Chương 347: Gặp lại Địa Tinh Nhện
Chương 347: Gặp lại Địa Tinh Nhện
Một ngày mới tại Ẩn Linh Môn, mặt trời vừa mọc được nửa phần trên mặt biển Vô Tận.
Vương Vũ Luân đã tu luyện cả một đêm tinh thần phấn chấn xuất hiện trước nhất đón mặt trời mọc đỉnh núi.
Vương Vũ Luân mặc dù tinh thần phấn chấn, nhưng sắc mặt cực kì không tự nhiên, thậm chí còn có một chút chống cự.
“Thiến Nhi, ngươi không có việc gì thì về trước đi, để một mình ta ở đây là được.” Vương Vũ Luân nói.
“Phu quân, ngươi lại dấy lên ý chí chiến đấu lần nữa khiến ta thật vui mừng.” Mộ Dung Thiến Nhi híp mắt nói, nụ cười trên khuôn mặt cũng không giấu được.
Thấy tức phụ nhà mình còn chưa đi, Vương Vũ Luân đột nhiên nói khẽ: “Thiến Nhi, chừa cho vi phu chút mặt mũi.”
“Ta còn muốn xem một lần nữa.” Mộ Dung Thiến Nhi cười nói.
Lúc này, mặt trời đã hoàn toàn mọc lên khỏi mặt biển.
Chính vào lúc này, một cỗ lực lượng thần kỳ khống chế lấy Vương Vũ Luân, xoay mặt hướng về mặt trời đang mọc trên biển cả.
Vương Vũ Luân không tự chủ khom chân dang tay, cuối cùng không tình nguyện to giọng hô lên.
“Buổi sáng thức dậy, ôm lấy mặt trời ~”
Hai tay Mộ Dung Thiến Nhi che miệng lại, cố gắng để mình không cười ra tiếng.
“Để cơ thể tràn ngập, ánh sáng rực rỡ ~”
“Năng lượng tích cực tràn đầy ~”
Lúc này, Mộ Dung Thiến Nhi đã cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Sau một đoạn nhảy múa miệt mài, một ngày đầy hăng hái của Vương Vũ bắt đầu.
Lúc này, đồng dạng cười đến mức không đứng thẳng nổi còn có Từ Phàm.
“Ha ha, sau này có thể để những đệ tử xếp hạng gần cuối lên thử một thể.” Từ Phàm cười nói, dường như rất đắc ý với thần thông do chính mình sáng tạo ra.
Cứ như vậy, một ngày cá mặn của Từ Phàm cũng bắt đầu.
Trong không gian trong lòng đất, Từ Phàm đang điều khiển con rối Hỗn Thiết Viên Hầu tìm kiếm những khu vực xung quanh căn cứ trong lòng đất.
“Sư phụ, sao chúng ta lại phải nhìn chằm chằm đám kiến lửa này.” Từ Nguyệt Tiên đứng bên cạnh hỏi.
Hai người đồng thời khống chế con rối Hỗn Thiết Viên Hầu nhìn chằm từng hành động của đám kiến lửa.
“Bất kể là yêu thú hay là con người, muốn sinh tồn lâu dài tại một nơi đều phải thỏa mãn một vòng tuần hoàn.”
Từ Phàm nhìn đám kiến lửa bắt đầu chuyển Hỏa Linh tinh khoáng về tổ, trong ánh mắt hiện lên một vài suy nghĩ.
Đây nhất định có vài chỗ không giống nhau.
“Những Hỏa Linh tinh khoáng này không phải chỉ là đồ ăn của kiến lửa thôi à? Có những điều này chẳng phải là đủ rồi sao?” Từ Nguyệt Tiên nghi hoặc hỏi.
“Chỉ có những điều này thôi vẫn không đủ. Một vấn đề rất đơn giản, khoáng mạch khổng lồ Hỏa Linh tinh khoáng này hình thành thế nào.” Từ Phàm nói.
Lúc này, con rối Hỗn Thiết Viên Hầu đã đào được Hỏa Linh tinh khoáng trong lòng dất, trước mắt đang toàn lực khai thác.
“Chuyện này…” Từ Nguyệt Tiên chưa từng suy nghĩ về vấn đề này.
“Thế nên vi sư suy đoán nơi này nhất định có trọng bảo, mới có thể dẫn đến việc hình thành mấy vạn dặm đất chết và Hỏa Linh tinh khoáng này.” Từ Phàm khẳng định nói.
Đây là khuôn mẫu trước sau như một trong tình tiết tiểu thuyết.
“Vậy việc này có liên quan đến việc chúng ta ở đây nhìn chằm chằm vào bọn nó sao?” Từ Nguyệt Tiên nhìn đàn kiến lửa phía trước hỏi.
“Quan sát kiến lửa một chút, xem trong tổ của bọn nó có phải có món bảo bối kia không.” Từ Phàm nói.
Lúc này, một màn sáng nho nhỏ xuất hiện trước mặt hai người, bên trên là góc nhìn của một con kiến lửa.
“Thấy ngươi nhàm chán, cùng xem đi.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ, thuật pháp này của ngươi thật lợi hại, lúc nào đó dạy ta đi.” Từ Nguyệt Tiên nhìn tầm mắt của kiến lửa trong màn sáng, tò mò nói.
“Tàng Kinh Các có, tự mình tìm đi.” Từ Phàm khua tay nói.
Lúc này, góc nhìn trong màn sáng đã đến trong tổ con kiến lửa kia.
“Cuộc sống nhỏ của con kiến lửa này trải qua không tệ.” Từ Phàm nhìn những Hỏa Linh tinh khoáng cỡ bằng ngón tay cái trong tổ kiến lửa nói.
