Chương 326: Di chuyển tông môn
Chương 326: Di chuyển tông môn
Vốn dĩ cảm thấy sinh mệnh bản nguyên của Kiếm Vô Cực đã sắp cạn kiệt, khi định kết thúc công việc, thì trong lúc đó đột nhiên lại cảm nhận được sinh mệnh bản nguyên của Kiếm Vô Cực đang được bổ sung, nháy mắt đã tăng đầy.
Nữ tử Tuyết Hồ tộc vốn dĩ vẫn chưa thỏa mãn trong chốc lát cảm thấy mình đã trúng giải thưởng lớn, lại nhào về phía Kiếm Vô Cực, tiếp tục thải bổ, hồi phục thương thế trên người.
Lúc này, Kiếm Vô Cực cho nữ tử Tuyết Hồ tộc cảm giác, giống như một kho báu bất tận dùng không hết vậy, mặc cho thải bổ như thế nào, sinh mệnh bản nguyên của Kiếm Vô Cực cũng sẽ hồi phục trước tiên.
“Bản nguyên của người tu tiên Nhân Tộc đều hùng hậu như vậy sao?” Nữ tử Tuyết Hồ tộc cảm thụ được thương thế đã hồi phục hơn nửa nói.
Cũng loáng thoáng hiểu được nguyên nhân tại sao Yêu Tộc lại muốn tiến công Nhân Tộc.
Nhìn Kiếm Vô Cực đang hôn mê, nữ tử Tuyết Hồ Tộc liếm liếm môi, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn Kiếm Vô Cực một cái.
“Tiểu khả ái, đợi sau khi Yêu Tộc ta chiếm lĩnh Nhân giới, ngươi chính là nam sủng đầu tiên của bản tôn.”
Lúc này, Kiếm Vô Cực từ từ mở mắt ra, nhìn nữ tử Tuyết Hồ Tộc có phần không biết phải làm sao.
“Sau này, nô gia chính là nương tử của công tử.”
“Công tử cần phải cố mà trân quý nô gia.” Nữ tử liếm môi nói, cảm giác thải bổ sinh mệnh nguyên bản thật sự là quá tuyệt diệu.
“Yêu Tộc, bây giờ ngươi rời đi còn có thể giữ lại mạng sống, đợi sau khi tông môn của ta biết ta gặp nguy hiểm, thì đó chính là lúc chết của ngươi.” Kiếm Vô Cực cố giả bộ bình tĩnh nói.
Hắn cũng không biết tông môn có thể địch lại Yêu Tôn Đại Thừa hay không.
“Ồ, không ngờ một tông môn đến cả một tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng không có, vậy mà đệ tử lại có khẩu khí như vậy.” Nữ tử nhẹ nhàng cười nói.
Nâng gương mặt của Kiếm Vô Cực toàn thân đã yếu ớt vô lực lên, nữ tử Tuyết Hồ Tộc có chút say đắm nói: “Nhìn thấy nhiều Nhân Tộc như vậy, nhưng công tử là đẹp trai nhất.”
“Đợi ta diệt tông môn của ngươi xong, sau đó chúng ta có thể ấn nấp ở Nhân giới, thỏa thích tiêu dao.”
Nữ tử Tuyết Hồ Tộc nói rồi nhẹ nhàng nhả ra một luồng hương khí, thổi lên trên mặt Kiếm Vô Cực.
Một ngày sau, Kiếm Vô Cực đưa theo mẹ và nữ tử xinh đẹp hiền thục ngồi trên linh thuyền, bắt đầu hành trình trở về Ẩn Linh Môn.
Lúc này, Từ Phàm trong Ẩn Linh Môn, nói với Bồ Đào: “Bắt đầu bổ sung năng lượng.”
“Tuân lệnh.”
Phía trên Thập Vạn Lý Cự Hồ, một chiếc linh thuyền không nhanh không chậm bay về phía đảo Ẩn Linh.
Mẹ của Kiếm Vô Cực vẻ mặt vui mừng nhìn con trai mình cùng với nữ tử áo trắng.
Trên đầu linh thuyền, nữ tử áo trắng nhẹ nhàng đối với vẻ mặt giãy dụa của Kiếm Vô Cực nói: “Công tử đừng từ chối nữa, song túc song phi cùng với nô gia không phải rất tốt sao.”
“Chúng ta ẩn nấp ở trong thế tục, làm một đôi phu thê, ta cũng sẽ hiếu thuận với mẹ của chúng ta.”
Trong khoảng thời gian ở Nhân giới, nàng đã có hiểu biết nhất định về Nhân giới.
Nhìn Kiếm Vô Cực vẫn còn đang giãy dụa, nữ tử nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn.
Trong nháy mắt, trong mắt Kiếm Vô Cực hồi phục lại vẻ bình tĩnh, biểu cảm trên mặt cũng bình thường trở lại.
“Bây giờ phu quân ở đây, ta chuẩn bị cho mẹ một chút đồ ăn.” Nữ tử hòa nhã lịch sự nói, trong tay xuất hiện một khay điểm tâm, bê lên căn phòng trên linh thuyền.
Lúc này, trước mặt Kiếm Vô Cực xuất hiện một quầng sáng.
“Mời khai báo thông tin người nhà đưa theo.”
Lúc này, nữ tử trong phòng nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Kiếm Vô Cực một cái.
“Mẹ của ta, Lý Tố Nhu.”
“Nương tử của ta, Bạch Tuyết. ”
Sau đó một ánh sáng đỏ xuất hiện, quét hình hai người trong phòng, rồi biến mất không thấy đâu nữa.
“Pháp bảo của tông môn các ngươi rất không tồi.” Nữ tử cười rồi quay sang Kiếm Vô Cực nói.
