Chương 331: Thông đạo hai giới trên mặt biển
Chương 331: Thông đạo hai giới trên mặt biển
Sa Điêu dùng thần niệm để xem nội dung trong ngọc giản.
“Thật thần kỳ!” Sa Điêu giống như một thiếu niên giải được vấn đề số học khó.
“Chuỗi phù văn Truyền Tống Trận này của Đại trưởng lão quả thật là tuyệt không thể tả.” Sa Điêu nói một cách say sưa.
“Được rồi, về lại từ từ nghiên cứu tiếp, khi đã hiểu rõ hoàn toàn thì lại tìm ta lấy Truyền Tống Trận phiên bản tiếp theo.” Từ Phàm cười nói, hào phóng một phen, cảm giác thật thoải mái.
Trước ánh mắt sùng bái của mọi người, Từ Phàm nói: “Đi thôi, hôm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi dạo một vòng dưới đáy biển Vô Tận.”
Lúc này, Phong Trường Ninh cũng đã xuất hiện trên hải châu.
“Mọi người đủ cả rồi, chúng ta xuất phát thôi.”
Từ Phàm phất tay, trên hải châu xuất hiện hàng trăm con rối, tiến về vị trí đã sắp xếp trước.
Một chiếc hải châu chỉ có thể sử dụng bởi một tu sĩ Hợp Thể kỳ, còn lại phi hành, khởi động chủ pháo, phó pháo, thay đổi phương hướng, điều chỉnh tốc độ chỉ có thể dựa vào những thành viên khác trên thuyền.
Nhưng bây giờ có Bồ Đào, mọi thứ đều có thể giao cho con rối.
Nương theo thân thuyền hải châu hơi run lên, hải châu có chiều dài hơn 3.000 mét bắt đầu từ từ thay đổi phương hướng và giương buồm về phía biển Vô Tận.
Mọi người đứng trên boong hải châu, hóng gió biển.
Lúc này Từ Phàm đột nhiên có một chút linh cảm.
“Sa sư huynh, ngươi nghĩ xem có thể lắp đặt Truyền Tống Trận một chiều trên hải châu, để truyền tống toàn bộ hải châu đến đó.” Từ Phàm nói.
“Ngươi nói là như Tiên thành Thượng Tôn.” Sa Điêu nói.
“Đúng.”
“Không có phương tiện truyền tống, muốn làm như vậy, trước tiên chỉ có thể đem truyền tống trận đưa qua đó, hơn nữa làm như vậy linh lực tiêu hao rất lớn.” Sa Điêu vừa nói vừa sờ cằm.
“Được rồi.” Từ Phàm lại nghĩ cách khác.
Lúc này, mặt biển ở đằng xa cuồn cuộn, mấy chục ngàn con yêu thú dưới Luyện Hư kỳ vọt tới chỗ hải châu.
“May mà trong khoang thuyền có đạn pháp phù văn, nếu không tiêu hao linh lực thì quá lãng phí.”
Lúc này, mấy trăm khẩu phó pháo nhô ra từ hai bên thành hải châu.
“Oàng ~~”
Mấy trăm đạo linh quang ầm ầm phóng về phía đàn Thú triều ở phía xa.
Trên mặt biển ở đằng xa giống như một vòng mặt trời đỏ mọc lên, sau đó ầm ầm nổ tung, quét ngang mặt biển.
Sóng lớn cao hàng nghìn mét đánh thẳng vào vòng bảo hộ của hải châu.
“Chủ nhân, toàn bộ hải yêu thú đều đã bị tiêu trừ.” Bồ Đào nói.
“Biết rồi.” Từ Phàm nói loại tình huống này khỏi phải nhìn, yêu thú trong thú triều kia đều đã bị đánh tan thành mẩu vụn, không có giá trị gì cả.
Từ Phàm nhìn về phía xa, đây đã là vùng biển sâu, nếu đi sâu hơn nữa, phỏng chừng sẽ gặp phải yêu thú Đại Thừa kỳ.
“Thả con rối thăm dò dưới nước để xem có gì tốt ở đây không.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ, ngươi xem.” Đôi mắt Từ Cương lóe lên linh quang, chỉ về phía đằng xa.
Phía xa, một con cá mập hổ răng cưa ước chừng cả cây số lao thẳng về phía hải châu.
Lúc này, Từ Phàm lập tức căng thẳng, thứ đồ chơi này sao lại tới chứ.
“Chuẩn bị chủ pháo!” Từ Phàm nói.
Một ống pháo khổng lồ nhô ra từ pháo đài trên boong của hải châu.
Nhìn thấy ống pháo này, Từ Phàm khẽ thở dài.
“Sư phụ làm sao vậy?” Từ Nguyệt Tiên hỏi.
“Không có việc gì, chẳng qua là ta cảm thấy trước đây tuổi trẻ không hiểu chuyện.” Từ Phàm thở dài, lần đó trên thuyền Phù Thiên, biết giá cả của một chủ pháo, nhưng sau khi chân chính có hải châu, hắn biết được mình đã hiểu lầm đơn vị linh thạch lúc đó rồi.
Không đợi Từ Phàm cảm thán, toàn bộ thân thuyền rung chuyển, các lỗ pháo thô to của chủ pháp phóng ra ánh lửa.”một phát đạn pháo băng lôi cực kỳ lạnh lẽo phóng về phía con cá voi sát thủ ở phía xa.
