sau khi xong xuôi hết mọi chuyện, Hàn Phi Vũ bắt đầu tìm mục tiêu kế tiếp cho mình, đó chính là trở thành một luyện đan sư.
Pháp bảo, linh kiếm thì hắn có thể tìm người để luyện chế, nhưng thứ như linh đan tăng trưởng tu vi, hắn cảm thấy với tư chất bây giờ của mình thì nhu cầu sử dụng sau này nhất định không thể nào lấp đầy được.
Linh đan đó vẫn nên để mình tự luyện chế mới thỏa dáng, các linh dược loại mầm có thể mua được hiện nay ở Tu Tiên giới hắn đều đã thu thập xong.
Nghĩ đến đây, Từ Phàm lại nhận được một cái đơn đặt hàng lớn khác.
Hàn Phi Vũ sau khi chốt đơn đặt hàng xong, dợm bước nhẹ nhàng đi về phía chỗ ra ngoài đạo trường.
Sau khi ra ngoài không được bao lâu liền trông thấy Diệp Tiêu Dao đang chờ tin ở Tiên trấn Hỏa Sơn, hai người thoáng chạm mặt nhau.
“Ở Tiên trấn Hỏa Sơn, nhất định là đang tìm luyện khí sư luyện chế linh kiếm giúp hắn, con đường kiếm trận đúng là qua gập ghềnh.”
Lúc này, Diệp Tiêu Dao chẳng biết vì sao lại muốn giúp đỡ Hàn Phi Vũ. Đây là người từ lần gặp mặt đầu tiên đã rất hút mắt, có duyên.
“Chờ đã.” Cuối cùng Diệp Tiêu Dao không nhịn được gọi Hàn Phi Vũ lại.
“Tiền bối có việc gì?” Hàn Phi Vũ hơi khom người xuống, để bày tỏ sự tôn trọng đối với tiền bối.
“Thế mà lại là tu sĩ Kiếm Trận nhất đạo sao?” Diệp Tiêu Dao hỏi.
“Tiền bối thật có mắt nhìn, vãn bối chỉ mới vào Kiếm Trận nhất đạo.”
Đối với Diệp Tiêu Dao nhìn ra con đường tu luyện của hắn, Hàn Phi Vũ không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, giữa các tu sĩ đồng đạo với nhau đều có loại cảm ứng thế này.
“Ta cũng là một tu sĩ Kiếm Trận nhất đạo. Đạo ta gian khổ, tự bước đi tự biết trân quý.” Diệp Tiêu Dao cảm khái, nói xong thì lấy ra một cái túi trữ đồ nhét vào trong tay Hàn Phi Vũ.
“Đây là linh kiếm mà ta sở dụng khi vừa bước vào Kiếm Trần nhất đạo, bây giờ đã trở nên vô dụng rồi, tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể bước theo vinh quang của ta.”
Nhìn túi trữ đồ trong tay, cả nửa ngày sau Hàn Phi Vũ mới phản ứng lại, sau đó vội vàng nói: “Tiền bối, không cần đâu. Vãn bối đã có linh kiếm dùng cho kiếm trận của mình rồi. Cảm tạ ý tốt của tiền bối.”
Hàn Phi Vũ vừa nói vừa đưa túi trữ đồ trong tay cho Diệp Tiêu Dao.
“Đạo ta gian khổ, ta hiểu.” Diệp Tiêu Dao nói xong thì nhanh chóng biến mắt trước mặt Hàn Phi Vũ.
“Thôi bỏ đi, không nói với ngươi nữa, xem như kết một mối thiện duyên đi.”
“Ngươi, cái tên tiểu tử này có lúc tâm đại tốt khiến ta thật muốn tìm ký chủ khác.” Lão kiếm trong lòng Diệp Tiêu Dao lải nhải.
Lúc này, Hàn Phi Vũ nhìn túi trữ đồ trong tay, cảm thấy hơi dở khóc dở cười.
“Hôm này làm sao thế này, toàn đưa linh kiếm miễn phí cho mình.”