Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 304 - Chương 304: Doanh Trại

Chương 304: Doanh trại Chương 304: Doanh trại



“Phu quân, ngươi về rồi sao?”

Tô Nhiễm Thiên mỉm cười đầy dịu dàng, khiến Lý Hoàng Từ cảm thấy hình như có chỗ nào đó trong trái tim mình đang rung động.

Lý Hoàng Từ hơi đơ ra, hắn mỉm cười, nói: “Ta về rồi đây.”

Hai người họ nhanh chóng ăn xong bữa cơm, một vị học đồ trong một tiệm rèn cầm chiếc túi đựng đầy tinh thể dị thú đang đi đến.

- Sư phụ, đây là tinh thể dị thú thu được khi công thành, ở trong này hết rồi. Học đồ cung kinh nói.

“Biết rồi, ngươi đến tham gia lễ mừng công đi.” Lý Tinh Từ nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ. Không biết sư phụ mình đã để lại cho mình món gì để dự phòng.

“Tuân mệnh!”

“Tinh Từ, có phải món đồ mà đại trưởng lão để lại cho ngươi có thể kích hoạt được không?” Tô Nhiễm Thiên nói.

“Cũng gần như là vậy.”

Móng tay màu vàng của Lý Tinh Từ hóa thành một cái lưới, nó được đưa về phía cái túi đựng tinh thể dị thú.

Tinh thể dị thú bị hấp thu hết rồi, móng tay của Lý Tinh Từ cũng theo đó mà biến thành màu vàng kim.

Lúc này, Lý Tinh Từ tự nhiên cảm thấy bên trong móng tay màu vàng kim của mình có một chiều không gian.

Một quả bóng tròn màu vàng kim xuất hiện trên không trung, một làn sóng kỳ lạ được tạo ra từ quả bóng tròn đó.

“Hãy nói ra mọi sự khó khăn của ngươi hiện giờ.” Một giọng nói điện tử vang lên.

“Ngươi là Bồ Đào?”

“Không phải, hãy nói ra tất cả những điều khó khăn mà ngươi đang gặp phải.” Quả bóng vàng tiếp tục nói.

“Thế giới này không cho phép linh khí tồn tại, ta cần phải đánh bại một đám dị thú có chiến lực Nguyên Anh đỉnh cấp.” Lý Tinh Từ nói thẳng ra luôn.

“Nhiệm vụ đã được tạo, hẩy ngoài thành tìm nơi rộng tãi, mở túi quà chiến đấu sinh tồn chế độ Vô Linh.”

“Không hổ là sư phụ, đến cả bước này mà cũng tính được.”

Ngày thứ hai, Lý Tinh Từ và Tô Nhiễm Thiên âm thầm đi ra ngoài thành, họ đến một nơi rộng rãi bên bờ sông.

“Bắt đầu đi.” Lý Tinh Từ mở luôn gói quà ở không gian trong móng tay ra. Tuy rằng trong không gian đó còn rất nhiều túi uqaf nhưng Lý Tinh Từ rất tự giác, không hề động vào.

Một doanh trại rối to lớn hiện ra, cùng với đó là vô số hạt giống màu đen troogn như bồ công anh bay ra từ bên trong doanh trại.

Hạt giống màu đen bay lên bầu trời rồi biến thành những quả bóng bay màu đen có đường kính khoảng mười mét.

Sau khi những hạt giống màu đen nở to ra, Lý Tinh Từ và Tô Nhiễm Thiên cảm giác ánh sáng trên bầu trời đã bị hút đi gần hết.

Đúng lúc này, có tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong doanh trại, dường như nó đang hút một nguồn năng lượng gì đó.

Khoảng một tiếng sau, ba Vũ Khí Vệ Tinh Thiên Cơ sử dụng năng lượng mặt trời từ từ bay lên bầu trời.

“Sư phụ bỏ cả thứ này vào sao, thế này thì không sợ dị thú Nguyên Anh kỳ nữa rồi.” Lý Tinh Từ vui vẻ nói.

“Đây chỉ là Vũ Khí Vệ Tinh Thiên Cơ bản đơn giản thôi, uy lực không đủ để giết yêu thú có thực lực Nguyên Anh kỳ đâu.”

Một màn sáng được mở ra, cảnh tượng quanh đó cả trăm mét đều được nhìn thấy rất rõ, rõ đến mức có thể nhìn thấy lông tơ trên chân kiến luôn ấy chứ.

“Nếu ba chiếc Vũ Khí Vệ Tinh Thiên Cơ đó cũng không đủ sức để giết dị thú Nguyên Anh kỳ, vậy thì phải làm sao?” Lý Tinh Từ hỏi.

Lúc này, năm mươi con rối trọng giáp đi từ trong doanh trại ra.

“Con rối trọng giáp bản năng lượng mặt trời, nếu có đủ năng lượng mặt trời rồi thì có thể phát huy hết công lực Kim Đan kỳ trong vòng một giờ đồng hồ để giúp ngươi giết dị thú Nguyên Anh kỳ.” Quả bóng vàng nói.

“Giúp ta?”

Lúc này, mười con rối công cụ đẩy áo giáp linh năng chạy bằng năng lượng mặt trời xuống.

Lý Tinh Từ nhìn áo giáp linh năng cao khoảng năm trượng mà ngơ cả người.

“Sư phụ sẽ không định để ta đánh bọn dị thú Nguyên Anh kỳ bằng cái này đâu nhỉ?”

Hắn từ nhỏ đã không có hứng thú gì với áo giáp linh năng, lớn lên rồi, ra ngoài chu du cũng chỉ giải quyết mọi vấn đề bằng Thần thông Luân Hồi thôi, chưa bao giờ dùng cái đó cả.