“Một pháo này chính là 5 triệu linh thạch nha.” Giọng Từ Phàm run run.
“Đại trưởng lão, có chuyện gì sao?” Sa Điêu tò mò nói.
“Không có việc gì, chỉ là cảm thấy không đáng.”
“Răng rắc~”
Một âm thanh kỳ quái vang lên, tính cả cá voi sát thủ và vùng biển xung quanh vốn đã trở thành một băng vực, nhưng sau đó băng vực trực tiếp bị phá vỡ. Thân thể cá voi sát thủ nâng lên, chạy thục mạng về phía vùng biển đằng xa rồi biến mất trong nháy mắt.
“Chủ pháo này được bắn hơi sớm, nhưng mục đích xua đuổi thì đã đạt được.” Từ Cương đánh giá.
“…”
Vậy là dùng năm triệu linh thạch tát nước à.
Phong Trường Ninh nhìn mặt hồ xa xa, càng sâu sắc nhận ra một vấn đề.
Phương pháp của vương triều phàm trần đã lỗi thời, muốn lấy lại vinh quang năm xưa ở đây thì nhất định phải là vua tài nguyên, nếu không sau này ngay cả pháo cũng đánh không nổi.
“Cập bến tại chỗ, ta cảm giác được vùng biển gần đó hẳn là có đồ tốt.” Từ Phàm nói.
“Bình thường nơi yêu thú tụ tập rất có thể sẽ là nơi tập trung bảo vật.” Sa Điêu nói, Khi còn ở Khuyết Thiên Môn, hắn thường đi cùng thuyền Phù Thiên và có kinh nghiệm đi biển phong phú.
Sau đó Từ Phàm lại thả vô số con rối dưới nước, thăm dò môi trường xung quanh.
Lúc này, mọi người không có việc gì làm, ở trên boong tàu câu cá.
Từ Phàm thấy mực nước biển chung quanh tương đối yên ả, vừa khéo hôm nay thời tiết tốt, vung tay một cái, mọi người liền đốt nướng một chút hải sản.
“Chủ nhân, đây là linh khoáng tìm được ở khu vực xung quanh, là linh bảo.” Một đạo quầng sáng xuất hiện, phía trên là linh khoáng được tìm thấy ở vùng biển chung quanh.
“Không tồi nha, vậy mà lại có một linh khoáng cấp đạo khí cỡ nhỏ.” Sa Điêu sáp lại nhìn quầng sáng nói.
“Huyền Kim cát, cũng được đi, dùng để vẽ Truyền Tống Trận trên hải châu là đủ rồi.” Từ Phàm cười nói, lần này thu hoạch không tồi.
“Khai thác hết khả năng của mình.”
“Tuân lệnh.” Bồ Đào đáp lại.
“Đáng tiếc quá, chiếc hải châu này dù tốt đến đâu cũng là của người khác.” Sa Điêu tiếc nuối nói. Mặc dù biết trong tông môn có một chiếc thuyền tinh bị hỏng, nhưng sửa chữa đã lâu, bây giờ mới sửa được, bây giờ còn không thực dụng bằng một chiếc hải châu.
“Sa sư huynh, ngươi đừng nên gấp gáp, cứ đợi đi rồi cái gì cũng có.” Từ Phàm cười nói.
“Cũng là nhờ đại trưởng lão, tương lai có mấy chiếc hải châu cũng không thành vấn đề.” Sa Điêu cười nói.
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền ra một đạo khí tức khác.
“Thông đạo tự nhiên giữa giới!” Từ Phàm kinh ngạc thốt lên.
Hải châu cập bến trước thông đạo tự nhiên giữa hai giới, vẻ mặt Từ Phàm có chút ngưng trọng.
“Sư phụ, nếu không thì chúng ta dọn sạch đi.” Từ Cương hiểu rõ Từ Phàm, hỏi.
“Còn không biết chuyện gì đang xảy ra, dọn cái gì mà dọn.” Từ Phàm ngồi, triệu hồi một con rối công cụ để nó đi vào trong thông đạo giữa hai giới.
“Bồ Đào, huy động linh thạch trong bảo khố làm bệ bổ sung năng lượng cho tông môn.” Từ Phàm bí mật dặn dò.
“Đại trưởng lão, thông đạo tự nhiên giữa hai giới là như nào.” Phong Trường Ninh sắc mặt tái nhợt nói, vương triều mới vừa bắt đầu kia của mình cứ như vậy suy tàn à.
“Ngươi đoán đúng rồi, chính là thông đạo kết nối với Yêu Giới.” Từ Phàm nói thẳng, phá vỡ ảo tưởng của Phong Trường Ninh.
“Chỉ có điều, chuyện vẫn có còn bước ngoặt. Chúng ta nhìn xem tình hình trước đã.” Từ Phàm nói.
Ba ngày sau, sau khi linh khoáng phía ngoài vùng biển gần hải châu được thu thập không sót thứ gì, con rối công cụ cũng quay trở lại từ thông đạo.
Từ Phàm dùng một tay ấn vào đầu con rối và trích xuất thông tin trong trung tâm.
Thật lâu sau, Từ Phàm nói: “Vận khí không tồi, đối diện là một mảnh đất cằn cỗi, hoang vu. Dự tính trong bán kính ngàn dặm sẽ không có Yêu Tộc.”