Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300: Số Dư Đơn Đặt Hàng

Chương 300: Số dư đơn đặt hàng Chương 300: Số dư đơn đặt hàng

“Từ đại ca, cám ơn ngươi đã cứu Vũ Luân.” Mộ Dung Thiến Nhi biết ơn nói.

Một loạt các thao tác vừa nãy của Từ Phàm, Mộ Dung Thiến Nhi dù không hiểu cũng biết, người đại ca tốt của phu quân mình đã bỏ ra một cái giá rất lớn.

“Ta và Vũ Luân đã có trăm năm tình huynh đệ, không cần nói thêm những lời khách khí thế này.” Từ Phàm xua tay nói.

Nhìn Vương Vũ Luân đã già khọm, Từ Phàm liền cảm thán thời vận của mình chả ra làm sao. Vì sao chính mình không gặp được bí cảnh thế này, nếu không mình đã chẳng phải bay lên rồi.

“Vũ Luân, ngươi gặp phải bí cảnh ở đâu? Ta đi xem thử, xem có thể tìm về phương pháp khôi phục tuổi thọ của ngươi hay không.” Từ Phàm hỏi. Mặc dù biết rõ thứ đồ này thường sẽ không ở tại nơi cố định, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.

Lúc này, vẻ mặt Vương Vũ Luân và Mộ Dung Thiến Nhi đồng thời trở nên kỳ lạ.

“Ta ở trong mộng lọt vào trong bí cảnh kia. Địa điểm lúc đó hẳn là ở Thiên Long Châu, Tiên thành Kim Sư.” Vương Vũ Luân chậm rãi nói. Người đã già, ký ức cũng có chút không tốt.

Tay Từ Phàm chậm rãi đặt lên vai Vương Vũ Luân, bắt đầu cẩn thận thăm dò cơ thể và linh hồn của Vương Vũ Luân.

“Có thể là cảnh giới của ta còn chưa đủ.” Từ Phàm thu tay lại, chậm rãi nói. Mặc dù hắn cảm nhận được trong linh hồn Vương Vũ Luân có điều khác thường, nhưng cụ thể ra sao thì lại không tra được.

“Không có việc gì thì trước đừng ra khỏi tông môn. Ở trong tông môn nếu người có việc gì ngoài ý muốn, ta còn có thể khống chế được.” Trong mắt Từ Phàm dần hiện ra quang mang khác thường.

Chẳng biết tại sao, Vương Vũ Luân luôn cảm thấy giọng điệu khi đại ca tốt của mình nói chuyện với mình lại mang theo một chút hâm mộ.

“Được.” Vương Vũ Luân gật đầu nói.

Theo sau đó, Mộ Dung Thiến Nhi bèn mang Vương Vũ Luân quay về đỉnh núi của bọn họ nghỉ ngơi tịnh dưỡng.

Sau khi Từ Phàm từ đỉnh núi của Vương Vũ Luân rời đi thì đi vào không gian trong lòng đất, lấy ra tảng đá kia bắt đầu kiểm tra thăm dò.

“Bồ Đào, kiểm tra tảng đá này.” Từ Phàm có chút chờ mong, lỡ đâu đây là chìa khoá để vào bí cảnh thần bí kia thì cũng quá tuyệt rồi.

“Được.”

Giờ thứ ba Vương Vũ Luân trở lại tông môn, tại Tiên thành Lâm Sâm, một đạo kiếm quang mang theo huyết sắc bay nhanh về hướng Ẩn Linh Môn.

Huyết sắc kiếm quang trực tiếp xuyên qua tông môn đại trận của Ẩn Linh Môn, bay về phía đỉnh núi của Vương Vũ Luân.

“Cha, ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.” Vương Hướng Trì nóng nảy trong lòng nói.

Vương Vũ Luân ngồi trên lan can cạnh huyền nhai trên đỉnh núi, dáng vẻ khoan thai xem biển mây phía dưới.

