Chương 302: Bí sự của Vương Vũ Luân
Chương 302: Bí sự của Vương Vũ Luân
Sau một tách trà, Kiếm Vô Cực trở về ngôi nhà tranh.
Trong quầng sáng xuất hiện cảnh tượng hai người đánh nhau, có thể nhìn thấy toàn cảnh Kiếm Vô Cực bị Triệu Nguyên dùng hai tay kiếm đánh cận chiến, áp đảo tới không ngóc đầu dậy nổi. Cuối cùng vẫn bị một kiếm đâm vào đầu, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Kiếm Vô Cực nhìn chằm chằm màn hình hai canh giờ, cuối cùng có chút chán nản nói: “Đây là thực lực của sư huynh trong tông môn của sư phụ sao, vậy mà ngay cả một nghìn tên ngoài sư huynh và sư phụ ta cũng không đánh lại.”
“Tiếp tục ghép cặp cho ta, ta muốn tiếp tục chiến đấu.” Kiếm Vô Cực cảm thấy sức mạnh thật sự của mình đã không được phát huy hết.
“Tiến hành ghép cặp.”
Lúc này Vương Hướng Trì nhìn tháp Thí Luyện giữa dãy núi xa xa, vừa cười vừa nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Nói xong hắn liền nhớ tới kinh nghiệm đi theo sư phụ khi còn bé, mùi vị chịu ngược còn khó chịu hơn nhiều so với bây giờ.
Trong không gian dưới lòng đất, Từ Phàm dung nhập đồ rèn đúc đã thiết kế tốt vào trong ngọc giản.
“Bồ Đào, khối đá kia có kết quả không?.” Từ Phàm hỏi.
“Nó không khác gì một khối đá bình thường, ngoại trừ việc nó siêu cứng.” Bồ Đào nói.
“Không khác nhau sao.” Từ Phàm nhìn về phía khối đá được đưa đến.
Từ Phàm cảm thấy khối đá này hẳn là một bảo vật rất mạnh, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa biết công dụng của nó.
“Muốn tu luyện một thần thông có thể đi vào trong mộng của người khác, phải xem ngươi có thể đi vào thế giới đó hay không.” Từ Phàm sờ cằm nói, trong đầu hắn đang nghĩ đến những thần thông có thể đi vào trong mộng.
Trên đảo Vệ Tinh, Mộ Dung Thiến Nhi đã hỗ trợ Vương Vũ Luân mang nhiều linh quả đến xem hai Ngũ Linh Minh Hầu kia.
Khi vừa đến đảo Vệ Tinh, Vương Vũ Luân đã nhìn thấy một con Ngũ Linh Minh Hầu đang ngồi trên một khối đá ngầm, nó đang nhìn về phía hồ nước ở xa xa.
Lúc này, Xuyên Sơn Giáp tự xưng là chủ nhân của đảo Vệ Tinh đã biến thành hình người, đang mỉm cười chào đón Mộ Dung Thiến Nhi.
“Chào mừng đến với đảo Vệ Tinh.” Xuyên Sơn Giáp cười nói.
“Chúng ta đến xem hai Ngũ Linh Minh Hầu kia. À phải rồi, chuyện gì đã xảy ra với con Ngũ Linh Minh Hầu kia vậy.” Vương Vũ Luân chỉ vào lão hầu và hỏi.
“À, con đó đã hoàn thành vượt mức nhiệm vụ của chủ nhân nên được về hưu sớm.” Xuyên Sơn Giáp nói, trong mắt lóe lên sự thương tiếc.
Chỉ có ba con hầu thuộc hạ, giờ lại thành hai con, tương đương với quyền lợi của bản thân sẽ giảm đi một phần ba, hiện tại hai con còn lại kia cũng có chút dáng vẻ không chịu nổi.
“Ồ.” Vương Vũ Luân ra hiệu cho Mộ Dung Thiến Nhi cho con hầu kia một ít linh quả, dù gì nó được coi là công thần của Ẩn Linh Môn.
Mộ Dung Thiến Nhi lấy một túi đào bằng ngọc đưa cho lão hầu.
Đi theo Xuyên Sơn Giáp đi về nơi sinh sống của hai Ngũ Linh Minh Hầu.
Sau khi đến một khe núi, thì trông thấy hai Ngũ Linh Minh Hầu đang chơi cờ, trên mặt chúng đều có kiểu biểu cảm không còn gì để sống.
“Ầy, cách dùng của chủ nhân quá phí hầu, nếu sau này không có tiên huyết dịch thì hai hầu tử này lần sau có thể không chịu được nữa.” Xuyên Sơn Giáp thở dài.
Không phải hắn thấy đau lòng cho hầu tử, mà là sợ nếu hầu tử không còn nữa thì sẽ đến lượt mình.
Vương Vũ Luân nhìn Ngũ Linh Minh Hầu đã kéo mình trở về từ trong đại nạn, hắn không nhịn được nói: “Các ngươi coi như là đã cứu mạng ta.”
Nghe xong lời của Vương Vũ Luân, ánh mắt của hai Ngũ Linh Minh Hầu đồng thời sáng lên, nghĩ đến chuyện chủ nhân có thể cho bọn họ về hưu sớm thì nhìn Vương Vũ Luân với ánh mắt tràn đầy hy vọng.
“Ta sẽ nói với Từ đại ca cho cho các ngươi về hưu giống như lão hầu đó.” Vương Vũ Luân cười nói.
“...”
Hai Ngũ Linh Minh Hầu tuyệt vọng nhìn nhau, sau đó im lặng tiếp tục đánh cờ.
