Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 301 - Chương 301: Nửa Ly Trà

Chương 301: Nửa ly trà Chương 301: Nửa ly trà

Tại quảng trường nhỏ trước tháp thí luyện Ẩn Linh Môn, rất nhiều đệ tử trong tông môn vào lúc nghỉ ngơi sẽ đến nơi đây tụ tập.

Để ý một chút đến sự thay đổi trên bảng điểm tích luỹ, cùng bạn tốt chơi một trận trò chơi tốc độ đều là lựa chọn không tệ.

Lúc này, đệ tử ở gần thí luyện tháp nhất cũng nhận được một nhiệm vụ nhỏ.

“Con đường kiếm đạo của đồ đệ Vương phong chủ.”

Ngay lúc này, một thiếu niên từ trên linh thuyền đi xuống, tò mò nhìn xung quanh.

“Đánh bại một lần đạt được một trăm điểm tích lũy, coi như là lên lớp cho tiểu sư đệ.”

Lúc này tất cả các đệ tử tại quảng trường cũng đi đến thí luyện tháp, bắt đầu ở trong khiêu chiến không hạn chế huyễn cảnh chờ đợi mình được chọn trúng.

Kiếm Vô Cực cũng theo dòng người tiến vào tháp thí luyện.

“Khiêu chiến không hạn chế người trong huyễn cảnh ở đâu?” Kiếm Vô Cực hỏi một con rối.

Ở Ẩn Linh Môn, có gì không hiểu thì hỏi con rối, đây là sư phụ dạy hắn.

“Ở tầng ba, tùy ý tìm phòng không có người đi vào là được.” Con rối mang âm thanh máy móc trả lời.

“Cảm ơn.”

Kiếm Vô Cực men theo cầu thang đi tới tầng ba, tìm một căn phòng trên cửa viết phòng không người đi vào.

“Mời đệ tử đi đến giữa pháp trận huyễn cảnh để quét số liệu.” Một âm thanh điện tử vang lên.

Giữa pháp trận huyễn cảnh có một cái bồ đoàn, Kiếm Vô Cực chậm rãi ngồi xếp bằng xuống.

Một đạo linh quang bao phủ Kiếm Vô Cực, trực tiếp đưa hắn đến chỗ một dãy núi xinh đẹp, phía sau còn có một căn nhà tranh thời thơ ấu, nơi xa còn có chín chuôi đạo khí linh kiếm thông thiên treo lơ lửng.

Tất cả những thứ này làm Kiếm Vô Cực cảm thấy thật đẹp.

“Quét số liệu cần một canh giờ, mời đệ tử ở nơi này nghỉ ngơi thêm chút.”

Kiếm Vô Cực gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết. Nhìn phía sau nhà tranh, hắn đột nhiên có chút nhớ mẫu thân đang sống một mình ở Tiên thành Thiên Kiếm rồi.

Cũng không có gì gấp gáp, Kiếm Vô Cực bèn ngồi trước căn nhà tranh thời thơ ấu, thưởng thức phong cảnh tại dãy núi nơi xa.

Lúc này, Từ Phàm đang ở tại không gian trong lòng đất, đã nhận được báo cáo liên quan tới Kiếm Vô Cực từ Bồ Đào.

“Ngươi cứ quét như thường hình là được. Cửu đại đạo khí linh kiếm được phong ấn trong cơ thể hắn không cần quét vào huyễn cảnh, hắn lại dùng không được.”

Lúc này, Từ Phàm đang nghĩ cách dùng địa tâm tủy kim còn dư lại, bên trên một bức màn sáng đã có một khẩu cự pháo có đường kính cực lớn đứng sừng sững.

“Đã rõ.”

Sau một giờ, Kiếm Vô Cực cuối cùng cũng bắt đầu ghép đôi với đối thủ.

