Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 299 - Chương 299: Vương Vũ Luân, Đại Nạn Sắp Đến

Chương 299: Vương Vũ Luân, đại nạn sắp đến Chương 299: Vương Vũ Luân, đại nạn sắp đến

Bên ngoài Tiên trấn Hỏa Sơn, một nơi tu luyện với linh mạch hội tụ cỡ lớn.

Một nơi nhỏ hẹp trong động phủ, Hàn Phi Vũ nhìn hơn trăm thanh linh kiếm bảo khí từ nhất giai đến tam giai bày trên mặt đất, vẻ mặt lộ vẻ rất khó chịu.

Người ta toàn cho không, theo lý hẳn là phải cảm tạ.

Nhưng thật sự là không nhận được, cứ như thế mới ăn một bữa tiệc mỹ vị miễn phí, sau khi đi ra, người khác lại thấy đáng thương, lại thành thật lấp cho ngươi thêm một đống bánh bao, còn tỏ vẻ ta hiểu ngươi ăn không đủ no mà.

Ăn thì vô vị, bỏ thì lại tiếc. Đây chính là cảm giác của Hàn Phi Vũ đối với một đống phi kiếm này.

Hàn Phi Vũ lấy ra một thanh linh kiếm mang theo một vết nứt dài, thở ra một hơi.

Ngày tháng mà vị tiền bối này trôi qua nhất định rất khổ sở, đã thế còn muốn tặng linh kiếm giúp đỡ ta nữa, hắn đúng là một người tốt.

Linh kiếm trên đất được Hàn Phi Vũ trân trọng thu vào từng thanh từng thanh một. Hắn muốn giữ chúng lại, sau này có cơ hội phải cảm tạ vị tiền bối này thật tốt.

Đảo Ẩn Linh, Từ Phàm nhìn một đống Địa Tâm Tủy Kim này, khóe miệng chầm chạm cong lên.

“Đại trưởng lão, hết thảy 142.461 cân Địa Tâm Tủy Kim.” Hùng Lực nói, cảm giác làm nhiệm vụ rất vui vẻ.

“Không tệ không tệ, Hùng Lực vất vả rồi.” Từ Phàm gật đầu nói.

Nguyện quên mình phục vụ cho tông môn.” Hùng Lực nói.

“Tới lúc sắp chết đến nơi thì ngươi nên bỏ chạy chứ, đầu óc toàn nghĩ cái gì đâu không biết.” Từ Phàm phất tay, để Hùng Lực lui xuống.

Sau khi Hùng Lực rời đi, Từ Phàm bảo con rối đem số Địa Tâm Tủy Kim này xuống không gian bên dưới lòng đất. Chờ sau khi phân thân số một luyện chế xong đạo khí cần thiết thì lại đem số này qua.

Vào lúc Từ Phàm muốn theo dõi xem mấy đứa đồ đệ ngốc của mình tình hình ra sao, bầu trời đột nhiên mọc ra một chiếc Linh thuyền cao hơn ba nghìn mét to lớn che trời, chậm rãi đáp xuống trước mặt Từ Phàm.

“Đại trưởng lão, xem chiếc thuyền Tiểu Hải này thế nào.” Cát Điêu đắc ý nói.

Từ Phàm đứng dậy đi quanh chiếc thuyền bay Tiểu Hải một vòng, sau đó đáp: “Cát sư huynh, mặc dù cự pháo trông có vẻ rất ngon lành, ngươi cũng đừng nên làm nhiều như thế chứ.”

Nhìn cự pháo lít nha lít nhít hai bên mạn thuyền Tiểu Hải, Từ Phàm cảm thấy vị Cát sư huynh này của mình muốn dựa vào cự pháo để đẩy thuyền di chuyển.

“Ha ha, lần đầu tiên luyện chế, có hơi kìm lòng không đậu.” Cát Điêu cười ha ha, nói.

“Đại trưởng lão, ta có thể luyện chế được cự pháo rồi, nhưng chỉ luyện chế bảo khí đạn pháo duy nhất một lần, ta vẫn chưa nắm chắc được, chỉ có thể làm phiền Đại trưởng lão thôi.”

