Chương 325: Sinh mệnh bản nguyên của Kiếm Vô Cực
Chương 325: Sinh mệnh bản nguyên của Kiếm Vô Cực
Thế giới Đại Thiên nào đó, phía trên bầu trời Tiên Thành, một đôi mắt như mặt trời chói lọi đột nhiên xuất hiện.
Trên trời trong Tiên Thành tất cả tu sĩ đều quỳ xuống
Và một vị Chân Tiên Chân Linh nào đó đã mất.
“Cung nghênh Tiên Đế giáng lâm!” Trong Tiên Thành, một Kim Tiên hoảng sợ nói.
“Nhàm chán~” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, hết sức lạnh nhạt vang lên.
Thời khắc này, toàn bộ bên trong Tiên Thành tất cả người vong hồn đang quỳ đều bốc lên.
Đối với vị tồn tại chí cao kia, tiêu diệt cả toà Tiên Thành, cũng chỉ cần ở một ý niệm
“Còn tưởng là có thể tìm thấy một tia tàn hồn cuối cùng của lão già kia, đáng tiếc.”
Đôi mắt ở phía trên Tiên Thành biến mất, tất cả mọi người trong Tiên thành đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc Diệp Tiêu Dao đang lôi kéo làm quen với Luyện Khí Tông Sư ở Hỏa Sơn Tiên trấn thì đột nhiên rùng mình một cái.
“Không xong rồi, chiêu sau ta để lại đã khởi động một cái rồi.” Lão kiếm ở trong lòng Diệp Tiêu Dao có chút lo sợ nói.
Diệp Tiêu Dao vừa nịnh nọt Luyện Khí Tông Sư, vừa trả lời ở trong lòng: “Ngươi bị kẻ địch cũ phát hiện rồi?”
“Không có, chỉ là chiêu sau ta để lại che chắn nhân quả bị động khởi động” Chiêu sau này khởi động còn sớm hơn so với hắn nghĩ.
“Không phát hiện ra ngươi còn gì, hoang mang như thế.” Diệp Tiêu Dao thờ ơ nói.
“Nếu nói như vậy, thời gian ngươi và kẻ thù kia của ta gặp nhau sẽ sớm hơn một vạn năm.”
“…” Tại sao là ta?
Đảo Ẩn Linh, hai người nhìn chằm chằm Vạn Tri Thánh Thư.
Rất lâu sau Vạn Tri Thánh Thư. Vẫn là một khoảng trống rỗng.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì kẻ xem bói cho ngươi đã đi rồi.” Sắc mặt Từ Phàm trầm xuống nói.
“Đi nơi nào?” Từ Nguyệt Tiên nhất thời vẫn chưa phản ứng lại.
“Đại đạo luân hồi.” Từ Phàm liếc nhìn Từ Nguyệt Tiên một cái.
“Nếu đã trở lại rồi, vậy thì mang theo về tông môn trước đi.”
“Qua đoạn thời gian nữa đã, chúng ta đến biển Vô Tận nhìn xem.” Từ Phàm nói, hắn phát hiện nữ đồ đệ duy nhất của mình hình như đang bị thế lực của thế giới Đại Thiên theo dõi, còn là kiểu nhìn chằm chằm tương đối chặt.
“Cuối cùng có thể đợi ở tông môn rồi.” Từ Nguyệt Tiên nhìn thác nước linh dịch màu xanh nhạt ở nơi xa vui vẻ nói.
Phía trên Thập Vạn Lý Cự Hồ, Kiếm Vô Cực ngồi trên linh thuyền tông môn, bay về phía một tòa đại thành phàm nhân, mẹ hắn mở một quán nhỏ ở trong Tiên thành.
Thành Quy Trần, là thành trì Lý Tinh Từ đặc biệt kiến tạo dùng để tiếp nhận người nhà của đệ tử Ẩn Linh môn.
Ở trong thành, người nhà của mỗi đệ tử Ẩn Linh Môn mỗi tháng đều sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp cố định, nếu ngươi muốn làm buôn bán nhỏ, còn sẽ có trợ giúp của thương hội.
Lúc bắt đầu, thành Quy Trần chỉ có không đến một vạn người, nhưng khi các thương hội phát hiện sức mua đáng kinh ngạc của người nơi đây, thì phần đông thương hội đã vào tòa thành này định cư.
Trải qua nhiều năm phát triển, trong phạm vi mấy nghìn dặm thành Quy Trần đã là đại thành phồn hoa nhất.
Lúc này ngoài thành Quy Trần, một con tiểu hồ ly đang núp ở bên đường, nhìn chằm chằm đoàn xe dòng người qua lại.
“Tìm một tên phàm nhân, ẩn nấp ở bên cạnh nàng, như vậy mới an toàn.” Tiểu hồ ly nói.
Bàn về ẩn nấp, Tuyết Hồ tộc là tộc có trình độ số một ở Yêu tộc.
Ở trong trung tâm đại lục, nàng dám cam đoan chỉ cần mấy đại tiên khí của hội trưởng lão kia không hao phí uy năng tìm kiếm duy nhất nàng, nàng có thể luôn ẩn núp.
Nhưng vào lúc này, tiểu hồ ly nhận được tin tức của lão tổ Tuyết Hồ tộc ở Yêu Linh giới truyền tới.
“Tạm thời ẩn nấp ở trong Nhân giới, cố gắng đừng bại lộ thân phận, sau này tự có chỗ quan trọng cần dùng.”
Tiểu hồ ly nheo mắt lại, tin tức này vừa vặn hợp với ý của nàng, bây giờ ở Tiên Thành Lâm Sâm có tôn giả Nhân tộc vô địch tọa trấn, chỉ cần bị Nhân tộc phát hiện tung tích, thì nàng khó mà tránh khỏi sự truy sát của vị tôn giả vô địch kia.
