Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 323 - Chương 323: Hồ Ly Nhỏ Bị Thương.

Chương 323: Hồ ly nhỏ bị thương. Chương 323: Hồ ly nhỏ bị thương.

Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực đi ra phòng ảo cảnh của từng người rồi liếc nhìn nhau, vô ngữ mất một lúc lâu.

“Vừa rồi là ta tự đại.”

Giọng nói của Hàn Phi Vũ rất là trầm thấp, nếu không phải vừa rồi đầu óc hắn nhất thời thả lỏng, thì vị sư huynh hóa thành bóng mờ kia cũng không thể đánh lén thành công.

“So với vị sư huynh trưởng thành ở đây, chúng ta còn kém rất nhiều.” Kiếm Vô Cực nói.

Trên người hắn có được truyền thừa của tông môn đỉnh cấp, dùng hết toàn bộ thực lực ở nơi này cũng chỉ dừng lại ở thứ tự hơn hai trăm.

“Vô Cực, ta muốn hoàn thành các khóa học cơ bản và nâng cao rồi mới đi ra.” Ánh mắt Hàn Phi Vũ kiên định nói.

“Ta học cùng với ngươi, chúng ta không thể làm sư phụ mất mặt được.” Kiếm Vô Cực cũng bị cảm hóa nói.

Nhưng vào lúc này, các đệ tử của Ẩn Linh môn đều nhận được một tin nhắn.

“Toàn bộ tông môn sắp di chuyển, tất cả đệ tử bên ngoài hãy trở về, người nào còn có người thân ở thế tục, tông môn đã xây dựng đại thành ở bình nguyên phía sau ngọn núi chính, có thể đón người thân vào trong thành này ở.”

“Phi Vũ, ta phải đi ra ngoài một chuyến.” Kiếm Vô Cực nói.

“Đi thôi, đón bác gái tới, cũng lâu rồi ta không được ăn cơm do bác gái nấu.” Hàn Phi Vũ gật đầu nói.

“Ừ.”

Hàn Phi Vũ nhìn bóng dáng Kiếm Vô Cực đi xa rồi nhìn xung quanh tông môn.

“Chờ đợi ở đây rất thoải mái, có cần làm gì không nhỉ?” Hàn Phi Vũ đi ra tháp thí luyện, tới một đình nghỉ mát ở đài ngắm cảnh, nhìn biển mây bên dưới hỏi.

Khoảng thời gian này là khoảng thời gian thoải mái nhất từ sau khi hắn bước vào Tu Tiên giới.

Tông môn rất lớn, các sư huynh không nhiều không ít vừa đủ.

Không có lục đục với nhau, các sư huynh ai nấy cũng nói chuyện dễ nghe. Ngoài thủ đoạn trong trò chơi chiến đấu sinh tồn khá tàn nhẫn thì những điểm khác muốn chọn cũng không chọn ra chút điểm không vừa ý nào.

Tất cả mọi thứ ở Ẩn Linh môn đều thỏa mãn mọi tưởng tượng tốt đẹp của Hàn Phi Vũ về tông môn.

Lúc này, Từ Phàm đang nghiên cứu xem nên dẫn tông môn đi dạo ở đâu.

Từ Phàm đang chọn địa chỉ trên tấm bản đồ quầng sáng khổng lồ.

“Nên đi đâu đây?” Từ Phàm hỏi.

Trận chiến ở thông đạo giữa hai giới đã kết thúc, hai lão tổ Yêu Tộc trốn về Yêu Linh giới. Còn sáu Yêu Tôn kia, năm chết một bị thương, con bị thương còn lại đã trốn thoát dưới sự trợ giúp của lão tổ Tuyết Hồ Tộc.

Từ sau khi Từ Phàm biết kết quả của cuộc chiến, hắn đã cảm thấy có nguy hiểm đang rình rập mình.

Không cần bói cũng biết tất nhiên sẽ có kiếp nạn lớn trong tương lai.

Lúc này, ánh mắt Từ Phàm đột nhiên sáng ngời donhìn thấy vị trí của đảo Cửu Phượng.

Gần đây Từ Phàm rõ ràng cảm giác được công đức khí vận từ đảo Cửu Phượng chia tới bắt đầu trở nên nhiều hơn, giúp hắn giải quyết không ít vấn đề khó khăn.

“Truyền tống đến bên cạnh đảo Cửu Phượng giúp đỡ một thời gian cũng là một sự lựa chọn không tệ.” Từ Phàm vuốt cằm nói.

Từ khi Từ Phàm tiến vào cảnh giới Nguyên Anh thì việc vận dụng công đức khí vận càng thêm thuận buồm xuôi gió.

“Nhưng mà trước khi đi phải xem số một đã.” Từ Phàm nói.

Tiên thành Thượng Tôn, Tiên trấn Hỏa Sơn, phòng luyện khí số một của điện luyện khí.

Từ Phàm nhìn phân thân số một đang luyện chế linh kiện đạo khí.

Lúc này, phân thân số một đang luyện chế hai linh kiện đạo khí cùng một lúc.

“Giỏi lắm, bây giờ trình độ đạo Luyện Khí của ngươi đã vượt qua ta rồi.” Từ Phàm ca ngợi.

“Từ sau khi ta xuất hiện, ngươi luyện chế được bao nhiêu món đạo khí đâu.” Phân thân số một nhàn nhạt nói.

Từ Phàm vung tay lên, một bóng người xuất hiện, thay thế phân thân số một luyện chế đạo khí.

