Chương 322: Hồ Yêu
Chương 322: Hồ Yêu
“Hy vọng bên phía Nhân Tộc còn có hậu chiêu.” Từ Phàm nhìn quầng sáng nói.
“Đồ Thủ, hôm nay Tiên thành này chắc chắn phải bị hủy diệt.” Người sói nói.
Sau khi sáu bóng dáng ba Hồ, ba Sói xuất hiện, ngay lập tức chạy về phía hắn.
Đồ Thủ Tôn Giả đang chiến đấu với một Hồ một Sói chỉ tùy tiện nhìn lướt qua sáu Yêu Tộc muốn đi tới Nhân Giới mà lạnh lùng cười.
“Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc à.” Đồ Thủ Tôn Giả lạnh lẽo cười nói.
Lúc này, một đạo kiếm quang bay tới từ hướng của Tiên thành Lâm Sâm phía xa.
“Lão tổ, cứu ta!!”
Kiếm quang trực tiếp xuyên qua bóng dáng của một cự lang Yêu Tôn Đại Thừa.
“Tiên Khí Trảm Yêu kiếm!”
Lão Hổ của hai tộc kinh ngạc kêu lên.
Đúng lúc này, lại một đạo kiếm quang chém tới.
Một con Hồ Yêu Đại Thừa Kỳ từ một chia làm hai, máu vẩy khắp đất.
Bốn con Yêu Tôn Đại Thừa còn lại đều bị dọa sợ, kiếm tu ở đâu xuất hiện vậy.
Ngay lúc bốn con Yêu Tôn Đại Thừa muốn trốn về Yêu Linh giới, Cự Đồ Tôn Giả đã rời khỏi chiến trường canh giữ ở lối đi.
“Lần này, mấy đứa trẻ nhà các ngươi đều phải chết.”
Một đạo kiếm quang xẹt qua không gian, chém về phía một con Hồ Tộc của Yêu Tộc.
Thiếu nữ đang chiến đấu nhìn kiếm quang, cắn chặt răng rồi phất tay. Một Cự Thuẫn xuất hiện trước mặt Yêu Tôn Hồ Tộc kia.
Bùm!!
Kiếm quang đâm về phía Cự Thuẫn trực tiếp làm Cự Thuẫn báo hỏng.
“Đi nhanh.” Thiếu nữ Hồ Tộc sử dụng bí thuật của tộc giúp vị Yêu Tôn Đại Thừa Hồ Tộc che giấu tung tích.
Lúc này, Từ Phàm ở đảo Ẩn Linh hủy bỏ quầng sáng. Không cần nhìn cốt truyện phía sau hắn cũng biết, hai Yêu Tộc lợi hại kia trốn về Yêu Linh giới, Yêu Tộc còn lại ngoài người đang ẩn thân thì đều phải chết.
Còn Hồ Yêu đang chạy trốn kia có tám chín phần sẽ tới gây chuyện với hắn.
Điểm này Từ Phàm có thể chắc chắn một trăm phần trăm. Tông môn của ta có hai vị Thiên Mệnh Chi Nhân, ông trời không an bài một đợt mới là kỳ lạ đó.
“Haiz, lại thêm một lần nguy cơ.” Từ Phàm thở dài một cái nói.
“Bồ Đào, triệu hồi các đệ tử đang ở ngoài tông môn, chúng ta phải đổi sang nơi khác.”
“Đúng rồi, người thân của những đệ tử đó cũng đón lên đảo luôn.” Từ Phàm nghĩ rồi nói thêm.
“Tuân mệnh.”
Lý Tinh Từ và Tô Nhiễm Thiên đi tới tiểu viện của Từ Phàm.
“Một thời gian nữa tông môn có thể sẽ bị Yêu Tôn Đại Thừa tập kích, vì đảm bảo an toàn, ngươi dẫn theo Tô trưởng lão tới tổng bộ hội trưởng lão nghỉ ngơi đi.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ, tông môn có nguy hiểm sao.” Lý Tinh Từ vội vàng hỏi.
“Nếu tông môn có nguy hiểm, lúc nào ta cũng có thể gọi sư phụ tới.” Tô Nhiễm Thiên cũng quan tâm nói.
“Không có chuyện gì lớn, chỉ là thủ đoạn của Yêu Tôn Hồ Hộc kia rất quỷ dị, có thể sẽ ảnh hưởng...” Từ Phàm nói rồi nhìn đệ tử của Tô Nhiễm Thiên một cái.
Lúc này Lý Tinh Từ bắt đầu do dự, không biết nên lựa chọn như thế nào.
“Ngươi đi theo Tô trưởng lão đi, dẫn tông môn đi ra ngoài chơi một vòng, đến lúc đó thì lại về.” Từ Phàm nhẹ nhàng nói.
“Không cần do dự, đương nhiên là đứa bé quan trọng hơn.”
“Các ngươi lập tức đi đi.” Từ Phàm nói.
“Tạ sư phụ thành toàn.” Sau khi Lý Tinh Từ nói xong, hắn và Tô Nhiễm Thiên thông qua Truyền Tống Trận bí mật, truyền tống tới trong Tiên thành Lâm Sâm.
Đây là Truyền Tống Trận tư nhân đi tới Tiên thành do Từ Phàm thông qua quan hệ với Ninh Đạo tạo ra.
Sau khi hai người đi, Từ Phàm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ trong tông môn không có biến số quá lớn. Đương nhiên, chỉ cần hai vai chính kia thành thật là được.