Hai người Từ Phàm và Cát Điêu leo lên thuyền Tiểu Hải, bắt đầu tuần sát.

Từ Phàm sờ vào họng pháo thô to: “Cái đồ chơi này thế mà lại là hấp kim đại hộ nha.”

“Một viên đạn pháo có thể đánh giết hải thú Hợp Thể kỳ chi phí ít nhất phải ba mươi vạn linh thạch. Sau khi dựng nên dây chuyền sản xuất, chí ít cũng phải hao tốn hai mươi bảy vạn linh thạch một viên, còn là đạn pháo linh lực tầm thường nhất.”

Xem hai bên mạn thuyền cộng lại cũng hơn trăm cự pháo, bắn cùng một lúc phải cần tới ba nghìn linh thạch thượng phẩm.

“Đúng đấy, chẳng qua khi trước cảm thấy cự pháo trên thuyền Phù Thiên vô cùng lợi hại, nếu thật sự là cự pháo của mình thì nên lòng đau như cắt.” Cát Điêu nói.

“Cát sư huynh, huynh trang bị quá nhiều cự pháo, bên kia không dùng được, ngươi vẫn nên giảm bớt một nửa đi.” Từ Phàm suy nghĩ một chút, nói.

Cuối cùng chiếc thuyền Tiểu Hải này sẽ bị đưa đến đảo Cửu Phượng, với thực lực hiện giờ của bọn hắn, vốn không mua nổi đạn pháo, chỉ có thể để bản thân cấp thôi.”

“ Biết rồi, cho ta thời gian nửa tháng.” Cát Điêu nói.

Đúng vào lúc này, vẻ mặt Từ Phàm đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Cát sư huynh, ta có ít việc bận bên kia, ngươi cứ bận đi nhé.” Từ Phàm nói xong liền biến mất không thấy đâu.

Hắn vừa nhận được tin tức của Bồ Đào, hảo huynh đệ của hắn - Vương Vũ Luân đã trở về, có vẻ như còn bị thương rất nghiêm trọng.

Một vệt sáng vội vã bay về hướng chủ phong.

Chủ phong, đại diện chiêu đãi khách, Vương Vũ Luân tóc trắng xóa ngồi trên ghế, dáng vẻ như đại nạn sắp đến.

“Đại trưởng lão, ngươi mau cứu Vũ Luân đi.” Mộ Dung Thiến khóc ròng.

“Bồ Đào, đến bảo khố lấy Mộc Chi Bản Nguyên và Thiên Cực linh đan.” Từ Phàm phân phó, tay kết pháp ấn, dùng một đạo thần thông Sinh Mệnh ổn định tình hình của Vương Vũ Luân.

“Vũ Luân, ngươi bị làm sao thế này.”

Dáng vẻ Vương Vũ Luân như thế đại nạn sắp đến, tu vi và tuổi thọ đều tụt xuống điểm thấp nhất.

Nhờ có thần thông Sinh Mệnh của Từ Phàm, khuôn mặt tái nhợt của Vương Vũ Lân bắt đầu trở nên hồng nhuận.

“Từ đại ca, ta còn tưởng rằng đời này sẽ không còn gặp lại ngươi được nữa.”

Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm, nở nụ cười, có cảm giác như thế gặp được người mình muốn gặp nhất trước khi lâm chung, chết cũng không hối tiếc.

“Bây giờ thọ mệnh của ngươi chẳng còn mấy, đại nạn sắp ập tới rồi. Ngươi gặp phải chuyện gì, hay là có Đại Thừa Tôn Giả dùng thần thông Thời Gian trộm thọ mệnh của ngươi?” Từ Phàm hỏi.

Trong ánh mắt Từ Phàm ngưng tụ sát ý.

Bất kể là kẻ nào, dám đả thương huynh đệ thân thiết nhất của ta, ta nhất định phải khiến ngươi xuống Vô Gian Đại Ngục.

