Chương 344: Ngũ Hành Đoán Thể Quyết
Chương 344: Ngũ Hành Đoán Thể Quyết
“Có muốn học chiêu thức này không.” Phân thân thứ nhất cười nói, đến cảnh giới này của hắn, cho dù chỉ đánh sắt vụn lấy đá cũng có thể rèn ra một pháp khí.
“Tiền bối, đây là do người dùng thiết chùy làm ra đó sao?” Thiếu nhiên kinh ngạc hỏi, trước đây hắn đã dùng qua thiết chùy để khắc phù văn lên.
“Nếu không có thiết chùy, ta cũng có thể dùng tay để đập ra được.” Phân thân thứ nhất cười nói, cảm thấy biểu cảm trên mặt của thiểu niên rất thú vị.
“Muốn học không.”
Thiếu niên hiểu ngay lập tức quỳ xuống muốn bái sư, nhưng lại bị kéo lên.
“Ta không có ý định sẽ nhận đồ đệ, như thế này đi, ngươi đã lớn lên ở đây, vậy thì chắc hẳn người rất am hiểu những đặc sản ở nơi đây.”
“Ngươi mời ta ăn một bữa, ta dạy ngươi một canh giờ thế nào.” Phân thân thứ nhất nói, hiện giờ có nhiều thời gian nhàn rỗi, tìm điều gì đó thú vị để làm.
“Đã hiểu.” Thiếu niên nhanh chóng chạy ra ngoài như một cơn gió, không lâu sau, đã thấy người thiếu niên quay trở lại tiệm luyện khí trên tay bưng hai bát nước lớn.
“Cơm chân giò heo, một linh thạch một bát, hy vọng tiền bối sẽ không ghét bỏ.” Thiếu niên ngại ngùng nói.
“Được thôi.” Phân thân thứ nhất nhìn thấy bát cơm chân giò heo ngon lành nói.
“Tiền bối, ta đi gặp gia muội.” Tiểu thiếu niên nói, cầm lấy một cái bát khác, đi về phía sân sau.
Nhìn bóng lưng của thiếu niên, lại nhìn vào bát cơm chân giò heo nóng hổi trên tay, phân thân thứ nhất dùng khối sắt linh bên cạnh để luyện thành một đôi đũa, bên trên còn thêm pháp trận thanh khiết.
Ngươi ăn cơm không lấy đũa, có phải ngốc không vậy?
Lúc này, thiếu niên cầm đôi đũa đi tới, ngượng ngùng nói: “Tiền bối, lúc nãy nhất thời xúc động quên lấy đũa.”
“Không cần, ta có.” Phân thân thứ nhất lạnh nhạt nói.
“Tại sao ngươi không ăn.”
“Ta chỉ còn dư hai viên linh thạch.” Thiếu niên vẻ mặt cay đắng nói.
“Cho nên ngươi chủ định học tuyệt chiêu của ta chỉ trong một canh giờ.” Phân thân thứ nhất cười nói.
“Ta muốn thử.” Thiếu niên kiên quyết nói, đây là hy vọng duy nhất của hắn.
“Bỏ đi, ta sẽ không ăn cơm chùa của người.” Phân thân thứ nhất nhẹ nhàng khống chế cơ thể của vị thiếu niên.
Khi vị thiếu niên còn tỉnh táo, dường như đã bị khống chế, lấy một cục sắt nung đỏ trên bếp và bắt đầu đập nó.
“Không cần phản kháng, bản thân tự cảm nhận chuyển động của linh lực và sắp xếp phù văn.” Sau khi phân thân thứ nhất nói xong, hắn bước ra khỏi tiệm luyện khí.
Cơ hội đã cho, có thể học xong hay không tùy thuộc vào bản thân của vị thiếu niên.
Phân thân thứ nhất vừa bước ra khỏi tiệm rèn thì giọng nói của thiếu niên từ đằng sau vang lên.
“Tiền bối, ta tên Nhị Thiết, lần sau ta sẽ mời ngươi ăn Phú Quý Linh Kê!”
Thiếu niên nói xong, người thợ rèn lại nhớ đến tiếng đập sắt keng keng.
“Thật thú vị.” Phân thân thứ nhất cười nói.
Trong Điện luyện khí, phân thân thứ nhất được chủ tiệm Điện luyện khí hoanh nghênh.
“Lão đệ, ta nói cho ngươi biết, ta đã để mắt tới hệ thống pháp trận Tiên Văn bất hủ của ngươi rồi.” Chủ tiệm Điện luyện khí nói.
“Lão ca, vậy thì chúng ta phải thảo luận một chút rồi.”
Hai người đi vào bên trong Điện luyện khí.
Lúc này, bên trong một tiểu viện ở Tiên trấn Hỏa Sơn, Diệp Tiêu Dao đang sắp xếp lại tình báo của Điện chủ Điện luyện khí.
“Tiêu Dao, trong tay Điện chủ Điện luyện khí này chắc chắn có vài món tiên khí.”
“Ngươi chỉ cần thực hiện theo cách mà ta nói là được rồi.”
Lão Kiếm trong đáy lòng của Diệp Tiêu Dao nói ra.
“Những tim tình báo này được ráp lại với nhau, chỉ có thể đoán rằng chủ tiệm Điện luyện khí muốn tìm cách trở thành một đại tông sư về luyện khí.”
“Vậy thì sau đó phải làm như thế nào?” Diệp Tiêu Dao nói.
“Sau đó chỉ việc hốt thuốc đúng bệnh thôi.” Lão Kiếm nghiến răng nghiến lợi nói trong lòng Diệp Tiêu Dao, dáng vẻ như hắn phải trả một khoản tiền cọc để mua nhà cho nhi tử.
