Chương 328: Tiểu thế giới bi thảm
Chương 328: Tiểu thế giới bi thảm
Nghe được lời đệ tử Ẩn Linh Môn nói, Phượng Trường Ninh vô cùng mừng rỡ. Nếu như có thể thiết lập truyền tống trận, vậy đảo Cửu Phượng của nàng có thể phát triển nhanh hơn nữa rồi.
“Đa tạ thượng tông đệ tử.” Phượng Trường Ninh nói lời cảm ơn.
“Các chủ khách sáo rồi.”
Sau đó, dưới chỉ thị của Tiểu Linh, ba đệ tử tu luyện pháp trận nhất đạo tại đảo Ẩn Linh bắt đầu thiết lập truyền tống trận.
Lúc này, một vị đệ tử lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Phong Trường Ninh.
“Các chủ, đây là Tụ Linh Châu mà Đại trưởng lão dặn ta đưa cho ngươi, còn Tụ Linh Trận Bàn này, ngươi có thể đặt ở nơi ngươi cần.”
“Thay ta cảm ơn Đại trưởng lão.” Phong Trường Ninh nhận lấy nhẫn không gian nói.
Lúc này, một truyền tống trận cỡ trung đã thiết lập xong.
“Các chủ vẫn nên tự nói với Đại trưởng lão đi.” Đệ tử dẫn đầu cười nói.
Phong Trường Ninh gật đầu, bước từng bước vào truyền tống trận.
Truyền tống trận tại đảo Ẩn Linh tọa lạc trên một bãi cát.
Truyền tống trận chợt loé linh quang, Phong Trường Ninh bước ra khỏi truyền tống trận.
“Phượng Các chủ, mời lên đây trò chuyện.” Giọng Từ Phàm vang lên.
Nhìn theo hướng âm thanh, Phong Trường Ninh mới thấy được Từ Phàm đang ở trong lương đình phía xa thưởng thức cảnh biển.
“Tinh thần Đại trưởng lão thật tốt.”
Bóng dáng Phong Trường Ninh xuất hiện trong lương đình.
Từ Phàm quay đầu nhìn thoáng qua Phong Trường Ninh, cười nói: “Xem ra truyền thừa Các chủ đạt được còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của ta.”
Ở trong mắt Từ Phàm, phía sau Phong Trường Ninh có một vòng bảo cái khí vận công đức nhạt đang ngưng tụ. Mặc dù rất mỏng manh, không chịu nổi một cái chạm nhẹ, nhưng đây cũng đã được coi là tiến dần từng bước, nhận được sự đồng ý của Thiên Đạo.
Có một bảo cái khí vận công đức, trừ khi là có loại thù không đội trời chung kia, nếu không sẽ không sinh ra sát ý với nàng. Đây cũng là sự bảo hộ đặc thù của Thiên Đạo với một mạch này.
“Vẫn còn kém rất xa so với Đại trưởng lão.” Phong Trường Ninh cúi đầu nói.
“Ha ha, Ninh các chủ đừng so sánh với ta chứ.” Từ Phàm cười nói.
“Lần này ta mang theo tông môn tới, mục đích chủ yếu là muốn tiến hành bồi dưỡng Cửu Phượng Các hoặc là nói vương triều Cửu Phượng các ngươi, trên toàn phương diện.”
“Tất nhiên, ngươi yên tâm, ta không có ý định cướp đoạt thế lực của ngươi. Đơn giản chỉ là khí vận công đức ngươi chia cho ta thật sự dùng quá tốt, cho nên ta mới tới đây tăng tốc giúp ngươi.”
“Cảm ơn sự giúp đỡ của Đại trưởng lão dành cho Cửu Phượng Các.”
“Bình đẳng cùng có lợi thôi. Đúng rồi, Sư Triển vẫn chưa quay về sao?” Từ Phàm hỏi. Lúc vừa tới đảo Ẩn Linh, hắn không liên lạc được với Sư Triển.
Nói tới Sư Triển, trên mặt Phong Trường Ninh lộ ra một chút lo âu.
“Khoảng thời gian trước, Sư Triển có nói là phát hiện một tiểu thế giới hoàn chỉnh ở biển Vô Tận, sau khi ra ngoài thì cũng chưa từng trở về.”
