Chương 303: Thanh Đăng
Chương 303: Thanh Đăng
Từ Phàm lại đặt tay lên người của Vương Vũ Luân để kiểm tra.
Sau một lúc lâu, Từ Phàm mới chậm rãi rút tay về.
“Từ đại ca, sao rồi?.” Vương Vũ Luân nói.
“Ta không nhìn ra tình hình cụ thể, ta chỉ cảm thấy sức mạnh kỳ lạ trong linh hồn ngươi đã lớn hơn một chút.” Từ Phàm cau mày nói.
“Ta biết rồi.” Vương Vũ Luân thở dài như thể cam chịu số phận.
“Nhưng ta có một thắc mắc, tại sao ngươi lại từ chối.”
Nói đến đây, Từ Phàm không khỏi cảm thán sự mạnh mẽ của vận mệnh một lần nữa, có nàng dâu bên cạnh, thế nhưng đến trong mộng mà hắn vẫn mạnh mẽ.
“Có hơi phiền, nữ tử đó nhìn không thấy sờ không tới, giống như quỷ hồn vậy.”
“Ta chỉ tò mò muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra khi ta từ chối, nhưng ta không ngờ.”
“Chơi quá trớn.”
Vương Vũ Luân nói xong thì bưng chén trà linh lên uống một ngụm.
“Từ đại ca, sau khi ta đi, ta phiền ngươi chăm sóc cho hai đứa con kia.”
Từ Phàm nghe vậy thì nhíu mày, ngươi là huynh đệ tốt giống như bàn tay vàng của ta, trên đời này ai chết cũng được, chỉ riêng ngươi là không được chết.
“Ngươi cứ yên tâm ở lại tông môn, có ta ở đây, ngươi không chết được.” Từ Phàm chắc chắn nói.
“Từ đại ca, ngươi đối xử với ta như vậy, nếu ta không biết ngươi có đạo lữ, thì ta thật sự có hơi sợ đó.” Vương Vũ Luân nói đùa.
“Ha ha, trước đây trông cái dáng nhỏ bé của ngươi còn được, bây giờ đã biến thành lão đầu rồi, ta đoán không có GAY nào thích đâu.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân tóc trắng, cười nói.
“GAY là sao, long dương chi phích sao.”
“Còn nghiêm trọng hơn thế nữa.” Từ Phàm nói cười khà khà.
“Mặc dù ta không biết nữ tử triền miên với ngươi ở trong mộng là ai, nhưng mà theo suy đoán của ta thì luồng năng lượng trong linh hồn của ngươi hẳn là phương tiện để kết nối ngươi đến bí cảnh thời gian.”
“Chỉ cần ngươi có thể tiêu hóa cỗ sức mạnh đó, nói không chừng sẽ giải quyết được vấn đề hiện tại của ngươi.”
“Hiện tại ngươi nên chú tâm vào việc điều dưỡng cơ thể cho tốt, sau đó tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh, chuyện còn lại cứ giao cho ta.”
“Vậy thì, ta đây giao mệnh này cho Từ đại ca.”
“Ta bảo đảm cho ngươi sống đến khi vũ trụ niết bàn.”
Sau khi Từ Phàm rời khỏi chỗ của Vương Vũ Luân, hắn đi tới không gian dưới lòng đất và bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề trên người của Vương Vũ Luân.
Trời đất bao la, bàn tay vàng là lớn nhất, Từ Phàm sẽ không để cho huynh đệ tốt của mình có bất kỳ vấn đề gì.
Hư Vô Chi Giới, thành nhỏ vốn đơn sơ giờ đây đã được vũ trang đến tận răng, hàng trăm xe nỏ liên xạ được dựng lên trên tường thành.
Thủ vệ cũng cầm cung nỏ liên xạ trong tay, tuần tra trên tường thành, nhìn rừng rậm Cự Mộc ở đằng xa, đề phòng sự xuất hiện thình lình của dị thú và làm hại những người nông dân đang làm việc trên đồng ruộng.
Lúc này, cửa tiệm thợ rèn của Lý Tinh Từ đã trở thành một xưởng lớn, mấy trăm người ấy rèn ra các linh kiện đạt tiêu chuẩn. Cuối cùng đã tạo ra cung nỏ liên xạ tinh vi.
Lúc này, Lý Tinh Từ đang chỉ đạo những người học việc dẫn thép nóng chảy vào trong khuôn đúc tiễn khổng lồ trước một lò cao.
Vào lúc này, Lý Tinh Từ đột nhiên cảm thấy ngực mình nhói đau, như thể có linh cảm gì đó.
“Sư phụ đã xảy ra chuyện gì sao?.” Lý Tinh Từ cau mày nghĩ.
“Xem ra là muốn đẩy nhanh kế hoạch săn bắt dị thú.”
Sau khi Lý Tinh Từ sắp xếp xong cho mấy người học việc, hắn quay trở lại sân nhỏ của mình.
Vừa bước vào cửa, hắn đã trông thấy Tô Nhiễm Thiên với vẻ mặt dạt dào tình thương con đang thêu cái yếm của tiểu hài tử.
“Phu quân, ngươi đến rồi.” Tô Nhiễm Thiên dịu dàng nói, nàng định đứng dậy đi rót trà cho Lý Tinh Từ.
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận động thai khí.” Lý Tinh Từ vội vàng nói, một tháng trước khi đang ăn thì Tô Nhiễm Thiên nôn mửa một lần, Lý Tinh Từ cũng nhận thức được mình sắp làm cha.
“Mới hơn một tháng, thai khí ở đâu ra.” Tô Nhiễm Thiên cười nói, trong mắt lóe lên hào quang của tình mẹ.
