Chương 349: Lời khen của Viêm Thiên Tôn Giả
Chương 349: Lời khen của Viêm Thiên Tôn Giả
Thấy phản ứng của nhện tinh, Từ Phàm gật đầu, chỉ có Yêu Tộc nghe lời mới là Yêu Tộc tốt.
Ngũ Linh Minh Hầu nghênh ngang đi ra khỏi sào huyệt kiến lửa trở về căn cứ dưới lòng đất.
Lúc này, gần một nửa không gian căn cứ dưới lòng đất đều bị cải tạo thành dây chuyền sản xuất đạn pháo phù văn.
“Đạn pháo này và Bạch Phiếu không khác gì nhau cả, cùng lắm là tiêu hao chút linh thiết và linh khí.”
Sau khi đạn pháo phù văn cấp Phó Pháo đầu tiên được sản xuất ra, Từ Phàm ra biển không còn đau lòng cho đạn pháo phù văn nữa, thậm chí hậu kỳ còn đặc biệt sản xuất pháo dẫn phiên bản vệ tinh vũ khí Thiên Cơ.
“Ha ha, tính cả linh lực tiêu hao, một quả đạn pháo cấp Phó Pháo chưa đến năm trăm linh thạch, rẻ.”
Từ Phàm đã nghĩ đến cảnh tay mình vung lên, vạn pháo đồng loạt bắn ra.
“Sư phụ, vậy có phải sau này ta có thể lái Tinh Châu lang bạt trên biển Vô Tận không.” Hai mắt Từ Nguyệt Tiên lóe lên kim tinh nói.
Nàng thích đi đến những nơi kỳ lạ, tương đối nguy hiểm, vì thông thường ở đó sẽ có thu hoạch bất ngờ.
“Đợi ngươi đến Hợp Thể Kỳ rồi hẵng nói.” Từ Phàm tức giận nói, hắn vừa thấy tu vi của Từ Nguyệt Tiên thì đã tức giận.
Mấy đồ đệ này của hắn, tu vi tương lai của mỗi một đồ đệ đều được sắp xếp ổn thỏa, vòng vòng đan xen, khiến hắn có nắm chắc nâng mỗi một đồ đệ lên tu vi Chân Tiên.
“Còn nữa, sau này không được phép ăn bất kỳ đan dược có thể tinh tiến tu vi nào cả.” Từ Phàm nói.
“Biết rồi, sư phụ.” Vẻ mặt Từ Nguyệt Tiên đau khổ nói.
Trong tiểu viện Từ Phàm.
“Sư phụ, ngươi gọi ta.” Từ Cương đến đây hỏi.
“Ừm, ngươi dẫn theo con rối này đến Thiên Linh Tông một chuyến đi.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ, ta muốn canh giữ tông môn, nhiệm vụ này ngươi có thể để Hướng Trì đi.” Từ Cương có chút không tình nguyện nói.
“Ây dô, lời của sư phụ ngươi cũng không nghe nữa rồi.” Từ Phàm cười rất quỷ dị.
“Ngươi xem Vương sư thúc của ngươi, có phải gần đây rất chăm chỉ khắc khổ tu luyện hay không, tất cả đều là công lao Kê Huyết Thần Thông của vi sư đó.”
“Ngươi có muốn một cái hay không.”
Từ Phàm híp mắt, trong tay xuất hiện một chòm sáng màu tím mang theo màu đỏ.
“Sư phụ có lệnh đương nhiên đồ nhi không thể chối từ.” Từ Cương nghiêm túc nói.
Hiện tại Vương Vũ Luân không trở ngại mưa gió mỗi sáng nhất định phải múa một đoạn Quang Ảnh Động Đồ, mọi người ở tông môn đều biết.
Tông môn truyền nhau đây là thần thông do đại trưởng lão sáng tạo ra, có thể khiến người ta tích cực hướng về phía trước, cả người tràn ngập năng lượng tích cực, nhất là khẩu hiệu đọc thuộc lòng và vũ đạo tiêu hồn mỗi buổi sáng đó, khiến mỗi người trong tông môn đều phấn khởi vươn lên.
Sợ bản thân lười một chút sẽ bị đại trưởng lão phát hiện, nên mới luyện thần thông như vậy.
“Vậy thì đúng rồi, chỉ rảnh rỗi ở tông môn sẽ không tốt cho tu vi, tiện thể dẫn theo nương tử của ngươi đi luôn đi.” Từ Phàm chậm rãi nói.
Lúc Từ Phàm nói đến rảnh rỗi ở tông môn sẽ không tốt cho tu vi, Từ Cương không khỏi trợn trắng mắt trong lòng.
Từ sau khi bái sư, trong trí nhớ của Từ Cương, Từ Phàm ra ngoài tông môn chỉ cần dùng một tay cũng có thể đếm được.
“Đứa trẻ của lão tứ sắp được sinh, tiện thể ngươi qua thăm một chút.” Từ Phàm lại nói.
“Tuân mệnh.”
Một chiếc Linh thuyền bay về phía đảo Cửu Phong, bởi vì nơi đó có Truyền Tống Trận truyền tống đến châu lục phụ cận, là Từ Phàm đã bỏ ra số tiền lớn xây nên.