Lúc này, mười dặm ngoài thành Quy Trần, Kiếm Vô Cực điều khiển linh thuyền chậm rãi hạ xuống.
Ở trong thế tục không để lộ tung tích của thần tiên, là quy tắc ngầm được Tu Tiên Giả ngầm thừa nhận.
“Không biết cửa hàng nhỏ của mẹ làm ăn thế nào rồi.” Kiếm Vô Cực cười nói.
Đúng lúc Kiếm Vô Cực muốn bước lên đường chính, thì bị một giọng nói gọi lại.
“Đạo hữu, có thể cứu nô gia không.” Một giọng nói đáng thương vang lên.
Kiếm Vô Cực sửng sốt, chiêu bài cũ thế này vẫn có người sử dụng.
Không để ý đến, Kiếm Vô Cực đi thẳng về phía đường chính, sư phụ từng nói, ở Tu Tiên giới, lúc gặp được nữ nhân, trẻ con, người già cầu cứu, tốt nhất là đừng để ý.
Lúc đó Kiếm Vô Cực nhớ kĩ bản thân cùng với Tiểu Bạch hỏi một câu hỏi.
“Người nào đó kia có thể cứu không?”
“Trừ phi ngươi quen biết, nếu không thì đừng để ý.”
Nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, trong tay Kiếm Vô Cực xuất hiện một lọ đan dược chữa thương, đi về phía giọng nói truyền tới.
“Nếu đạo hữu không để ý nô gia, vậy ta chỉ có thể dùng sức mạnh thôi.”
Khóe miệng Kiếm Vô Cực nhếch lên, đánh úp ta ở trong phạm vi quản lý của tông môn ta, có phải chán sống rồi không.
Đúng lúc Kiếm Vô Cực có chỗ dựa nên không sợ, nắm chắc thắng lợi trong tầm tay. Một tia sáng trắng hiện lên, trực tiếp khiến Kiếm Vô Cực mất đi năng lực phản kháng.
Trong một không gian cảnh vật tươi đẹp, Kiếm Vô Cực đang cố gắng dùng pháp khí truyền tin hướng về phía tông môn cầu cứu.
Một luồng mùi hương mê người truyền đến, một người con gái tuyệt sắc mặc váy trắng, tám cái đuôi sau lưng đung đưa, trong mắt có chứa một tia mê ly quyến rũ, đi về phía Kiếm Vô Cực.
“Ngươi là Yêu tộc!” Kiếm Vô Cực nhìn tám cái đuôi sau lưng nữ tử, hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Ta không chỉ là Yêu tộc, còn là Yêu Tôn Đại Thừa.”
“ Yêu Tôn Đại Thừa? Vậy tám cái đuôi của ngươi là như thế nào.” Kiếm Vô Cực theo bản năng nói.
“Ầm~”
Trong nháy mắt một câu nói đã khiến nữ tử Tuyết Hồ tộc bùng nổ, khí thế bạo phát, ép thẳng tới khiến Kiếm Vô Cực không thở nổi.
“Dù sao cũng là người sắp chết, nô gia không so đo với ngươi.”
“Nhân lúc sinh mệnh chưa tận, từ từ hưởng thụ đi.”
“Nếu không phải ta bị thương, thì ngươi còn không có chết kiểu xinh đẹp như thế này đâu.”
“Công tử, ngươi nên vui mừng đi, ngươi là Nhân Tộc thải bổ đầu tiên của ta.”
“Nhân tiện nô gia sẽ nói cho ngươi một bí mật nhỏ, nô gia vẫn chưa từng hầu hạ bất cứ sinh linh nào cả.”
Nữ tử Tuyết Hồ tộc nói rồi liền nhẹ nhàng cởi dây đeo váy.
Lúc này, Kiếm Vô Cực luống cuống, sư phụ hắn chưa từng nói với hắn trong tình huồng này thì nên làm thế nào.
“Lần đầu tiên nô gia trông thấy ngươi, thì đã cảm thấy linh hồn của công tử rất tinh khiết, căn nguyên hùng hậu, cực kỳ thích hợp để thải bổ.”
“Nếu không thì nô gia cũng sẽ không hiến tấm thân xử nữ ba nghìn năm này cho ngươi đâu.”
Lúc này ánh mắt của Kiếm Vô Cực bắt đầu trở nên mơ màng, ở sâu trong nội tâm bắn ra một tia ** nguyên thủy nhất của con người.
Một đôi tay ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Kiếm Vô Cực.
“Công tử, từ từ hưởng thụ đi.”
Trong ngực ấm như noãn ngọc, Kiếm Vô Cực nhẹ nhàng…
Lúc này, theo sự giao hòa, thương thế trên người nữ tử chậm rãi hồi phục, cảm thấy kiếm ý trên linh hồn, tốc độ hồi phục cũng nhanh gấp mấy lần trước đây.
Lợi ích lớn nhất của thải bổ sinh linh của Tuyết Hồ tộc chính là chỗ làm dịu và hồi phục đối với linh hồn.
Lúc này, toàn thân Kiếm Vô Cực như đang ở trong suối nước nóng, chỉ là cảm thấy sinh mệnh bản nguyên đang trôi đi rất nhanh.
Ngay lúc Kiếm Vô Cực cảm thấy sinh mệnh bổn nguyên sắp kiệt quệ, chín kiếm ảnh trôi nổi ở phía trên Kiếm Vô Cực, mà Kiếm Vô Cực cũng theo bản năng mở ra phong ấn Từ Phàm để lại trong cơ thể hắn.
Trong nháy mắt, nơi giống như khô cạn đã bị mở ra hồ chứa nước cỡ lớn để xả nước.