Chương 305: Ngũ Linh Minh Hầu đến
Chương 305: Ngũ Linh Minh Hầu đến
“Giáo dục chính thống của Ẩn Linh môn sao?” Một câu hỏi tự dưng nảy ra trong đầu Kiếm Vô Cực.
“Cũng như Học viện Thiên Kiếm vậy, sẽ có sư phụ giảng, còn cả các lớp nâng cao nữa.”
“Vốn muốn để ngươi qua đó xem qua trước khi đi thách đấu nhưng ngươi đi nhanh quá, ta không kịp nói.” Vương Hướng Trì nói, trong giọng điệu có vẻ gì đó như cười trên nỗi đau của kẻ khác vậy.
“Ta đã xin quyền từ Bồ Đào rồi, ngươi đến hẳng lớp trên ngọn núi chính là được.”
“Vậy ta qua đó học đây.”
Kiếm Vô Cực nói rồi bay đến ngọn núi chính, thế nhưng sau đó hắn lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía Vương Hướng Trì, nói: “Sư phụ, ngươi còn gì muốn nói không.”
“Ờm, ở lớp nâng cao thì đừng chỉ nghe những gì về kiếm đạo, lớp nâng cao của các loại khác cũng phải vào xem.” Vương Hướng Trì dặn dò.
“Sư phụ, còn gì nữa không.”
“Hết rồi.”
Một luồng sáng bay về phía ngọn núi chính ở nơi xa.
“Nóng vội lúc này thì có để làm gì chứ.”
Lúc này, ở không gian dưới lòng đất, xung quanh Từ Phàm tự dưng có rất nhiều kinh văn mà hắn không hiểu. Kinh văn nào cũng mang khí tức có thể đi sâu vào trong linh hồn.
Chúng bao vây lấy Từ Phàm, xoay vòng quanh hắn, cứ thỉnh thoảng lại có kinh văn bị biến mất rồi lại có kinh văn mới xuất hiện, tham gia vào cả bộ kinh văn.
Trong linh hồn của Từ Phàm đã đầy những kinh văn rồi.
Một lúc lâu sau Từ Phàm mới từ từ mở mắt ra, thở dài một hơi.
“Việc tạo ra công pháp và phép thần thông liên quan đến linh hồn đúng là không phải một việc dễ dàng.”
Việc tạo ra công pháp thực sự khiến Từ Phàm rất đau đầu. Theo lời của hắn thì là thời gian hoạt động với tần suất cao kéo dài quá, cần phải “tản nhiệt” một chút.
Đúng lúc này, Từ Phàm đã nhận được tin tức của Ninh Đạo.
“Đại trưởng lão, bọn khỉ đến rồi đây.”
Thấy tin của Ninh Đạo mà mắt Từ Phàm sáng rực lên.
Đảo Vệ Tinh, trong ánh mắt đầy vẻ vui mừng của Từ Phàm, Ninh Đạo thả ra hơn một trăm con Ngũ Linh Minh Hầu từ trong Bảo Khí Hành Cung.
Một con Hợp Thể kỳ, bốn con Luyện Hư kỳ, ba mươi ba con Nguyên Anh kỳ, hơn tám mươi con Kim Đan kỳ.
“Đại trưởng lão, để bắt sống được lũ Ngũ Linh Minh Hầu này, ta đã mất nhiều công sức lắm đấy, phải nhờ các đạo hữu đồng hành giúp đỡ nhiều lắm đấy.” Ninh Đạo nói như đòi khen thưởng, sự khó khăn được thể hiện ra trong lời nói, cho dù là ai thì cũng nghe ra được.
Từ Phàm nhìn đám Ngũ Linh Minh Hầu như nhìn báu vật đầy trân quý vậy.
“Nghe nói Song Kiếm Lưu của Ninh đại ca, uy năng của hai đạo khí linh kiếm giống nhau thì mới có thể phát huy ra sức mạnh lớn hơn. Chuyện này giao cho ta nhé.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Đại trưởng lão nói thật sao.” Ninh Đạo rất kích động.
“Chuyện của Ninh đại ca là chuyện của ta.” Từ Phàm nói một cách rất nghiêm chỉnh.