Không ngờ khi đi vào Hư Vô Chi Giới này, vậy mà hoàn toàn biến thành cõi phàm trần, hai người không chú ý gì.
“Vừa rồi ta cảm thấy ngực hơi đau, chợt có linh cảm, không biết có phải sư phụ đã xảy ra chuyện gì không, có vẻ như tiến độ về nhà phải tăng tốc rồi.”
“Trước khi đứa nhỏ của chúng ta được sinh ra, chúng ta nhất định phải đến Tu Tiên Giới. Nếu không rất có thể chúng ta sẽ trở thành người phàm không có linh căn.” Lý Tinh Từ dìu Tô Nhiễm Thiên ngồi xuống và nói.
“Thật ra ở đây cũng khá tốt.” Tô Nhiễm Thiên có hơi thích cuộc sống người phàm này.
“Nơi này rất tốt, nhưng Tu Tiên Giới bên ngoài mới là nơi chúng ta thuộc về.”
“Thời gian thế giới này cho chúng ta quá ngắn, thời gian trăm năm cũng không đủ để ta yêu ngươi.” Lý Tinh Từ thâm tình nhìn Tô Nhiễm Thiên, càng chung sống với nhau thì hắn có cảm giác càng không rời bỏ được nàng.
“Vậy thì chúng ta mau về đi.” Tô Nhiễm Thiên mặt đỏ bừng nói, tim đập thình thịch như nai con đang chạy loạn.
“Nhanh thôi.” Lý Tinh Từ nói, hắn nhìn những móng tay sắp được dát vàng.
“Hai người các ngươi đừng tưởng lão cốt đầu này không tồn tại chứ.” Lão nhân với biểu cảm đau lòng nói, cơm chó cũng không phân biệt tuổi tác.
“Tiểu tử, ngươi còn đợi bao lâu nữa mới động thủ? Qua một năm nữa, ta thật sự không được rồi.” Lão nhân thúc giục.
“Nhanh thôi, nhiều nhất là một tháng, ta có thể xác định được thời gian thực hiện kế hoạch của chúng ta.” Lý Tinh Từ nói.
“Có vẻ như ngươi thật sự nắm chắc. Đáng tiếc là, trước đây khi ta đi khắp thế giới, ta cũng đã nhìn thấy một số người phàm tạo ra vũ khí cơ học với uy lực khá lớn, lợi hại nhất là có thể đánh Nguyên Anh bị thương. Tiếc là lúc đó ta chỉ tình cờ nhìn thoáng qua.”
“Mãi cho đến khi ta đi vào thế giới này thì mới biết được, là thiên đạo ban cho ta cơ hội, nhưng ta không nắm bắt được.” Lão nhân thở dài nói.
“Tiền bối, sau khi chúng ta quen nhau, một ngày ngươi nói những lời này đến tám trăm lần đấy.” Lý Tinh Từ cười.
“Tiền bối chờ một chút, lúc nào cũng có thời gian cho ngươi chơi.”
“Vậy được, chờ sau khi ta ra ngoài vẫn chờ làm người hộ đạo của ngươi.”
Đúng lúc này, tiếng chuông lại vang lên.
Giờ khắc này, có mấy ngàn con dị thú tập trung bên ngoài thành nhỏ và đang trùng kích về phía thành nhỏ.
“Xem ra là không phải đợi lâu.”
Lý Tinh Từ dẫn theo lão nhân chạy về phía tường thành.
“Chờ ta trở lại ăn cơm.”
“Ta sẽ chờ ngươi.” Tô Nhiễm Thiên tràn đầy dịu dàng nhìn bóng lưng của Lý Tinh Từ.
Trên tường thành, mấy trăm xe nỏ liên xạ đã được mở hết cỡ, hàng ngàn mũi tên khổng lồ bắn vào đàn thú bên dưới.
Nhưng vẫn có những con dị thú giáp dày riêng lẻ vọt tới dưới cổng thành.
Cổng bằng thiết tinh của thành nhỏ dễ dàng bị cự thú đập vỡ, nó xông thẳng vào trong thành.
Lý Tinh Từ và lão nhân bình tĩnh đứng trên con phố ở trung tâm thành nhỏ.
“Ngươi có nắm chắc không, không được thì để ta mở bí pháp.” Lão nhân nóng lòng muốn thử nói. Hắn vốn định dùng Thiên Ma đại pháp để nâng cao sức chiến đấu và tìm một con dị thú để khiêu chiến trước khi chết.
“Tiền bối lui ra đi, nơi này cứ giao cho ta là được.” Lý Tinh Từ nói.
Một sợi tơ mảnh hơn gấp trăm lần sợi tóc người chui ra khỏi móng tay của Lý Tinh Từ và xuyên qua hàng chục con dị thú đang xông vào thành nhỏ với tốc độ cực nhanh.
“Xẹt ~~”
Nghe giống như âm thanh của một lưỡi dao cắt xuyên qua thủy tinh, những con dị thú điên cuồng khát máu tập hợp lại giống như xây dựng khối lắp ráp, biến thành những khối vụn chỉnh tề.
Trận chiến vẫn tiếp tục, ngày càng ít dị thú có thể xông vào thành nhỏ.
Cho đến khi kết thúc trận chiến, trên người hai người Lý Tinh Từ và lão nhân không dính lấy một giọt máu của dị thú
Lý Tinh Từ từ chối bữa tiệc mừng được chuẩn bị sau đó và quay trở lại sân nhỏ của mình.
Một ngọn thanh đăng, một bình rượu ngon, bốn đĩa thức ăn và một giai nhân.