“Không cần ngươi vào đó để điều khiển đâu, ngươi chỉ cần khống chế nó từ xa là được rồi.” Quả bóng vàng nói, có một vách ngăn nhỏ trong cơ thể nó được mở ra, bên trong là một chiếc vòng đeo đầu màu trắng.

“Ngươi đeo cái này vào là có thể điều khiển áo giáp linh năng chạy bằng năng lượng mặt trời từ xa.” Quả bóng màu vàng lên tiếng.

“Ta có thể khống chế chiếc còn lại không?” Tô Nhiễm Thiên thấy rất có hứng thú, nàng hỏi.

“Được.” quả bóng vàng lấy cái vòng đeo đầu thứ hai ra.

Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên.

“Ta cũng muốn thử.”

Ở một chỗ cách hai người họ không xa, có một phần đất nhô lên, một người già đi ra từ trong đó.

“Lý tiểu tử, ngươi muốn bỏ rơi ta à.” Người già phẫn nộ nói.

Lúc này, Lý Tinh Từ lại bắt đầu im lặng, ánh mắt của hắn đầy vẻ suy tư.

“Có giết hay không.”

Một khẩu pháo khổng lồ chĩa ra từ trong doanh trại, nhắm vào người già.

“Không cần.”

“Tiền bối, ở Tu Tiên giới, chiêu trò lừa lọc là chuyện rất bình thường, ngươi và ta không thân thiết gì với nhau, có một vài chuyện ta không thể không đề phòng được.” Một lúc lâu sau Lý Tinh Từ mới lên tiếng.

“Lý tiểu tử, ngươi làm vậy là đúng mà.” Người già đó nói.

Một quả bóng to bằng quả bóng bàn màu đỏ được ông lão đó nhả ra.

“Đây là toàn bộ tu vi của ta, lúc trước có ba viên, giờ chỉ còn lại một viên thôi.”

“Ngươi cầm lấy cái này đi, sau khi đến Tu Tiên giới cùng lắm thì ngươi cũng chỉ khôi phục đến Trúc Cơ kỳ thôi, đợi ta hoàn thành lời thề Thiên Đạo xong rồi ngươi trả ta, được không?”

“Nếu ngươi đã cho ta hi vọng như vậy thì đừng bỏ ta lại đây nhé.” Người già đó nói với vẻ đáng thương.

Lý Tinh Từ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đục quẩn của người già kia.

Lúc này, quả bóng vàng lấy ra một viên thuốc, đưa đến trước mặt Lý Tinh Từ.

“Đây là?”

“Thuốc để khống chế, có thể chôn một kíp nổ nhỏ bên trong cơ thể người.”

“Cái này có thể khống chế sự sống, chết của một người.” Quả bóng vàng nói.

Lúc này, người già đó cầm luôn viên thuốc rồi nuốt nó.

“Tiền bối, ta tin ngươi.”Lý Tinh Từ từ từ cầm quả bóng màu đỏ đó lên, nói.

“Thống nhất thế nhé.” Ông lão bảo.

Ánh mắt của người ta chẳng bao giờ lừa được ai đâu, thế nhưng lão ma đầu nổi danh Tu Tiên giới thì không nằm trong số đó. Một ma đầu sống cả ngàn năm ở trong Tu Tiên giới, chỉ nhìn ánh mắt thôi thì Lý Tinh Từ cũng không thể biết được gì cả.

Ánh mắt tuy rất chân thành nhưng lại sợ mình bị lừa.

Thế nhưng đến cuối, Lý Tinh Từ vẫn chọn tin tưởng ông lão. Không phải vì viên thuốc đó mà là vì sự khát vọng về gia đình trong mắt hắn.

“Tiền bối có gia thất ở Tu Tiên giới đúng không.” Lý Tinh Từ hỏi.

“Có một đạo lữ nhỏ hơn ta hai ngàn tuổi.” Ông lão cười, nói.

“Tin rằng không lâu nữa các ngươi sẽ được gặp lại nhau thôi.” Lý Tinh Từ nói rồi đeo chiếc vòng đeo đầu lên.

“Bây giờ vẫn chưa phải thời cơ để giết dị thú Nguyên Anh kỳ, các ngươi bắt buộc phải tự tập luyện trước, phải qua bài kiểm tra thì mới được đi.”

“Như vậy thì mới phát huy hết được chiến lực của áo giáp quang năng.”

Quả bóng vàng nói xong liền dẫn ba người họ vào trong doanh trại.

Ân Linh Môn, Kiếm Vô Cực đã chiến đấu ở tháp thi luyện suốt một tháng đã về núi của sư phụ hắn.

Vương Hướng Trì vừa mới cho khỉ ăn cùng cha hắn xong, nhìn thấy Kiếm Vô Cực, hắn nở một nụ cười.

“Chịu về rồi hả, lấy được hạng mấy ở đó thế?” Vương Hướng Trì cười nói.

“Đánh được đến hạng hơn 500 thì không đánh lên được nữa, ta làm sư phụ mất mặt rồi.” Kiếm Vô Cực cúi đầu nói, đầy vẻ hổ thẹn.

“Ôi, ổn quá nhỉ, đến hạng hơn 500 cơ à.”

“Sư phụ, ngươi đang cười ta đó sao.”

“Không, ta đang khen mà.” Vương Hướng Trì nói.

“Ngươi vẫn chưa được dạy dỗ một cách chính thốn bởi Ẩn Linh Môn, khả năng chiến đấu hơi kém cũng là điều dễ hiểu.” Vương Hướng Trì an ủi hắn.
Bình Luận (0)
Comment