“Tiểu tử thối, ngươi còn nhớ rõ có người cha này là ta à.”

Nhìn thấy thân sinh nhi tử của mình đến, Vương Vũ Luân nở nụ cười. Nhiều năm không gặp như vậy, vẫn là rất nhớ nhi tử của mình.

“Cha, ngươi đây là…” Nhìn Vương Vũ Luân đầu tóc trắng xoá, Vương Hướng Trì có chút không tiếp nhận được.

“Gặp phải hoàn cảnh thần bí, bị thời gian tăng nhanh thêm ngàn năm, lúc sắp chết lại được sư phụ ngươi cứu sống.” Giọng nói khi Vương Vũ Luân nói chuyện rất chậm, phảng phất như đã bước vào trạng thái già nua.

“Cha, sau này ngươi còn có thể tu luyện sao?” Vương Hướng Trì nhìn Vương Vũ Luân của đã xuống tu vi đến Luyện Khí Kỳ nói.

“Vẫn được. Sư phụ ngươi nói vẫn còn một chút khả năng khôi phục tu vi, tấn cấp Hóa Thần.”

Nghe được câu này, Vương Hướng Trì thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

“Tứ sư đệ người gần đây thế nào? Đã cùng Tô trưởng lão kia chính thức kết thành đạo lữ hay chưa?” Vương Vũ Luân đột nhiên quan tâm hỏi.

“Không rõ lắm. Dù sao ta biết bọn họ đã có phu thê chi thực, đã gặp qua sư phụ Tô trưởng lão, bây giờ có lẽ còn chưa trở thành đạo lữ chính thức.” Vương Hướng Trì nghĩ một lúc rồi nói.

“Được, ta đã biết.”

Sau khi hai cha con lại hàn huyên một hồi, Vương Hướng Trì dự định ở lại tông môn nghỉ ngơi một khoảng thời gian, thuận tiện cũng tiếp nhận Kiếm Vô Cực vào trong tông môn.

“Bồ Đào, Kiếm Vô Cực có lẽ đang trên đường đến, ngươi phái Linh Thuyền đi đón hắn đi.” Vương Hướng Trì nói.

“Mời trước tiên trả số dư đơn đặt hàng, tổng công một vạn năm ngàn linh thạch thượng phẩm.” Bồ Đào nói.

“Số dư đơn đặt hàng gì cơ?” Vương Hướng Trì nghi hoặc hỏi.

“Đơn đặt hàng ba ngàn thanh linh kiếm, tổng cộng một vạn năm ngàn linh thạch thượng phẩm.” Bồ Đào tiếp tục nói.

Vương Hướng Trì lập tức nhớ tới, đây là chuyện hắn đặt cho đồ đệ mình Hàn Phi Vũ ba ngàn thanh linh kiếm.

Nhìn nhẫn không gian một chút, Vương Hướng Trì xấu hổ cười. Bình thường hắn ra ngoài không thích mang theo nhiều linh thạch như vậy, bây giờ tất cả linh thạch trong nhẫn không gian cộng lại mới hơn một nghìn vạn.

“Có thể miễn phí không?” Vương Hướng Trì lúng túng hỏi.

“Đơn đặt hàng bán ra bên ngoài, không thể miễn phí.”

“…”

Vương Hướng Trì đành đem tất cả những linh bảo, linh khoáng tìm được khi lang bạt bên ngoài, kỳ ngộ trong bí cảnh những năm này làm vật thế chấp, mới coi như là gom đủ linh thạch cho ba ngàn thanh linh kiếm kia.

Pháp bảo Vương Hướng Trì cất giữ trong bảo khố những năm này đều đã bị thế chấp toàn bộ, Vương Hướng Trì lần đầu tiên cảm nhận được tầm quan trọng của linh thạch.

Một chiếc Linh Thuyền cỡ nhỏ bay về hướng Tiên thành Lâm Sâm.