“ Cũng tạm.” Kiếm Vô Cực lạnh nhạt nói.
Theo tới gần đảo Ẩn Linh, trong mắt Kiếm Vô Cực hiện lên một tia nghi hoặc, tại sao đảo Vệ Tinh và đảo Ngoại Môn đều ở trên đảo Ẩn Linh.
Linh thuyền rất trơn nhẵn bay vào đảo Ẩn Linh.
Lúc này, sát khí trên người nữ tử Tuyết Hồ Tộc hiện rõ.
Thần thức bá đạo của Yêu Tôn trong nháy mắt quét qua toàn bộ đảo Ẩn Linh.
“Tu vi cao nhất mới là Hóa Thần Kỳ, tông môn nhỏ đáng thương.”
“Hôm nay các ngươi đều phải chết !”
Giọng của nữ tử Tuyết Hồ Tộc vang vọng toàn bộ đảo Ẩn Linh.
Đúng lúc nàng chuẩn bị đồ sát đảo Ẩn Linh, thì một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Khởi động.”
Chỉ là trong nháy mắt, toàn bộ đảo Ẩn Linh, cùng với đảo Vệ Tinh và đảo Ngoại Môn đều biến mất không thấy đâu.
Vị nữ tử Tuyết Hồ tộc tỏa ra sát khí lạnh như băng lẻ loi đứng ở trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.
“???”
Một cái đảo lớn như vậy, cứ như vậy biến mất không thấy nữa?
Nhưng vào lúc này, một quyền lớn có thể xé rách không gian đập về phía nữ tử Tuyết Hồ Tộc.
“Ha ha, thì ra tiểu hồ ly ngươi đang ở đây.”
“Ầm ~”
Chỉ là một quyền, đã trực tiếp khiến nữ tử Tuyết Hồ Tộc bị thương nặng.
Lúc này nữ tử Tuyết Hồ Tộc mới phản ứng lại, trực tiếp hiện nguyên hình, sử dụng bí thuật bảo vệ tính mạng.
“Thuật Đoạn Vĩ, ẩn ! “
Trong nháy mắt, cái đuôi sau lưng Tuyết Hồ chỉ còn lại một cái, sau đó biến mất trong không trung.
“Cần gì phải như vậy, để ta dùng hai quyền đánh chết ngươi không phải rất tốt sao, cứ phải trải qua nhiều quanh co như thế.” Tráng hán trung niên có chút tiếc nuối nói, sau đó nhìn xoáy nước đang chảy ngược dưới hồ cười.
“Thú vị, không ngờ còn có thể mang theo toàn bộ tông môn chạy trốn.”
Một tia kiếm quang độn đến nơi xa, bóng dáng của Ninh Đạo xuất hiện ở sau lưng tráng hán trung niên.
“Tôn giả, Ẩn Linh Môn không sao chứ.” Ninh Đạo biết Ẩn Linh Môn muốn di chuyển toàn thể, chỉ sợ trước khi Ẩn Linh Môn di chuyển đã bị tấn công.
“Haizzz, đến chậm một bước.” Tráng hắn trung niên thở dài nói
“Nếu không đã được làm quen với vị đại trưởng lão Luyện Khí Tông Môn kia của Ẩn Linh Môn một chút rồi.”
“Ẩn Linh Môn không sao chứ.” Ninh Đạo lo lắng hỏi, hắn vẫn chưa nhận được tin báo bình an của Từ Phàm.
“Mang theo tông môn chạy rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Tráng hán trung niên nói, sau đó thì biến mất không thấy nữa.
Lúc này, trên mặt biển biển Vô Tận ở bên ngoài cách đảo Cửu Phượng nghìn dặm, một hòn đảo lớn có chiều dài nghìn dặm đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, chậm rãi hạ xuống mặt biển.
Từ trên đảo lớn bay ra vô số con rối chiến đấu, bắt đầu dọn dẹp xung quanh vùng biển, sau đó lại có con rối dưới nước, trông giống như sủi cảo, từ đảo lớn nhảy xuống.
Cuối cùng là công cụ con rối dưới nước.
“Chủ nhân, đã thăm dò địa hình xung quanh vùng biển đáy biển, điểm đáp xuống tốt nhất, ở 542 dặm hướng Bắc thì có thể.” Bồ Đào báo cáo nói.
“Hạ xuống chỗ đó đi.” Từ Phàm lạnh nhạt nói.
Tất cả khôi lỗi dưới nước bắt đầu phân công hợp tác.
Trên chòi nghỉ mát ở ngọn núi chính, Từ Phàm nhìn thấy Kiếm Vô Cực vẫn có chút hoảng hồn chưa bình tĩnh.
“Xin sư tổ trách phạt, suýt chút nữa đồ tôn đã phạm đại họa diệt tông.” Kiếm Vô Cực sau khi hồi phục thần chí quỳ xuống nói.
“Cái nồi này không phải của ngươi, là sư phụ ngươi không dạy ngươi tốt.”
“Lúc ngươi đang bị Hồ Yêu kia cưỡng ép, không có chút năng lực phản khán nào, chỉ sợ ngươi có suy nghĩ muốn báo cáo, lại không có sức làm việc này.”
“Nhưng ngươi cũng coi như là nhân họa đắc phúc, bây giờ tai họa ngầm trong cơ thể ngươi do trước kia tích lũy khổng lồ lượng sinh mệnh bản nguyên, giờ đã tiêu trừ toàn bộ.”
“Bây giờ linh thể của ngươi thông thấu, sau này tu luyện cũng sẽ nhanh hơn vài phần.” Từ Phàm cười nói.
“Sau khi quay về dốc lòng tu luyện, đoán chừng không mất nhiều thời gian, thì ngươi có thể tấn cấp Nguyên Anh rồi.”