Kiến lửa gặm một miếng Hỏa Linh tinh khoáng nhỏ vào lúc muốn nghỉ ngơi.
Đột nhiên một luồng sóng kỳ lạ truyền đến, trong nháy mắt, kiến lửa giống như nhận được lệnh, di chuyển về nơi sâu trong tổ.
Kiến lửa đi một thời gian thật dài, thẳng đến khi đến trước một cái tổ làm từ Hỏa Linh tinh khoáng mới dừng lại.
“Bọn chúng đang làm gì? Chuẩn bị xuất phát tìm thức ăn hả?” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Không đúng, ta ngược lại cảm thấy giống như lãnh đạo muốn phát biểu.” Từ Phàm nhìn màn sáng nói.
Lúc này, một con trùng mẫu lớn cỡ một người xuất hiện, trắng trắng mập mập, khiến người ta cảm thấy không có một chút sức chiến đấu nào.
“Nhìn thấy con trùng mẫu này không? Chỉ cần khống chế được nó là ngươi có thể khống chế toàn bộ đàn kiến lửa.”
Từ Phàm nói xong, khắp người bắt đầu thả ra hơi thở thần bí, hai tay kết ấn.
Hắn muốn cưỡng chế khống chế con kiến lửa kia, giết chết trùng mẫu, sau đó khống chế trùng mẫu mới được sinh ra sau đó.
Trong Linh Trùng Bách Lục tại Tu Tiên giới, hắn đã thấy ghi chép về kiến lửa, bên trên nói lúc kiến lửa mất đi trùng mẫu nhưng quần thể vẫn còn tồn tại thì sẽ từ trong đám kiến lửa bình thường tiến hóa ra một con trùng mẫu.
Dựa theo cách hiểu của Từ Phàm chính là, mỗi một con kiến lửa đều có tiềm lực trở thành trùng mẫu.
Trong lúc Từ Phàm dự định động thủ, một con Địa Tinh Nhện cực kỳ quen mắt từ trong Linh Hỏa tinh khoáng đi ra.
“Mẹ kiếp, sao nơi nào cũng có con hàng này vậy!” Từ Phàm kinh ngạc nói.
Địa Tinh Nhện bị thương nhìn đại quân kiến lửa đang tập hợp trước mặt, chảy xuống dòng nước miếng đáng xấu hổ.
“Còn may là bây giờ đã thoát khỏi sự khống chế của Mẫu Thượng, nếu không thì nơi tốt thế này chắc còn chưa tới phiên ta.” Địa Tinh Nhện cười khặc khặc nói.
“Ta muốn khởi động rồi đây ~”
Địa Tinh Nhện cúi đầu xuống bắt đầu gặm nhấm đại quân kiến lửa, ăn đến vô cùng thỏa mãn.
“Năng lượng hệ hoả tinh khiết biết bao. Ngon quá đi ~”
Lúc này, con kiến lửa bị Từ Phàm khống chế kia cũng bị Địa Tinh Nhện nuốt xuống.
Theo góc nhìn của kiến lửa, kia chính là tai nạn ngày tận thế. Một miệng lớn sâu hoắm trực tiếp nuốt nó và đồng bạn của nó xuống bụng.
“Con nhện nhỏ này, đúng là âm hồn bất tán.”
“Duyên phận này lớn đến mức nào, để cho ta ba ngày hai nơi đều gặp phải con hàng này.”
Lúc này, một con Ngũ Linh Minh Hầu Hợp Thể Kỳ duy nhất của Ẩn Linh Môn xuất hiện bên người Từ Phàm.
“Được rồi, vẫn nên thương lượng đi. Con hàng này giết cũng không chết.” Từ Phàm nghĩ một hồi rồi thở dài nói.
Nếu thật sự đánh lên, để con nhện nhỏ kia chạy được làm bại lộ vị trí nơi này, có chút mất nhiều hơn được.
Ngũ Linh Minh Hầu Hợp Thể Kỳ nhận được mệnh lệnh từ Từ Phàm, từng bước bước vào trong truyền tống trận.
Tiên trấn Hỏa Thượng, trong một cửa tiệm luyện khí.
Phân thân số một nhìn một nắm đất trước mắt.
“Tiền bối, phú quý linh kê, mời hưởng dụng.” Nhị Thiết cười nhìn phân thân số một, trong ánh mắt tràn ngập biết ơn.
Nếu không phải nhờ vị tiền bối trước mắt này, hắn và muội muội hắn vẫn đang phải trải qua cuộc sống bữa có bữa không.
“Ngươi cũng đã kiếm được linh thạch, sao vẫn mời ta ăn phú quý linh kê hai linh thạch một con.” Phân thân số một hỏi.
“Cảm ơn tiền bối chỉ điểm, linh thạch vãn bối kiếm được đều dùng để mua linh hỏa, không ngờ tiền bối lại đến lúc này.” Nhị Thiết gãi cái ót nói, có chút xấu hổ.
Từ khi nhận được chỉ điểm của phân thân số một, hắn ngày đêm lĩnh ngộ luyện tập, cuối cùng cũng có thể dùng thiết chùy gõ ra một thanh pháp khí linh kiếm cơ bản nhất.
“Có bản lĩnh, đều có thể mua nổi Linh Hỏa rồi. Cuộc sống nhỏ này xem ra có hy vọng.” Phân thân số một cười nói, sau đó xé mở lớp vỏ bao bên ngoài phú quý linh kê, lộ ra phú quý linh kê thơm mềm ánh mỡ bên trong.
“Toàn bộ nhờ vào tiền bối chỉ điểm.”