“Tới đây đổi mới phiên bản đi, ta thuận tiện nâng cao đạo Luyện Khí thêm chút.” Từ Phàm nói.

Lúc này, trong mắt phân thân số một có một tia do dự, nhưng cuối cùng vẫn hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong cơ thể Từ Phàm.

“Yên tâm. Ta sẽ cho ngươi một sự tự do nhất định.” Từ Phàm cười nói.

Khi phân thân số một bắt đầu chấp nhận đưa đạo khí trở lại thì ý thức của hắn đã bắt đầu sinh ra, tuy rất mỏng manh.

Khi đó Từ Phàm đã lập tức nhận ra, chỉ là hơi đề phòng. Dù gì lúc trước khi sáng tạo ra bọn họ, hắn đã nhấn mạnh phải đề phòng về vấn đề này.

“Tự do nhất định à, có thể.” Giọng nói của phân thân số một truyền đến từ trong cơ thể Từ Phàm.

Từ Phàm im lặng không lên tiếng, một lát sau, giọng nói của phân thân số một lại vang lên lần nữa.

“Ta sẽ làm việc chăm chỉ.”

Lúc này Từ Phàm mới nở nụ cười, cũng vận chuyển thần thông bắt đầu đồng hóa đổi mới phân thân số một.

Sau khi đổi mới xong, Từ Phàm lập tức trở về đảo Ẩn Linh. Hắn không biết con Hồ Yêu kia sẽ đột nhiên tấn công lúc nào.

Lúc này, ngoài Tiên thành Lâm Sâm, một con hồ ly nhỏ què chân đang liếm vết thương trên đùi.

Hồ ly nhỏ nhìn về phía Tiên thành, trong mắt tràn ngập sát ý, nàng định sau khi hồi phục vết thương sẽ lập tức đánh lén toàn bộ Tiên thành Lâm Sâm.

Hai mắt đỏ ngầu dần dần trở nên ảm đạm, nàng biết nếu mình đánh lén Tiên thành thì cách cái chết cũng không xa nữa.

Sau khi đạo kiếm quang đó đánh nát Cự Thuẫn, trực tiếp đâm vào trên chân nàng. Vết thương trên cơ thể thì không sao, nhưng mà kiếm ý xâm nhập vào linh hồn cần rất nhiều thời gian mới có thể chữa khỏi.

“Thôi, khôi phục vết thương trước rồi tính tiếp.” Hồ ly nhỏ nói.

Hồ ly nhỏ nhìn tường thành Tiên thành ở nơi xa, lại chạy về phía tường thành vài bước, giả vờ làm một con yêu thú bình thường ẩn nấp ở một nơi gần Tiên thành.

Đúng lúc này, một chiếc linh thuyền của Ẩn Linh môn bay ra từ Tiên thành Lâm Sâm và bay về phía đảo Ẩn Linh.

Hồ ly nhỏ đang nghỉ ngơi ngẩng đầu nhìn về phía linh thuyền rời đi.

“Ẩn Linh môn, thú vị lắm, đã không diệt Tiên thành được, vậy diệt một tông môn nhỏ rồi nói tiếp.” Hồ ly nhỏ lộ ra răng nanh nói.

Từ Phàm đang ở Ẩn Linh môn cho hầu ăn với Vương Vũ Luân thì đột nhiên rùng mình một cái.

“Có người đang tính kế ta à?” Từ Phàm hỏi.

“Sao vậy, ta thấy ngươi gần đây muốn di chuyển tông môn à?” Vương Vũ Luân hỏi.

“Không phải, có chút nguy cơ, đúng lúc dẫn tông môn ra ngoài dạo một vòng.” Từ Phàm nhẹ nhàng nói.

Vương Vũ Luân cầm linh quả chia cho đám hầu, làm chúng nó cảm thấy có nguy hiểm trong thế giới lạnh lẽo này.

Từ Phàm nhìn dáng vẻ của những con Ngũ Linh Minh Hầu này mà không khỏi tự hỏi. Có phải hắn đã quá máu lạnh rồi không? Có phải sau này nên đối xử tốt với đám hầu này thêm chút nữa không?

Sau khi chia linh quả xong, Ngũ Linh Minh Hầu bắt đầu thả lỏng lại. Đây là thời gian tương đối nhẹ nhàng duy nhất trong ngày của chúng nó.

“Nếu có thể thì tha cho bọn chúng một mạng đi.” Vương Vũ Luân nhìn con Xuyên Sơn Giáp đang cầm roi phía xa rồi nói.

Có đôi khi hắn sẽ thông qua quầng sáng quan sát những con Ngũ Linh Minh Hầu này, ấn tượng đầu tiên chính là đám hầu này quá thảm.

Mỗi ngày đều bị uy hiếp bởi con Xuyên Sơn Giáp cùng với huấn luyện cực kỳ bi thảm.

“Nhìn vận khí của bọn nó đi, chỉ cần tông môn ổn định thì những con Ngũ Linh Minh Hầu này sẽ không sao.” Từ Phàm nói.

“Ta sẽ không động đến hai con lão hầu kia.” Từ Phàm còn nói thêm.

“Vậy được rồi.” Vương Vũ Luân nói.

Lúc này, tu vi của Vương Vũ Luân đã tới Kim Đan kỳ đỉnh, chỉ kém một bước nữa là có thể tăng lên Nguyên Anh kỳ.

“Vũ Luân, ngươi áp chế tu vi thêm một thời gian nữa, chờ ta luyện chế cho ngươi một ít linh đan.”

“Ta hiểu, cảm ơn Từ đại ca.”
Bình Luận (0)
Comment