Chương 334: Thử thách của hai sư đồ
Chương 334: Thử thách của hai sư đồ
“Ngươi cũng không ngốc nhỉ, ngươi mà đi tìm sư phụ số một của ngươi thì hắn sẽ đánh bẹp ngươi mất.” Từ Phàm mím môi nói.
“Sư phụ nói đúng.” Từ Nguyệt Tiên ở bên cạnh, mỉm cười nói.
“Từ Cương tham ngộ xong Ngũ Hành thì thăng cấp luôn đi, đừng đè nén nhé.” Từ Phàm nhìn Từ Cương, nói. Từ lần trước, sau khi hắn đột phá Nguyên Anh, tên tiểu tử này hình như hiểu chuyện hơn rất nhiều, hắn tiến bộ rất nhanh, làm Từ Phàm phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
“Sư phụ, ta còn phải khống chế một thời gian nữa, còn có vài phép thần thông ta chưa tham ngộ được hoàn toàn.” Từ Cương ngây ngô nói.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì mà, căn cơ của ngươi đủ vững rồi, đột phá luôn đi.” Từ Phàm nói.
“Tuân mệnh.”
“Còn về ngươi.” Từ Phàm nói rồi nhfin về phía Từ Nguyệt Tiên. Đứa đồ đệ lúc trước hoạt bát lanh lợi vậy mà sao gần đây lại thành ra thế này nhỉ.
“Sư phụ, ta sai rồi.” Từ Nguyệt Tiên nói với vẻ bất lực, nếu sớm biết uống đan dược, tiến lên Hóa Thần xong phức tạp thế này thì nàng sẽ để cho sư phụ uống nó rồi.
“Tu luyện tử tế nhé. Cứ vậy đi, chuyện của ngươi chỉ có thể để đến khi đến Tiên Giới rồi quyết định sau thôi.” Từ Phàm nói.
Lúc này, Vương Hướng Trì đang ngồi đối diện hắn thấy có hơi căng thẳng. Không biết từ lúc nào, hắn đã cảm giác trong đám sư huynh đệ này của mình, mình là đứa vô dụng nhất.
Từ Phàm lại nhìn về phía Vương Hướng Trì.
“Ngươi không có vấn đề gì lớn cả, chuyên tâm với Kiếm Đạo đi, tạo ra con đường của chính mình. Từ Phàm nói, hắn cảm giác trong mấy đứa đồ đệ, chỉ có tam đồ đệ là bình thường được chút. Nếu như không liên quan gì đến cái giò heo thì lại càng tốt.
“Ý của sư phụ là đầu óc ta mở mang rồi sao.” Vương Hướng Trì vui vẻ nói, từ lần trước bị Từ Phàm nói là đần độn, hắn cứ suy nghĩ mãi.
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy, cứ ngoan ngoãn tập luyện đi.” Từ Phàm hất tay, nói.
“Còn về ngươi, Khai Linh, tạo ra thần thông cũng phải có sự sáng tạo. Tuy rằng những phép thần thông đó rất có sức sát thương nhưng kiểu như Quang Chuyên Tinh thì không có nhiều không gian để phát triển.” Từ Phàm nói.
“Ta biết rồi sư phụ.” Chu Khai Linh hành lễ nói.
Lúc này, Từ Phàm vẫy vẫy tay, Từ Cương, Từ Nguyệt Tiên, Vương Hướng Trì, Chu Khai Linh, tất cả mọi người đều cùng xuất hiện trong huyễn cảnh mà Từ Phàm tạo ra.
“Sư phụ, không cần phải thử thách bọn ta nữa đâu.” Từ Nguyệt Tiên nói, mặt đầy vẻ khổ sở.
“Không kiểm tra trình độ của mấy ngươi, vi sư làm sao mà biết được các ngươi đã tiến bộ đến mức nào chứ.” Bóng Từ Phàm xuất hiện ở nơi gần gần ba người họ.