Vương Vũ Luân khoát tay, khó khăn nói: “Không có ai ra tay với ta hết, là do ta rơi vào một bí cảnh thần bí với thời gian có tốc độ chảy nhanh hơn Tu Tiên giới gấp trăm nghìn lần, chỉ chớp mắt mà đã qua nghìn năm rồi.”

Trong lúc hắn nói, đưa mắt ra hiệu Mộ Dung Thiến lấy đồ ra.

Một viên đá màu xanh xuất hiện trong tay Từ Phàm.

“Đây là thứ duy nhất ta mang ra từ trong bí cảnh thần bí kia, mong là hữu dụng với Từ đại ca.” Vương Vũ Luân nói xong, dường như sắp hôn mê.

Nghe thấy vậy, Từ Phàm suýt chút nữa rơi lệ, đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ cho huynh đệ nữa chứ.

Lúc này, con rối hộ tông đem Mộc Chi Bản Nguyên và Thiên Cực linh đan tới.

“Huynh đệ, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, ta cũng có thể cứu ngươi trở về.”

Mộc Chi Bản Nguyên trong tay Từ Phàm nháy mắt hòa thành Linh Vụ bao phủ Vương Vũ Luân, Thiên Cực linh đan cũng hóa thành linh dịch bay vào miệng Vương Vũ Luân.

Hai con Ngũ Linh Minh Hầu xuất hiện trong đại diện, chẳng qua sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại điện, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Hai con Ngũ Linh Minh Hầu nhớ đến con Đại Minh đang dưỡng lão ở đảo Vệ Tinh, có phải mình cũng sắp theo chân nó rồi không.

“Không cần tới mạng của các ngươi.” Từ Phàm nói xong liền kéo lấy thân thể hai con Ngũ Linh Minh Hầu trong tay.

Hai con Ngũ Linh Minh Hầu một trước một sau bắt đầu đồng loạt thi triển thần thông.

Một ảo ảnh mặt trời xuất hiện giữa không trung trên người Vương Vũ Luân, thời gian bên trên bóng mặt trời đã sắp đi đến điểm cuối cùng rồi.

“Lại chạm một cái.”

Từ Phàm cắn răng, trong tay xuất hiện một xu tiền âm dương ném thẳng ra.

Trong bát, đồng tiền rơi xuống, cuối cùng mặt dương hiện lên trên.

“Cầu vận thuật.”

“Hồi chuyển quang thọ.”

Bóng mặt trời trên người Vương Vũ Luân chỉ nhẹ nhàng di chuyern hướng trở về nửa khắc đồng hồ, hai con Ngũ Linh Minh Hầu trông có vẻ già đi.

Sau khi bóng mặt trời bị kích thích quay ngược về, Mộc Chi Bản Nguyên và Thiên Cực linh đan bắt đầu phát huy tác dụng. Ông lão với mái tóc trắng xóa ban đầu bắt đầu biến trở thành một ông lão tuổi nhỏ hơn một chút coi như khỏe mạnh với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Nhìn dáng vẻ Vương Vũ Luân, Từ Phàm lại quay sang nhìn hai con Ngũ Linh Minh Hầu.

Sau đó Từ Phàm ngẫm nghĩ, phí hoài hai con khỉ này rồi, sau này sẽ không có khỉ chiến đấu thay mình nữa.

Từ Phàm vung tay lên, toàn bộ cảnh tượng kỳ lạ trong đại diện đều biến mất, Ngũ Linh Minh Hầu cuối cùng cũng nhặt được cái mạng của mình về, vui vẻ quay trở về đảo Vệ Tinh.

Vương Vũ Luân vốn còn đang mê mang từ từ tỉnh lại, cảm nhận tình trạng cơ thể của mình, vừa cười vừa nói: “Ta biết Từ đại ca có cách cứu ta mà.”

“Yên tâm dưỡng bệnh, từ từ khôi phục tu vi trước, sau đó ta sẽ giúp ngươi tấn cấp Hóa Thần, nghịch thiên cải mệnh.”

“Ngoài ra, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì thì lấy ít linh quả đến đảo Vệ Tinh thăm hai con Ngũ Linh Minh Hầu, đã gắng hết sức lực vì ngươi.
Bình Luận (0)
Comment