“Đại trưởng lão có thể hỗ trợ tìm một chút hay không?” Phong Trường Ninh hỏi.
“Phương hướng đại khái?” Từ Phàm trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, đối với một cái tông môn, bồi dưỡng một tiểu thế giới hoàn chỉnh, về sau giá trị vô tận.
“Cự ly ước chừng bốn vạn dặm về hướng Tây Bắc.”
“Bốn vạn dặm? Đây không phải là muốn chết sao?” Từ Phàm cau mày nói. Mặc dù nơi đó mới tiến vào vùng biển sâu, nhưng đối với một Nguyên Anh Kỳ mà nói thì đó cũng coi là vùng cấm địa cửu tử nhất sinh.
“Hắn cũng là vì ta.” Phong Trường Ninh cúi đầu nói.
“Đã rõ, ta sẽ phái người tìm kiếm.” Từ Phàm nói.
Theo như Từ Phàm, tiểu thế giới hoàn chỉnh chính là loại tiểu thế giới như chỗ Hàn Thiên tôn, ý chí Thiên Đạo hoàn thiện. Thế nên, mỗi tu sĩ có thể phi thăng tại thế giới Trung Thiên đều thuộc cấp bậc thiên tài.
Rất nhiều tông môn đại phái sau khi tìm được tiểu thế giới hoàn chỉnh, đều sẽ biến nơi đó thành nơi sản xuất đệ tử hậu bối thiên tài cho tông môn.
“Được rồi, nói chính sự. Sau này Ẩn Linh Môn ta ra người ra lực, không kể đại giới toàn lực giúp ngươi phát triển Cửu Phượng Các. Về phần có thể phát triển đến một bước nào, thì đành phải xem tạo hóa của ngươi.” Từ Phàm nói ra mục đích duy nhất gọi Phong Trường Ninh đến.
“Ta ở đảo Ẩn Linh bao lâu thì giúp ngươi bấy lâu.”
“Cảm ơn Đại trưởng lão.”
Sau đó lại hàn huyên thêm một vài chuyện nhỏ nhặt, Phong Trường Ninh hành lễ cáo lui.
“Nếu như Phong Trường Ninh này thật sự có thể thừa dịp loạn lạc phát triển lên, vậy thật sự có thể kiếm bộn rồi.” Từ Phàm nhìn về hướng Phong Trường Ninh rời đi nói.
“Bồ Đào, đáy biển ở vùng biển này có linh khoáng gì?” Từ Phàm hỏi. Đây cũng là chuyện hắn quan tâm nhất.
“Trước mắt đã phát hiện được, mạch khoáng trọng thiết, mạch linh khoáng lân đồng, bãi hắc linh ngọc trai cỡ lớn, mạch khoáng đá thạch anh đen…”
Nghe Bồ Đào báo cáo, Từ Phàm híp mắt nở nụ cười.
“Không tệ. Mặc dù chỉ là mạch khoáng bình thường, nhưng vẫn tốt hơn mạch khoáng linh thiết nhiều.”
“Toàn lực khai thác. Chờ ta thiết kế mấy loại pháp bảo, bắt đầu khởi động dây chuyền sản xuất pháp bảo.”
“Đúng rồi, mấy loại mạch khoáng này khai thác nhiều một chút, đưa đến chỗ Sa sư huynh.” Từ Phàm còn nói thêm.
“Đã rõ.”
Sau khi Từ Phàm sắp xếp mọi chuyện xong xuôi thì bắt đầu đi dạo phía trước chủ phong trên đảo Ẩn Linh.
“Lão quy, lần này ngươi hài lòng không?” Từ Phàm nhìn Thiên Cát Quy đang hưởng thụ linh dịch Thiên Thanh cọ rửa hói.
“U u ~”
“Ngươi cảm thấy có thể ở đây dưỡng lão?”
“Ngươi mới bao nhiêu tuổi?” Từ Phàm nhìn con Thiên Cát Quy được xem là còn chưa đến kỳ ấu sinh ở Linh Quy giới nói.
“U u ~”
“Chủng tộc các ngươi, từ khi sinh ra liền bắt đầu tìm nơi có thể chờ đợi cái chết.”
“Cũng phải, đúng là rất phù hợp với đặc tính của chủng tộc các ngươi.” Từ Phàm nói xong thì đi về hướng đảo Vệ Tinh.
