Chương 346: Cá ướp muối Vương Vũ Luân
Chương 346: Cá ướp muối Vương Vũ Luân
“Ngươi là người cai quản nơi đây sao.” Thanh niên thư sinh hỏi, trong mắt tỏ ra vẻ kính trọng với người cai quản nơi đây.
“Đúng, đảo này tên là đảo Cửu Phượng, do Cửu Phượng Các quản lý.” Phong Trường Ninh nói.
“Ta từ Thượng Giới ra đây, có thể giảng giải cho ta một chút chuyện về Thượng Giới không, tại hạ vô cùng cảm kích.” Thanh niên thư sinh nói.
Đúng lúc này, một tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ toàn thần bốc cháy lên ma khí xuất hiện ở phía trên Vương thành.
“Ha ha, không ngờ người cai quản nơi đây lại chỉ có Nguyên Anh Kỳ, tòa Vương thành này ta lấy chắc rồi.” Lão giả toàn thân bốc cháy lên ma khí nói.
Trong chốc lát, một đám mây đen màu máu che phủ toàn bộ Vương thành.
“Ma Xung, không ngờ còn có thể gặp mặt ngươi ở trên Thượng Giới.”
“Lại có ta ở đây, ngươi sẽ không có cơ hội đâu.” Thanh niên thư sinh bước một bước ra, xuất hiện ở trên không trung hừ lạnh nói.
“Luôn có mấy kẻ muốn tìm chết.” Tiểu Linh đang vây quanh bên người Phượng Trường Ninh khinh thường nói.
Ngay lúc ma khí lão giả muốn đánh trả tu sĩ thanh niên, thì một bóng kiếm xuyên thẳng qua đầu hắn.
Thân hình câu diệt, thân thể của lão giả trực tiếp bị con rối sử dụng kiếm quang kia tiếp được, sau đó hóa thành một đường độn quang biến mất nơi chân trời.
Lúc này thanh niên thư sinh liền lộ vẻ rất xấu hổ, còn chưa kịp trở thành anh hùng nữa.
“Tiên sinh, xuống đây đi, vãn bối có việc tìm ngươi.” Phượng Trường Ninh cười rồi nói.
“Được.”
Trong chủ điện Cửu Phượng Các, Phượng Trường Ninh đưa theo một vị thiếu niên của thế giới kia mới đến cậy nhờ cùng nhau chiêu đãi thanh niên thư sinh.
“Nguyên Phong tiền bối, thì ra là ngươi.” Thiếu niên vừa nhìn thấy thanh niên thư sinh thì vừa vui vẻ vừa kinh ngạc nói.
“Thì ra các ngươi quen biết nhau, vậy tốt quá rồi.” Phượng Trường Ninh cười nói.
“Trước đây ta từng ở trong tông môn của tiền bối tu hành.” Thiếu niên cười hì hì nói.
Trên chủ điện, Phượng Trường Ninh giới thiệu một chút về Cửu Phượng Các và Ẩn Linh Môn cho thanh niên thư sinh Nguyên Phong, cũng nói một chút về tình huống của Tu Tiên giới.
“Haizzz, không ngờ vừa đến thương giới thì đã gặp phải chuyện như vậy.”
“Trước kia còn có mấy vị đạo hữu phi thăng, đáng tiếc.” Thanh niên thư sinh thở dài nói.
“Phượng các chủ, ta muốn đi tìm hiểu một chút về phong thái của Thượng Giới trước, mười năm sau, ta sẽ trở lại nơi đây lần nữa giúp ngươi thực hiện mong ước Tiên Đình của ngươi.” Nguyên Phong ở chính giữa nói.
“Được, ta ở Cửu Phượng Các chờ ngươi trở về.” Phượng Trường Ninh cười rồi nói.
Một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện ở trong tay Phượng Trường Ninh.
“Trong đây có bản đồ xung quanh và trung tâm đại lục, một bộ công pháp cơ bản từ Tu Tiên giới đến Hợp Thể Kỳ, còn có một chút linh thạch, để giúp tiên sinh lang bạt ở Tu Tiên giới.” Phượng Trường Ninh nói.
“Vậy thì cảm ơn Phượng các chủ.” Nguyên Phong không hề từ chối, trực tiếp nhận lấy nhẫn không gian.
Một màn này, đã được Từ Phàm quan sát từ xa.
“Có lẽ không phải hắn, mặc dù là một nhân tài, nhưng vẫn chưa tới trình độ này.” Từ Phàm vuốt cằm nói.
Bình thường loại người có đại khí vận trên người như Phượng Trường Ninh, đều sẽ có vài vị đại tài tập hợp các loại uy lực thiên địa giúp đỡ, đến bây giờ mới dừng lại, có vẻ như ngoại trừ bản thân ra, thì không có ai khác nữa.
“Cũng có thể xuất hiện một người chứ, nếu không tốc độ này theo không kịp.”
Lúc này, trong một gia đình phú quý ở Vương thành, một bé trai nhỏ nhắn vừa được sinh ra đời.
Đứa trẻ sơ sinh tò mò nhìn thế giới này, cảm thấy mình đã nghênh đón một cuộc sống mới.
Ẩn Linh Môn, trong khuôn viên của Vương Vũ Luân, Từ Phàm đang uống rượu với Vương Vũ Luân.
“Vũ Luân, ngươi đã hồi phục lại hình dạng tu vi ban đầu, thì đừng mỗi ngày cứ như một lão đầu, người trẻ tuổi, phải có chí tiến thủ.” Từ Phàm vung tay nói.
Huynh đệ tốt gần đây bình thản đến hắn cũng nhìn không nổi nữa.