Thế gian có đẹp mấy cũng không liên quan gì đến ta.
Ngày hôm sau, Từ Phàm cầm hộp thức ăn trong tay, đến đỉnh núi của Vương Vũ Luân.
Trong đình nghỉ mát, Từ Phàm vừa ăn sáng vừa trò chuyện với Vương Vũ Luân tóc trắng xóa.
“Từ đại ca, có phải tình hình hiện tại của Tinh Từ rất nguy hiểm không?.” Vương Vũ Luân nói.
“Cũng được, đại kiếp nạn đã qua, cuối cùng chắc là nhân họa đắc phúc, thế nên không cần phải lo lắng.” Từ Phàm vừa uống cháo linh vừa nói.
“Ngươi nên quan tâm tới thân thể của mình thì hơn, sau một năm, ngươi phải chú tâm an dưỡng.”
Từ Phàm nói xong lại lấy ba hồ lô đựng linh đan ra.
“Đây là linh đan điều dưỡng mà ta đã luyện chế cả đêm cho ngươi.”
“Hồ lô đỏ, mỗi ngày ba viên, hai viên màu trắng và bốn viên màu đen.” Từ Phàm cười nói, hắn đã tốn không ít tâm tư cho việc điều dưỡng của Vương Vũ Luân.
“Ngày nào cũng ăn những thứ này?.” Vương Vũ Luân nhìn ba hồ lô lớn này mà muốn khóc.
“Đừng làm cái vẻ mặt đau khổ đó, những linh đan này đều có vị hoa quả, hương vị rất được.” Từ Phàm cười nói.
Mộ Dung Thiến Nhi bị Vương Vũ Luân cho đi rồi, bây giờ cả đỉnh núi chỉ còn lại hắn và Từ Phàm. Nên lúc này những lời nói không thể nói ở chốn đông người đều có thể nói ra hết.
Từ Phàm nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Vương Vũ Luân thì vội nói: “Có chuyện gì thì nói mau, huynh đệ chúng ta còn có chuyện gì không thể nói chứ.”
“Thì là, Từ đại ca, để ta nghĩ xem nên nói như thế nào đã.” Vương Vũ Luân nói.
Từ Phàm bưng bát lên uống hết cháo linh, hắn cũng không vội, tự rót cho mình một chén trà linh rồi thong thả uống cạn. Vương Vũ Luân vẫn còn nhìn hồ lô lớn đựng linh đan bắt đầu trầm tư.
“Bí cảnh thần bí đó vẫn xuất hiện trong mộng của ta.” Một lúc sau thì Vương Vũ Luân nói.
“Bí cảnh đó không phải đột nhiên xuất hiện trong mộng của ta.”
Từ Phàm nghe được hai câu này, lập tức có tinh thần hẳn lên, những nghi ngờ vô tận cứ lởn vởn trong lòng hắn.
“Chuyện này phải bắt đầu nói từ Khuyết Thiên môn.”
“Trước đây lúc một mình ta ra ngoài làm nhiệm vụ, ta đã gặp phải một chuyện rất kỳ lạ.”
“Khi đó ta đang gấp rút lên đường thì đột nhiên té xỉu, lúc tỉnh lại thì cả ngoài ta đang trần trụi nằm trên một cái giường. Quần áo và túi trữ đồ mang theo bên mình ta cũng được đặt ngay ngắn bên cạnh.”
“Chờ đã, tại sao trước đây ta chưa nghe ngươi nói cái này bao giờ vậy.” Từ Phàm không nhịn được ngắt lời.
“Thì mọi người đều có một bí mật nhỏ không thể nói mà, Từ đại ca ngươi hãy tiếp tục nghe ta nói đã.” Vương Vũ Luân xua tay nói.
“Sau khi tìm kiếm trong bí cảnh một phen, vì không tìm ra được nguyên nhân nên ta cũng không để tâm đến việc này nữa.”
“Mãi đến khi ta thăng cấp Nguyên Anh hậu kỳ, khụ ~~ khụ ~~~”
Nói đúng điểm mấu chốt thì Vương Vũ Luân bắt đầu ho, Từ Phàm vội đổ linh đan từ ba bình hồ lô cho Vương Vũ Luân ăn.
Sắc mặt của Vương Vũ Luân hồng nhuận lên một chút, trông cũng có sức sống hơn trước.
“Từ đại ca, linh đan này của ngươi.”
“Trước khoan hãy nói đến chuyện linh đan, ngươi tiếp tục nói chuyện sau đó đi, sau khi ngươi thăng cấp Nguyên Anh đã xảy ra chuyện gì.” Từ Phàm ân cần hỏi.
“Sau khi ta thăng cấp Nguyên Anh, thỉnh thoảng ta sẽ được chọn vào bí cảnh kỳ lạ đó. Ở trong bí cảnh, dường như luôn có một nữ tử quấn quýt cùng ta.”
“Ngày hôm đó, đúng hạn ta bị lôi vào bí cảnh, nữ tử nhìn không thấy sờ không tới kia còn muốn triền miên cùng ta, nhưng ta đã từ chối nàng.”
“Sau đó, ta có cảm giác toàn bộ bí cảnh bùng nổ, ta cũng rơi vào trong bí cảnh thời gian đó, chớp mắt đã ngàn năm.”
Lúc này Vương Vũ Luân sờ ngực nói: “Sau khi ngươi cứu ta, ta liền cảm thấy bí cảnh đó bắt đầu tích tụ sức mạnh trong linh hồn của ta, chờ lần bộc phát tiếp theo.”