“Đại trưởng lão còn cần khỉ không?”
“Có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
“Hiểu rồi ạ.”
Ninh Đạo đưa Linh Hồn Pháp Bảo dùng để khống chế đám Ngũ Linh Minh Hầu đó cho Từ Phàm. Sau đó hắn trở về Tiên thành Lâm Sâm, ở đó còn có chuyện cần hắn phải xử lý.
“Chủ nhân, cứ để bọn ta tu luyện công pháp đi thì hơn.” Xuyên Sơn Giáp hỏi, giọng điệu hắn có vẻ khá kích động. Cái mạng nhỏ của hắn coi như là được ổn định một thời gian rồi.
“Không cần nữa, bộ công pháp đó có hơi sơ sài, để bọn họ tu luyện bộ Vạn Nguyên Bản Tông này đi.” Từ Phàm lấy ra một cái Ngọc Điệp, đưa cho Xuyên Sơn Giáp.
Lúc này, Từ Phàm lại giao thêm cho Xuyên Sơn Giáp một phần cốt lõi của Linh Hồn Pháp Bảo trong tay hắn, để Xuyên Sơn Giáp có thể quản lý đám Ngũ Linh Minh Hầu này dễ hơn.
“Làm cho tử tế, sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.” Từ Phàm cười, nói, cứ như chủ nhân giao cho thuộc hạ nhiệm vụ quản lý đám nô lệ vậy.
“Xuyên Sơn Giáp có chết cũng không từ.” Xuyên Sơn Giáp hình người quỳ xuống lạy bái.
Từ Phàm gật gật đầu, nhìn hai con Ngũ Linh Minh Hầu trông có hơi già hơn với ánh mắt hơi tiếc nuối, thân hình của hắn dần biến mất trước mặt lũ khỉ.
Hắn vẫn được coi là có lương tâm, dù sao thì cũng đã dùng hai con khỉ để thôi diễn công pháp này, việc làm này không được ổn lắm.
Xuyên Sơn Giáp chắc chắn là Từ Phàm đi khỏi rồi nên khôi phục lại chân thân.
Xuyên Sơn Giáp nhìn đám Ngũ Linh Minh Hầu với bộ mặt nanh tợn, tay cầm một cái roi yêu khí lớn, nói: “Sau này chủ nhân của các ngươi sẽ là đại trưởng lão Ẩn Linh Môn.”
“Sau này lời đại trưởng lão nói cũng như Yêu Tôn Thần Chỉ, nếu không tuân theo thì các ngươi sẽ sống không bằng chết.”
Lời của Xuyên Sơn Giáp khiến lũ Ngũ Linh Minh Hầu phẫn nộ, chúng nhìn Xuyên Sơn Giáp bằng vẻ mặt đầy giận dữ.
Lúc này, hai con Ngũ Linh Minh Hầu sắp rời thế đó bắt đầu run rẩy, một luồng khí lạnh ập lên đầu chúng. Thủ đoạn của Xuyên Sơn Giáp, hai chúng nó đã từng được lĩnh giáo rồi.
Lần đó con Ngũ Linh Minh Hầu Hợp Thể kỳ nhìn Xuyên Sơn Giáp với vẻ khinh thường, nói: “Ngươi làm gì được ta chứ?”
Xuyên Sơn Giáp chỉ cười, giơ phân thân của Linh Hồn Pháp Bảo lên, sử dụng yêu lực.
Tự dưng, tất cả các Ngũ Linh Minh Hầu đều cảm thấy linh hồn mình như bị xé rách ra, những tiếng gào thét đau khổ truyền tới.
“A!!”
“Đau! A!”
Cả bọn Ngũ Linh Minh Hầu bắt đầu kêu lên thảm thiết, cơ thể chúng co giật như bị giật điện vậy.
“Quay về phía Ẩn Linh Môn, quỳ xuống.” Xuyên Sơn Giáp lạnh lùng nói.
“Nếu các ngươi thần phục thì còn có cơ hội sống, nếu muốn tiếp tục phản kháng thì ta sẽ khiến ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.”
“Hãy... giải quyết, lệnh cấm.”