“Cố gắng hết sức, để vi sư xem xem các ngươi có thể ép ta đến mức nào.”
Lúc này, có một tệp bùa chú tự nhiên xuất hiện trong tay Chu Khai Linh.
“Xem ta đây.” Chu Khai Linh nói, đầy vẻ phấn khích, khi hắn tạo ra những phép thần thông này, hắn còn tưởng tượng rằng sẽ có một ngày nào đó, Từ Phàm sẽ trúng chiêu.
“Tiên Đình Thịnh Yến.”
Chu Khai Linh ném luôn đống bùa chú trong tay mình lên không trung, để nó biến thành một trận pháp, bao vây lấy Từ Phàm.
Ba người còn lại dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn hắn, dùng phép thần thông đó với sư phụ, không phải đang tự tìm đường chết sao?
“Trấn!”
“Nghịch chuyển.”
Cảnh buổi thịnh yến cung đình vừa xuất hiện trước mắt Từ Phàm thì đã bị hắn phá vỡ, sau đó hắn sử dụng Đẩu Chuyển Tinh Di, trả phép thần thông lại cho Chu Khai Quang, đồng thời đổi vị trí với hắn.
“Nhiều món ngon vậy sao.”
“Thơm quá.”
Ánh mắt Chu Khai Quang đầy vẻ say đắm, nói.
Ba người còn lại rùng mình, sau đó thì họ đều biến mất.
“Thiên Địa Nhất Sắc.”
Vương Hướng Trì dùng luôn Thần Thông Kiếm Đạo mạnh nhất của mình để chém về phía Từ Phàm.
Trong thế giới đang bị ánh sáng của kiếm chiếu sáng, người Từ Phàm chỉ nghiêng nhẹ một cái thôi đã tránh được nhát kiếm đó rồi.
“Không tồi, thông minh hơn lúc trước đấy.” Từ Phàm cười, nói.
Đúng lúc này, một cái tượng ảo ngàn tay cao cả trăm mét xuất hiện, có vô số phép thần thông đang chĩa vào Từ Phàm.
“Mộc giới giáng lâm.”
Lúc này, thế giới ảo mà Từ Phàm tạo ra bị một cánh rừng khổng lồ bao vây. Một từ trường đặc biệt đang bao quanh Từ Phàm.
“Cũng coi như là thành thục đấy, cố lên đi, để ta xem xem gần đây ngươi tiến bộ đến mức nào.” Từ Phàm cảm nhận được từ trường đó, nói.
Đúng lúc này, một bóng đen xuất hiện ngay sau lưng Từ Phàm, một cây đoản kiếm sượt qua ngực hắn. Sau đó thì người này cũng biến mất.
“Thú vị đấy, phối hợp không tệ nhỉ, coi như là đạt nhé.” Từ Phàm nhìn giọt máu trên ngực mình, nói.
“Sư phụ, vẫn chưa xong nữa mà.”
Một con Kim Ô mang Ngọn Lửa Vô Tận xông thẳng vào chỗ Từ Phàm đang đứng.
Chỉ trong chốc lát, lửa bén vào gỗ, cả không gian ảo biến thành biển lửa.
Ngọn lửa này có hai phép thần thông lớn của Từ Cương hỗ trợ thêm vào nữa, uy lực của nó đủ để thiêu chết cả Yêu thú Hóa Thần kỳ.
“Băng Phong Hư Không.”
Một luồng khí lạnh khiến cả không gian đóng băng, khiến Từ Phàm đang lơ lửng giữa không trung để tránh lửa cũng bị đóng băng luôn.
“Cơ hội tốt đấy.”
Từ Nguyệt Tiên và Vương Hướng Trì đang trốn trong chỗ tối mắt sáng cả lên.
Ba người họ bao vây Từ Phàm lại, một nhát kiếm chứa hết tất cả ý chí của Vương Hướng Trì được chém xuống.
“Cạch.”