“Ngươi có kế hoạch gì.” Diệp Tiêu Dao hỏi, kể từ khi Lão Kiếm bảo hắn thu thập tình báo của điện chủ Điện luyện khí, hắn đã biết chuyện này không bình thường.
“Ta đã từng rút hồn một vị Tiên sư luyện khí, ta đã khắc ghi lại những ký ức trước đây của vị Tiên sư luyện khí lên đến Đại Tông Sư luyện khí.”
“Sau đó tìm cách gặp điện chủ Điện luyện khí, giao ký ức của Đại Tông Sư luyện khí cho hắn là được.” Lão Kiếm lên kế hoạch trong đáy lòng Diệp Tiêu Dao.
“Không phải chứ, lại làm giả.” Diệp Tiêu Dao khóc ròng, kinh nghiệm thất bại lần trước vẫn còn rõ mồm một trong tâm trí của hắn.
“Cái mà làm giả chứ, ký ức thật chẳng phải được rồi sao.” Lão Kiếm khinh thường nói trong lòng Diệp Tiêu Dao.
Bây giở lão Tử quan tâm đến ngươi còn nhiều hơn là quan tâm đến nhi tử của mình.
“Được rồi.” Diệp Tiêu Dao lại đến các đại thương hội mua một số vật phẩm.
Lúc này, hai người trong Điện luyện khí nói chuyện phiếm càng ngày càng náo nhiệt.
Ý chí cao của điện chủ Điện luyện khó có thể thiêu rụi toạn bộ Tiên trấn Hỏa Sơn.
“Lão đệ, cám ơn, đối với con đường phía sau, ta đã có phương hướng rồi.”
“Ngươi chính là đại ân nhân của ta.”
Điện chủ Điện luyện khí nói rằng hắn ta đã lấy Tiên khí của trận bàn Vạn Kiếm, đưa nó cho phân thân thứ nhất.
“Không cần đâu lão ca, huynh giữ lại phòng thân đi, hoặc sau này tặng cho người có duyên với huynh, ta không cần dùng đến món đồ chơi này.” Phân thân thứ nhất đẩy ngược lại.
Ta chỉ là phân thân thứ nhất, sau này những chuyện đánh đánh giết giết cũng không cần ta, tất nhiên món đồ này cũng không cần dùng đến.
Phân thân thứ nhất nhất quyết không nhận, điện chủ Điện luyện khí cũng bỏ ý định này.
“Vậy sau này nếu lão đệ cần gì cứ nói cho ta biết.” Điện chủ Điện luyện khí vỗ ngực nói.
“Không thành vấn đề.”
Trên đảo Linh Ẩn, Từ Phàm đang ngồi trên một mỏm đá gần biển.
“Cũng không biết phân thân thứ nhất phản ứng thế nào sau khi nhận được tin báo.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, ở nơi giao nhau giữa hòn đảo dưới vách núi và biển cả vô tận, một đám đệ tử trong tuyến phòng ngự tháp đang xây dựng một tháp phòng ngự lớn.
Từ Phàm đứng bên trên quan sát, đột nhiên cảm thấy môn phái không cần đến sự can thiệp của mình nữa.
Tuy rằng thực lực của đệ tử trong môn phái rất thấp, nhưng cũng coi như là bắt đầu chịu mũi nhọn, có thể tưởng tượng được loại cảnh tượng sau khi căn cứ tu vi tăng cao.
“Bái kiến Đại trưởng lão.” Các đệ tử đang xây dựng tháp phòng ngự nhìn thấy Từ Phàm vội vàng hành lễ.
“Không cần đa lễ, tiếp tục làm việc đi.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, một đạo độn quang bay lên, Hùng Lực xuất hiện sau lưng Từ Phàm.
“Bái kiến đại trưởng lão.” Hùng Lực cung kính nói.
“Ừ, đứng dậy đi.” Từ Phàm gật đầu nói, ra hiệu cho Hùng Lực tìm chỗ ngồi xuống.
“Sắp lên cấp Nguyên Anh rồi.” Từ Phàm hỏi.
“Chưa đầy nửa năm nữa có thể rồi.” Hùng Lực lớn giọng nói, vẻ mặt ngây thơ.
“Ừ, là Đại sư huynh Linh Ẩn Môn, sau này môn phải còn phải dựa vào ngươi, cho nên ta sẽ cũng cố thêm công pháp tu luyện một lần nữa.” Từ Phàm vừa nói vừa lấy ra một đĩa ngọc đưa cho Hùng Lực.
“Đây là Ngũ Hành Đoán Thể Quyết đã được sửa đổi và nâng cao, còn được gọi là Vạn Thần Chiến Thể.” Từ Phàm nói.
“Vạn Thần Chiến Thể, cái tên này...”
“Có phải rất có khí phách không, công pháp tốt tất nhiên phải có một cái tên hay rồi.” Từ Phàm cười nói.
“Sau khi ngươi trở về, thêm chút cảm ngộ tu luyện, sẽ biết được công pháp này chắc chắn rất xứng đáng với cái tên này.”
“Cảm ơn Đại trưởng lão ban cho công pháp.” Hùng Lực cảm kích nói.
“Sau này cố gắng ra sức cho môn phái là được rồi.” Từ Phàm nói, thôi diễn công pháp này cũng là khi hắn nhất thời cao hứng, cơ sở công pháp môn phái cũng đổi mới, chỉ là Ngũ Hành Đoán Thể Quyết của Hùng Lực chưa từng được cập nhật.
“Đại trưởng lão, vậy thì Ngũ Hành Quyết của môn phái chúng ta, có tên là gì.”
“Đạo Pháp Bổn Nguyên.”
“.........”
Về mặt cảm tình thì đây là một cái tên khiêm nhường.