“Chúng ta, thần phục.” Con Ngũ Linh Minh Hầu đứng đầu run rẩy nói.
“Quỳ xuống.” Xuyên Sơn Giáp nhẹ nhàng nói. Hắn không chỉ không giảm nhẹ hình phạt của mình lên Ngũ Linh Minh Hầu mà thậm chí còn tăng thêm.
Hai con Ngũ Linh Minh Hầu ở bên cạnh nhìn đồng bọn với vẻ không nỡ, nhưng chúng cũng chẳng đi qua cầu xin mà chỉ nhìn đám Ngũ Linh Minh Hầu với ánh mắt thương hại.
Cuối cùng, tất cả mọi con Ngũ Linh minh Hầu đều run lẩy bẩy, quỳ xuống, hướng về phía Ẩn Linh Môn, Xuyên Sơn Giáp lúc này mới dừng hình phạt lại.
“Nhớ lấy, sau này đại trưởng lão sẽ là chủ nhân duy nhất của các ngươi.” Xuyên Sơn Giáp nói.
Trên đảo Ẩn Linh, Từ Phàm nhìn cảnh Xuyên Sơn Giáp dạy dỗ bọn Ngũ Linh Minh Hầu mà tự dưng cảm nhận được rằng sau này, Xuyên Sơn Giáp có lẽ sẽ có thể dẫn dắt cả thế giới Đại Thiên, tiếp tục làm người quản lý đám khỉ này cho hắn.
Lúc này, Từ Phàm nhìn lên bầu trời, nhẹ nhàng nói: “Không còn được bao nhiêu ngày tháng yên bình nữa đâu.”
Từ Phàm cảm nhận được, cả mặt đất đang chuyển động, còn trên bầu trời, có thêm rất nhiều ngôi sao.
Cộng thêm việc cứ thỉnh thoảng trên bầu trời lại xuất hiện cảnh có hai mặt trời, Từ Phàm biết hai giới sẽ triệt để dung hòa lại với nhau sớm thôi.
Ban đêm, Vương Vũ Luân một mình ngồi trên ghế trong vường, nhìn những vì sao lạ lẫm trên bầu trời.
“Đang nghĩ gì thế?” Mộ Dung Thiến Nhi từ từ đi đến phía sau Vương Vũ Luân.
“Ngươi đang nghĩ trước khi mình chết có cần phải nói lời xin lỗi với ta không, ngươi đã giấu ta rất nhiều chuyện.” Vương Vũ Luân tóc trắng bạc phơ nói.
“Ngươi đang nói lần ngươi bị ma nữ kia bắt đi sao?” Mộ Dung Thiến Nhi hiểu rõ mọi thứ, nói. Nàng không trách Vương Vũ Luân, dù sao thfi lần đó ma nữ đã lấy tính mạng của nàng để uy hiếp phu quân nàng.
Vương Vũ Luân nhìn lên trời, không nói gì cả.
“Hay là lần hai ta vô tình phát hiện ra bí cảnh.” Mộ Dung Thiến Nhi nói tiếp.
Vương Vũ Luân không trả lời lại.
“Lần ở Tiên Thành Vạn Hoa?”
“Lần ở biên giới Tượng Châu?”
Mộ Dung Thiến Nhi nói hết những nơi mình đoán được ra.
“Nàng biết không ít nhỉ, nhưng những nơi đó đều không phải nơi ta muốn nói đến.” Vương Vũ Luân thở dài một hơi, nói.
“Ta biết, ta cũng đã nghe Từ đại ca nói rồi, đây là mạng của ngươi.”
“Đúng rồi, ngoài những gì ta vừa nói, ngươi còn giấu ta chuyện gì nữa?” Mộ Dung Thiến Nhi đột nhiên hỏi.
“Không có, phu nhân lợi hại, chuyện gì cũng không giấu được ngươi.” Vương Vũ Luân cười, nói, cảm giác cứ như một lão già trẻ con vậy.
“Đương nhiên rồi.”
Vương Vũ Luân thở dài một hơi, ban nãy chỉ là cảm thán thôi, chứ không phải định cái gì ra cả. Dù sao thì bây giờ là cơ thể người phàm, vẫn phải đi ngủ thôi.