Từ Phàm đang đóng băng bị chém vỡ, Từ Phàm cũng theo đó mà vỡ ra thành mấy mảnh.
Lúc này, ba người họ vẫn đang nhìn xung quanh một cách đầy cảnh giác, bọn họ biết chắc chắn Từ Phàm vẫn đang ở trong chỗ tối nào đó.
Lúc này, Từ Cương đột nhiên đánh ra Đơn Thể Thần Thông lợi hại nhất của hắn về một hướng nào đó.
Một đầu giáo khổng lồ màu vàng kim cắm vào một chỗ nào đó.
“Đoảng.”
Tiếng kim loại chạm vào vật khác vang lên, chân thân của Từ Phàm đã lộ ra.
“Bộp bộp.”
“Hay đấy, ra dáng đấy.” Từ Phàm vỗ tay cổ vũ mấy đồ đệ của mình.
“Đến đây thôi.”
Từ Phàm chắp hai tay lại thi triển thần thông, sắc mặt ba người họ tự dưng trở nên nghiêm trọng, họ đều nhanh chóng vào tư thế phòng ngự, như là vào trận vậy.
“Kim Ô giáng thế.”
Lúc này, biển lửa mà Từ Phàm để lại tự dưng biến thành dây dẫn để hắn thi pháp.
Một con Kim Ô to hơn con của Từ Cương gấp nhiều lần tái sinh từ trong biển lửa, nó sải cánh, bay lên.
Vào khoảnh khắc Kim Ô xuất hiện, tâm hỏa của ba người bọn họ bùng lên, nó đang đốt lục phủ ngũ tạng của bọn họ, sau đó cả ba người bọn họ đều bị nổ tung.
“Bài thi kết thúc.”
Từ Phàm hất hất tay, cả thế giới ảo tan vỡ, mọi người lại về đến trước bàn trà.
“Không tệ đâu, đều có tiến bộ đấy.” Từ Phàm uống một ly trà rồi tán thưởng.
Ba người họ vẫn đang chưa hoàn hồn lại được sau khi mình bị nổ, còn Chu Khai Linh thì vẫn ở trong huyễn cảnh, ăn rất vui vẻ.
“Ha ha ha, tiếc là sư phụ ta không có ở đây.”
Chu Khai Linh đang chìm đắm trong huyễn cảnh cảm khái.
‘Sư phụ, thần thông mà ngươi thi triển cuối cùng có phải là Kim Ô giáng thế không?” Từ Cương hỏi.
“Đúng rồi, ngươi không nhìn thấy tư thế tay kết ấn của ta sao?” Từ Phàm nói.
“Vậy tâm hỏa lúc cuối...”
Hai người còn lại cũng đều nhìn về phía Từ Phàm.”
“Điều này thì cần ngươi phải tự lĩnh ngộ thôi.” Từ Phàm cười, nói.
“Hướng Trì, Kiếm Đạo lại gặp phải nút thắt hả?” Từ Phàm hỏi.
“Đồ nhi thấy hổ thẹn.” Vương Hướng Trì cúi đầu xuống, nói.
“Hổ thẹn gì chứ, Kiếm Đạo vốn đã khó để tham ngộ mà, huống chi là Tâm Kiếm Chi Đạo.”
“Tàng Thư Các có rất nhiều Thần Thông Kiếm Đạo, rảnh thì đi xem đi.”
“Còn nữa, sau này lúc vi sư thử ngươi, đừng khách sáo nữa, cứ thẳng tay dùng BGM luôn, nếu không thì ngươi sẽ không có chút cơ hội nào đâu.” Từ Phàm nói.
“Ta biết rồi sư phụ.” Vương Hướng Trì nói, trong lòng hắn nghĩ đến những thủ đoạn Từ Phàm đã từng dùng để đối phó với BGM của hắn, nhục nhã thực sự. Vậy nên hắn chưa bao giờ dám dùng BGM trước mặt Từ Phàm.