“Có thể ghép ta với đối thủ nằm trong năm mươi vị trí đứng đầu trong bảng điểm tích lũy chiến lực hay không?” Kiếm Vô Cực đã biết về hình thức cơ bản trong khiêu chiến không hạn chế huyễn cảnh hỏi.

“Đề nghị đệ tử bắt đầu từ ngoài vị trí 1000.” Lời không gian huyễn cảnh truyền ra làm cho Kiếm Vô Cực bực bội.

Kiếm Vô Cực vốn định phản bác, nhưng lời đến khóe miệng lại không biết nên nói thế nào, hắn không phải loại tu sĩ thích nói lời cợt nhả kia.

“Vậy trước tiên khiêu chiến ngoài vị trí 1000.” Kiếm Vô Cực tràn đầy tự tin nói, cảm thấy chính mình không cần dùng quá nhiều thời gian là có thể đạt tới mục tiêu của sư phụ. Đến lúc đó, lấy thêm một trong mười vị trí đầu, hoặc là vị trí thứ nhất, nhất định phải làm cho sư phụ ngạc nhiên một hồi.

“Cảnh tượng bắt đầu thay đổi ngẫu nhiên.”

“Bắt đầu ghép đôi với đối thủ cùng cấp bậc.”

“Đang ghép đôi ~~”

“Xếp hạng 1083 trên bảng điểm tích lũy chiến lực, Triệu Nguyên, chủ tu song kiếm chi đạo.”

Cảnh tượng trước mắt Kiếm Vô Cực bắt đầu biến đổi.

Trong chốc lát, Kiếm Vô Cực đã ở trên một vùng sa mạc, phía xa bão cát đầy trời, cuồng phong gào thét.

Cách đó không xa, đồng dạng còn có một người đệ tử mặc đạo bào Ẩn Linh Môn đứng tại đó.

Lúc này, phía trên hai người xuất hiện một bảng tính giờ đang đếm ngược. Kiếm Vô Cực biết sau khi số trên đó trở về không là có thể bắt đầu chiến đấu.

“Vận khí không tệ, ngươi chính là tiểu sư đệ mới tới nhỉ?” Triệu Nguyên vẻ mặt hiền lành nói.

“Chào sư huynh, ta là đồ đệ của Vương phong chủ, Kiếm Vô Cực. Lần đầu gặp mặt xin được quan tâm nhiều hơn.” Kiếm Vô Cực cười nói. Biểu hiện của Triệu Vân làm hắn lần đầu cảm nhận được sự ấm áp từ một tập thể lớn.

Lúc này, bảng tính giờ phía trên hai người đã đếm ngược xong một nửa thời gian.

“Ha ha, tiểu sư đệ không cần khách sáo, ta tên Triệu Nguyên, sau này trong tông môn có chỗ nào không hiểu có thể hỏi ta bất cứ lúc nào.” Triệu Nguyên tỏ dáng sư huynh bảo bọc sư đệ.

“Cảm ơn sư huynh, vậy lát nữa lúc chiến đấu sư huynh cũng đừng nương tay.” Kiếm Vô Cực tự tin nói. Nghĩ thầm lúc ra tay sẽ nhẹ nhàng chút, để vị sư huynh hiền lành này không thua đến mức quá khó coi.

“Lúc luận bàn giữa các sư huynh trong tông môn chúng ta luôn lấy đấu văn làm chủ. Nhưng lần này vì tiểu sư đệ, vậy ta sẽ không nương tay.” Triệu Nguyên cười nói.

“Được.”

Ngay khi tiếng được của Kiếm Vô Cực vừa dứt, bảng tính thời gian trên không đã về số không.

Kiếm Vô Cực vừa muốn nhấc tay triệu hồi ra phi kiếm, chỉ thấy phía đối diện đã chớp nhoáng triệu hồi ra một thanh linh kiếm, hóa thành một đường lưu quang, giống như một viên đạn với tốc độ vượt qua ánh sáng, bay về phía ấn đường Kiếm Vô Cực.