“Cuối cùng cũng có thể xem thật kỹ tông môn của sư phụ trông như thế nào.” Kiếm Vô Cực nói. Vừa rồi hắn nhận được tin tức, phụ thân của sư phụ đã không có gì đáng ngại, hắn mới yên tâm.

Một chiếc Linh Thuyền cỡ nhỏ dừng lại cách Kiếm Vô Cực không xa, một con rối phục vụ tông môn ra hiệu cho Kiếm Vô Cực đi lên.

Linh Thuyền bay qua cự hồ mười vạn dặm, Kiếm Vô Cực còn thấy được mười hai con Linh Quy đang nhàn nhã tự tại.

Vừa xuyên qua tông môn đại trận, Kiếm Vô Cực liền cảm thấy chính mình đã tiến vào tiên cảnh nhân gian, nhất là thác linh dịch như cửu thiên ngân hà rơi xuống kia, khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

“Đừng xem nữa, thác linh dịch kia hiện tại đã nhỏ hơn nhiều, trước kia còn phải hùng vĩ hơn.”

Trong tiểu viện trên đỉnh núi của Vương Hướng Trì, Vương Hướng Trì và Kiếm Vô Cực cùng nhau nhìn Giao Thủ Cự Quy trong hồ linh dịch dưới chân núi chủ phong nói chuyện.

“Đại tông môn đúng là không giống tông môn bình thường.” Kiếm Vô Cực cảm thán nói.

“Ha ha, Ẩn Linh Môn chúng ta chỉ là một tông môn ẩn thế nho nhỏ.”

“Sau này có cơ hội ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một đại tông môn chân chính là thế nào.” Vương Hướng Trì nói.

“Vô Cực, bây giờ ngươi đang là Trúc Cơ kỳ, chính là thời điểm đặt nền tảng. Trong khoảng thời gian ở tông môn này, ngươi đến chỗ tháp thí luyện rèn luyện một chút đi.”

“Trúc Cơ Kỳ có bảng chiến lực, ngươi không lọt được vào năm mươi vị trí đứng đầu thì cũng không cần theo ta ra ngoài.” Vương Hướng Trì nói, suy đoán chiến lực của đồ đệ mình có thể xếp ở vị trí bao nhiêu.

“Sư phụ, ta chính là người thừa kế duy nhất của Thương Kiếm Môn, thiên phú, kiếm đạo đều là loại trình độ số một số hai trong cùng cấp bậc.”

“Ngươi bảo ta lọt vào năm mươi vị trí đứng đầu, có phải xem nhẹ ta hay không.” Kiếm Vô Cực cảm thấy chính mình bị coi thường, trong giọng nói hết sức không phục.

Kiếm Vô Cực mặc dù không kiêu ngạo chính mình có thể lấy được vị trí thứ nhất, nhưng năm mươi vị trí đầu, đúng là làm hắn cảm thấy được sự coi thường từ sư phụ.

“Trước đừng mạnh miệng, ngươi có thể tự mình đi thử xem.”

“Trong tháp thí luyện có một hạng mục là khiêu chiến không hạn chế huyễn cảnh. Ở trong đó, ngươi có thể thỏa sức phát huy tất cả chiến lực, khiêu chiến tất cả đại cao thủ Trúc Cơ trong tông môn.” Vương Hướng Trì nói.

“Bây giờ ta lập tức đi.” Kiếm Vô Cực vừa nói xong liền bước lên một chiếc Linh Thuyền vừa lúc bay qua đỉnh núi của bọn họ.

“Tháp thí luyện.” Kiếm Vô Cực nói. Đây là con rối nói cho hắn biết lúc hắn vừa tới tông môn, Linh Thuyền không chủ có thể mang chính mình đến bất cứ nới nào.

Kiếm Vô Cực hào hứng hừng hực đi vào tháp thí luyện, muốn chứng minh cho sư phụ thấy thực lực của chính mình.
Bình Luận (0)
Comment