“Từ đại ca, ta biết người quan tâm ta, nhưng bây giờ ta cảm thấy trạng thái như vậy cũng rất tốt.” Vương Vũ Luân chậm rì rì nói.
“Tốt cái gì, tâm cảnh của ngươi và tu vi của ngươi có liên quan rất lớn, không cảm thấy gần đây tu vi của ngươi tiến bộ rất chậm sao.”
“Cứ như vậy thì sau này làm sao giúp ta đến Tiên giới chơi đùa.” Từ Phàm lắc đầu nói, trong lòng nghĩ phải dùng cách nào để có thể kích thích tình cảm mãnh liệt của huynh đệ tốt ra ngoài.
“Từ đại ca có thể tự mình đi chơi được mà, còn ta đợi ở tông môn là được.” Vương Vũ Luân cười rồi nói.
“Xem ra ngươi cần phải có một chút thay đổi nho nhỏ.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân cười nói.
“Từ đại ca, ngươi đừng làm loạn.” Vương Vũ Luân đột nhiên hơi sợ hãi nói.
Lúc này, trong tay Từ Phàm xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu tím, vẻ mặt quỷ dị mỉm cười nhìn Vương Vũ Luân.
“Từ đại ca ngươi sẽ không đến thật đấy chứ.” Vương Vũ Luân hoảng sợ nói, hắn đã từng thể nghiệm qua thủ đoạn của Từ Phàm, đó là tương đương với quỷ dị.
“Ngươi nói vậy, vì để kích thích ý chí chiến đấu của ngươi, đây là một môn thần thông ta đặc biệt khai phá ra.” Từ Phàm cười hắc hắc nói.
Năng lượng vô hình khống chế được Vương Vũ Luân, để hắn trơ mắt nhìn quả cầu ánh sáng màu tím dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Từ Phàm gỡ bỏ khống chế Vương Vũ Luân ra, khuân mặt tươi cười nhìn hắn.
“Từ đại ca, ngươi làm gì ta vậy!” Vương Vũ Luân cảm nhận được biến hóa linh lực của cơ thể nói.
“Đây là một thần thông giúp ngươi kích phát ý chí chiến đấu, sau này ngươi sẽ biết.” Vẻ mặt Từ Phàm mỉm cười ngọt ngào nói.
Từ Phàm tuyệt đối không cho phép trong tông môn có người còn cá ướp muối hơn hắn, cho dù là huynh đệ tốt của hắn cũng không được.
Ngày hôm sau, mặt trời vừa mọc lên, thì có một người đang luyện tập kiếm đạo thần thông trong đạo trường ở ngoài tông môn.
Lúc này trong mắt Vương Vũ Luân bốc lên ánh lửa mang một bộ dáng khát vọng chiến đấu.
“Cha, ngươi siêng năng thế này từ khi nào vậy.” Ngoài đạo trường, Vương Hướng Trì nhìn Vương Vũ Luân luyện tập thần thông nói.
Gần đây lão cha trở nên vô cùng cá ướp muối, không phải ra ngoài câu cá, thì là lên đảo Vệ Tinh chơi cờ cùng Lão hầu tử, gần đây mẹ cũng không nhìn được nữa rồi.
“Tiểu tử thối, đừng phí lời, cùng ta luận bàn một chút, không cần nương tay.” Một đạo kiếm quang của Vương Vũ Luân toàn lực chém về phía Vương Hướng Trì.
“Cha, sợ là ngươi có hiểu làm gì đó về tu vi của con trai ngươi rồi.” Vương Hướng Trì trực tiếp sử dụng linh kiếm, trấn áp Vương Vũ Luân ở ngay tại chỗ.
Lúc này Vương Vũ Luân mới ý thức được tình nghiêm trọng của sự việc, bản thân lại bị cái nhấc tay của con trai trấn áp.
“Một chiêu này, ngươi dùng hết sức rồi.” Vương Vũ Luân nhìn con trai mình nói.
Vương Hướng Trì nâng tay, thu thanh linh kiếm đang áp chế ở trên đầu Vương Vũ Luân trở về trong cơ thể.
“Không đến ba thành thực lực.” Vương Hướng Trì nói, lúc này hắn rất muốn nói, đến thêm một trăm người giống như ngươi cũng là chuyện nhấc tay mà thôi.
“Không ngờ chiến lực của ta lại thoái hóa đến mức này rồi.”
“E rằng chỉ có thể miễn cưỡng địch qua đệ tử Kim Đan trong tông môn.” Vương Vũ Luân nhìn linh kiếm trên mặt đất thở dài nói.
Nghe thấy lời của cha mình, Vương Hướng Trì há to miệng không phát ra âm thanh.
Có phải ngươi có hiểu lầm gì đó về tu vi của mình rồi không.
Vương Hướng Trì dám đảm bảo, bây giờ cha hắn cũng chỉ có thể bắt nạt đệ tử Trúc Cơ trong tông môn, cao một chút cũng không được.
“Hướng Trì, về sau vi phụ sẽ từ từ tu hành, ta còn muốn cùng mẹ của ngươi đến tiên giới nhìn xem.” Vương Vũ Luân nói.
“Được, về sau ta sẽ theo phụ thân đến đây tu luyện kiếm đạo thần thông.” Vương Hướng Trì gật đầu nói, cho dù như thế nào, phụ thân mình chịu tu luyện chính là chuyện tốt.
“Thần thông huyết kê này không tồi, sau này thấy đệ tử nào lười biếng, thì cùng dùng một thể.” Từ Phàm nhìn biểu hiện của Vương Vũ Luân, vừa lòng nói.