Lúc này, một đám Ngũ Linh Minh Hầu đang ôm nhau thành một đoàn kêu thê thảm để ngăn đòn roi của Xuyên Sơn Giáp.
“Chủ nhân, ngài đã tới.”
Xuyên Sơn Giáp nhìn thấy Từ Phàm tới, lập tức thu roi trong tay lại, chạy tới bên cạnh Từ Phàm.
“Bọn nó sao vậy?” Từ Phàm hỏi. Đây là lần đầu hắn thấy Xuyên Sơn Giáp dùng roi đánh hung ác đến vậy.
“Lúc Yêu tộc kia vừa xuất hiện, đám Ngũ Linh Minh Hầu này vậy mà lại reo hò lên, cảm thấy chính mình giống như được cứu.”
“Nếu không phải đám Ngũ Linh Minh Hầu này còn hữu dụng với chủ nhân, ta thật sự có thể dùng roi quất chết bọn nó.” Xuyên Sơn Giáp tức giận bất bình nói.
“Dù sao cũng mới tới không bao lâu, sau này là tốt rồi.” Từ Phàm vỗ vai Xuyên Sơn Giáp nói.
“Gần đây ta cần dùng con Ngũ Linh Minh Hầu Hợp Thể Kỳ kia, ngươi đừng đả thương nó.” Từ Phàm nói. Hắn muốn dùng con Ngũ Linh Minh Hầu Hợp Thể Kỳ kia, đi tìm tiểu thế giới đã khiến Sư Triển mất tích.
“Đã rõ.” Xuyên Sơn Giáp bảo đảm nói.
Ba ngày sau, Ngũ Linh Minh Hầu Hợp Thể Kỳ biến thành dáng vẻ của Từ Phàm, bay về hướng nơi mà Phong Trường Ninh đã chỉ ra.
Đáy biển Vô Tận, Từ Phàm khống chế Ngũ Linh Minh Hầu biến thành một con cá kiếm, bơi về những nơi có điểm đáng ngờ.
“Không hổ là Hợp Thể kỳ. Linh lực này, sức bật này, vận chuyển linh lực này thật cảm thấy trôi chảy vô cùng.” Cảm giác bây giờ của Từ Phàm chính là, đang lái quen một chiếc Xiali second-hand, đột nhiên lại được đổi thành Audi, ngoại trừ thoải mái thì vẫn là thoải mái.
Vào lúc này, Từ Phàm trông thấy ở nơi xa có một con hỗn huyết Giao Long đang nấp ở nơi sâu nhất dưới đáy biển, bên ngoài có chút tối đen càng làm Từ Phàm nhìn không rõ.
Lúc này, cá kiếm lắc mình biến hoá, biến thành một giọt nước biển, trôi về phía hỗn huyết Giao Long.
“Ông trời của ta ơi, tiểu thế giới này cũng quá xui xẻo rồi. Ngay cả thông đạo đến thế giới Trung Thiên cũng bị một con hỗn huyết Giao Long Hợp Thể Kỳ trông coi.”
“Đây còn không phải là, bay lên một người, liền răng rắc một người.” Từ Phàm cạn lời nói.
Nhưng vào lúc này, giữa thông đạo nơi hỗn huyết Cự Long cuộn tròn lóe lên linh quang, một vị tu sĩ Luyện Thể Hóa Thần Kỳ xuất hiện bên trong thông đạo.
“Thượng Giới, bản tọa tới đây.” Luyện Thể tu sĩ phấn khích hô lớn.
Lúc này, chỉ thấy con hỗn huyết Giao Long này khẽ ngẩng đầu, mở ra cái miệng to như chậu máu, trực tiếp nuốt tu sĩ Luyện Thể Hóa Thần Kỳ xuống bụng.
“Rôm rốp ~”
Từ Phàm còn chưa kịp ra tay, người đã không còn nữa rồi.
Một lát sau, hỗn huyết Giao Long phun ra một đống quần áo và mấy món pháp bảo.
Từ Phàm đến gần xem thử. Trong một hố sâu, tất cả đều là phế khí pháp bảo của tu sĩ từ bên dưới phi thăng lên đây.
“Thật là bi thảm, một chút cơ hội cũng không có.”