Lúc này, Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực đang ở trong trò chơi chiến đấu sinh tồn. Họ cẩn thận đi tới, nhìn chằm chằm vào đội ngũ có được con rối cự pháo phía trước.
“Phi Vũ, chúng ta thật sự phải làm như vậy à?” Giọng điệu của Kiếm Vô Cực có hơi nhút nhát, mỗi lần người kia dùng con rối cự pháo nổ tung sư huynh của hắn, thật sự làm hắn có hơi sợ hãi.
“Cái pháo đó bắn ngươi nhiều lần như vậy, chúng ta nhất định phải lấy lại được mặt mũi.” Đôi mắt Hàn Phi Vũ nhìn chằm chằm vào đội con rối kia và nói.
“Nếu không sư huynh đó còn sẽ dùng pháo bắn ngươi.” Hàn Phi Vũ bình tĩnh nói.
“Lần này nghe ta, dẫn ngươi đi ăn gà.”
Nghe thấy Hàn Phi Vũ bảo đảm, Kiếm Vô Cực gật đầu nói: “Thực lực của chúng ta không kém, chỉ là chiến thuật có chút vấn đề, lần này nghe ngươi.”
Lúc này, nơi xa xuất hiện một con rối đang lén lút tra xét.
Hàn Phi Vũ lập tức lấy lại tinh thần. Nói: “Tới, vị sư huynh đó ở xung quanh đây thôi, chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được.”
“Được.”
Sau khi con rối tra xét xác định xung quanh không có ai, bèn dẫn theo một đám rối đột nhiên đánh lén đội con rối có được cự pháo kia.
Con rối đánh lén phân công rõ ràng, nhanh chóng giải quyết đội con rối kia mà không hề bị tổn hại, chỉ để lại một cự pháo.
Lúc này, một bóng người xuất hiện trong thị giác của Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực.
“Đừng manh động, người này chắc chắn không phải người thật.”
Hàn Phi Vũ đè Kiếm Vô Cực đang định ngự kiếm lại.
Quả nhiên, sau khi bóng người mặc áo choàng kia xác định xung quanh không có ai mới đẩy cự pháo đi về một hướng.
Nhìn hành động cứng đờ kia, chắc chắn là con rối.
“Đi, chúng ta đi chậm theo sau.”
Hàn Phi Vũ mượn kiếm trận bí ẩn này để lén lút đi theo con rối đẩy cự pháo kia cùng với Kiếm Vô Cực.
Trong khi theo dõi, Hàn Phi Vũ lại tìm thấy rất nhiều bẫy.
Mãi cho đến một nơi bí ẩn, con rối đẩy cự pháo kia mới dừng lại.
“Theo ta thời gian dài như vậy, các ngươi vất vả rồi.”
Kiếm Vô Cực kinh ngạc, còn tưởng đã bị phát hiện. Hắn đang định lấy vũ khí ra bắt đầu chiến đấu, kết quả lại bị Hàn Phi Vũ giữ lại.
“Còn không xuất hiện à, đừng trách ta không khách sáo nhé.”
Lúc này, con rối kia chậm rãi chuyển động cự pháo.
Khi nòng pháo nhắm ngay về phía hai người, suýt nữa thì Kiếm Vô Cực bại lộ, may là bị Hàn Phi Vũ đè lại.
Sau khi nòng pháo chuyển động một vòng, một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt cả hai người, trong miệng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cảm giác của ta đã sai.”
“Chắc lần này là thật rồi, chúng ta hành động thôi.” Kiếm Vô Cực nhỏ giọng nói.
“Đừng vội vàng, nhìn thêm chút nữa.”
Cuối cùng, lại có một bóng người xuất hiện. Sau khi hắn bắt đầu thử điều chỉnh cự pháo, Hàn Phi Vũ mới xác định người này là vị sư huynh đó thật.
Ngay lúc Hàn Phi Vũ muốn sử dụng phi kiếm thì Kiếm Vô Cực đột nhiên nói: “Để ta.”
“Đi thôi.” Hàn Phi Vũ gật đầu nói. Không biết vì sao, khi phát hiện ra chân thân của vị kia, trong lòng hắn cảm thấy âm thầm sung sướng.
Bỗng nhiên, một đạo kiếm quang nhanh chóng bay tới, trực tiếp xuyên qua đầu đệ tử đang thử điều chỉnh cự pháo.
Sau khi nhìn thấy số người chơi hiện có trong chiến đấu sinh tồn lần này giảm một, Kiếm Vô Cực mừng rỡ nói với Hàn Phi Vũ: “Phi Vũ, cảm ơn ngươi, nếu không chỉ dựa vào một mình ta có thể sẽ không bao giờ báo thù được.”
“Báo thù chỉ là bắt đầu, chúng ta còn phải lấy được đệ nhất.” Ánh mắt Hàn Phi Vũ kiên định nói.
Hắn cảm thấy trò chơi chiến đấu sinh tồn này còn nguy hiểm hơn Tu Tiên giới rất nhiều, là một nơi phù hợp để rèn luyện.
Sau khi Hàn Phi Vũ thu lại cự pháo, hắn tiếp tục dẫn Hướng Vô Cực đi vào trong phạm vi sống sót của lần chiến đấu sinh tồn này.
Ngay khi hai người vừa hơi thả lỏng lại, một bóng người mờ mờ đột nhiên xuất hiện phía sau.
Chỉ một kiếm, hai cái đầu đã lăn trên đất.
Một bóng người như ẩn như hiện nhìn hai thi thể không đầu trên mặt đất, hắn nhàn nhạt nói: “Suýt nữa thì giấu được cả ta rồi.”