Nhìn phi kiếm bay nhanh đến về hướng mình, trong mắt Kiếm Vô Cực lóe lên một chút xem thường, trong lòng thì lại có chút thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua cũng chỉ như vậy, thì ra là phi kiếm hơi nhanh một chút thôi.

Ngay lúc Kiếm Vô Cực dự định phản kích, phía sau lại đột nhiên xuất hiện một thanh linh kiếm trong suốt, trực tiếp xuyên qua đầu Kiếm Vô Cực.

“Trận đấu kết thúc, Triệu Nguyên thắng lợi.”

“Tên tiểu sư đệ này, tại sao…, Vương phong chủ chưa dạy hắn à?” Triệu Nguyên có chút kinh ngạc nói.

Đại chiêu của ta còn chưa ra mà ngươi đã bại rồi?

Kiếm Vô Cực lại quay về căn nhà tranh vừa nãy kia, có chút không rõ nguyên nhân nhìn xung quanh.

“Tại sao lại trở về đây? Huyễn cảnh xảy ra lỗi rồi sao?” Kiếm Vô Cực nói, vừa rồi hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại như bị kim đâm, sau đó thì đã trở lại.

Lúc này, một màn sáng xuất hiện trước mắt Kiếm Vô Cực, hình ảnh phát ra bên trên chính là cảnh tượng hắn bị thanh linh kiếm trong suốt kia xuyên qua đầu vừa rồi.

“Ta vậy mà lại thua!” Kiếm Vô Cực trở nên trầm mặc, bắt đầu quan sát một lần lại một lần trận quyết đấu giữa hắn và Triệu Nguyên

Thì ra ngay từ đầu trận chiến, Triệu Nguyên đã dùng tốc độ Kiếm Vô Cực không tưởng tượng được triệu ra hai thanh linh kiếm, một minh một ám, hỗ trợ lẫn nhau.

“Từ đầu đến cuối, tính cả lúc nói chuyện, thời gian còn chưa tới nửa ly trà, ta vậy mà lại thua.” Kiếm Vô Cực lặng lẽ nói.

Nhìn hư ảnh chín chuôi đạo khí linh kiếm trên dãy núi phía xa, Kiếm Vô Cực ngẩng đầu nói lên trời: “Ta có thể lại luận bàn cùng vị Triệu Nguyên sư huynh kia hay không?”

“Yêu cầu đã được gửi đi, đang chờ đối phương đồng ý.” Một âm thanh xuất hiện trên bầu trời.

“Đối phương đã đồng ý yêu cầu của ngươi.”

Lúc này, cảnh tượng trước mắt Kiếm Vô Cực lại thay đổi lần nữa. Lần này biến thành dãy núi kiếm phong, từng ngọn núi giống như lưỡi kiếm, hoàn toàn không có nơi nào để đặt chân.

Hai người đứng cách xa mấy ngọn núi nhìn nhau, đều đứng trên đỉnh mũi kiếm.

“Triệu sư huynh, vừa rồi chủ quan, chúng ta lại chiến một trận.” Giọng điệu Kiếm Vô Cực có chút xấu hổ.

“Không sao, không sao. Tiểu sư đệ vừa tới Ẩn Linh Môn, có lẽ còn chưa thích ứng với phong cách chiến đấu ở đây, về sau là quen rồi.” Triệu Nguyên cười ha hả nói, giống như đại ca ca nhà bên.

Lúc này, bảng đếm ngược thời gian xuất hiện phía trên hai người.

Lần này Kiếm Vô Cực không nói lời thừa, ngay lúc đếm ngược vừa kết thúc, trong nháy mắt đã ngự kiếm xông về hướng Triệu Nguyên, muốn cùng hắn cận chiến.

“Muốn cùng ta cận chiến??”

Hai thanh linh kiếm một minh một ám xuất hiện trong tay Triệu Nguyên, đồng thời thi triển Khinh Thân Thuật, Ngự Phong Thuật, Đạp Không Quyết.
Bình Luận (0)
Comment