Không bao lâu sau, Từ Nguyệt Tiên lại xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Sư phụ, ta cũng muốn đi.” Ánh mắt Từ Nguyệt Tiên sáng ngời nói.
“Đi cái gì, thành thật ở trong tông môn đi, hiện tại ngươi không được đi ra ngoài.”
Từ Phàm nói xong thần bí chỉ chỉ lên trời.
“Được.” Từ Nguyệt Tiên bất đắc dĩ gật đầu.
“Nguyệt Tiên, có một câu ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần nằm đủ bằng phẳng, thì liêm đao gì cũng không cắt được ngươi.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này trong mắt Từ Phàm, sức mạnh Nhân Quả Nhiễm Chỉ đến từ thế giới Đại Thiên trên người Từ Nguyệt Tiên sắp tràn ra ngoài.
Nồng độ này, Từ Phàm dám bảo đảm chỉ cần đồ đệ ngốc này của mình vừa ra khỏi cửa, trăm phần trăm sẽ bị tính kế.
“Ở tông môn một thời gian đi, tu hành ngộ đạo, đợi sau khi vi sư thăng cấp Nguyên Anh sẽ chặt đứt dây xích Nhân Quả này cho ngươi.” Từ Phàm nói.
“Vậy khi nào sư phụ thăng cấp Nguyên Anh.” Từ Nguyệt Tiên kỳ vọng nói.
“Chậc, có lẽ chưa đến năm trăm năm.” Từ Phàm thản nhiên nói, hắn nhìn ra, không phải chỉ là thời gian thôi sao, phía sau có cách giảm dần.
“...”
Hai tháng sau, một nam một nữ đến tổng bộ của hội trưởng lão.
“Đại sư huynh, tẩu tử, đã lâu không gặp.” Lý Tinh Từ cười nghênh đón nói, nhìn thấy Từ Cương giống như nhìn thấy đại ca ruột của mình vậy.
“Ha ha, đã một thời gian không gặp, ngươi đã thăng cấp Hóa Thần Kỳ rồi.”
“Ngươi nói cho sư phụ chưa, sau khi Nguyệt Tiên thăng cấp đến Hóa Thần Kỳ, sư phụ thấy một lần mắng một lần.” Từ Cương cười nói.
“Đúng vậy, thời gian này Nguyệt Tiên hay kể khổ với ta.” Nương tử Từ Cương nói.
“Sư phụ đã nói cái này của ta xem như là kỳ ngộ, không tính là lực đan dược.” Lý Tinh Từ nói, hắn cũng chỉ có thể tỏ vẻ đồng tình chuyện sư tỷ mình gặp phải.
“Khi nào Tô trưởng lão sinh vậy.”
“Ba ngày sau, sư phụ đã đợi ở đó lâu rồi.” Lý Tinh Từ nói, trong mắt hiện lên sự cảm động.
“Ta và Tiểu Tịch đi bái kiến sư phụ trước.” Từ Cương nói.
“Đi, ta dẫn các ngươi đi.”
Quả thật tổng bộ hội trưởng lão được xem như do các tiểu thế giới cấu thành, đại thần thông giả gom tiểu thế giới lại, hình thành các khu vực lớn.
Khu vực mà Lý Tinh Từ và Tô Nhiễm Thiên ở tên là Thượng Thanh giới.
Toàn bộ Thượng Thanh giới tràn ngập linh khí Thượng Thanh đặc thù với Nhân Tộc tu luyện, có sự kỳ diệu giống với linh khí thiên thanh của Ẩn Linh môn.
Trong một trang viên cổ điển xa hoa, phân thân số một do Từ Phàm tiếp quản đang uống trà nói chuyện với Viêm Thiên Tôn Giả.
Lúc này thái độ của Viêm Thiên Tôn Giả đối với Từ Phàm có thể nói là khác biệt một trời một vực so với lúc trước.
“Thông gia, ngươi có thể nói chi tiết hơn một chút ý tưởng Tiên khí thích hợp với ta mà vừa nãy đã nói không, sau này ta bay lên Tiên giới sẽ tìm Luyện Khí Đại Tông Sư luyện chế.” Viêm Thiên Tôn Giả nói, biểu cảm không ngừng vui sướng.
Hai người họ nói đến chuyện pháp bảo, Viêm Thiên Tôn Giả lập tức cảm khái bản thân vẫn chưa tìm được pháp bảo hợp với mình.
Từ Phàm vừa nghe, lúc này hỏi thăm thần thông và thủ đoạn chiến đấu của Viêm Thiên Tôn Giả, để thiết kế một món Tiên khí.
Một khối ngọc giản xuất hiện trong tay Từ Phàm, đồng thời hắn cũng trút vào trong đó lý niệm thiết kế và kiến nghị luyện chế tiên khí.
“Sau khi lão ca tìm được Đại Tông Sư Luyện Khí thích hợp, cứ trực tiếp đưa ngọc giản này cho hắn xem, không cần tiền bối nói nhiều, mọi thứ đều sẽ dễ dàng.” Từ Phàm cười nói.
Một ngày làm thầy cả đời làm cha, hắn và Viêm Thiên Tôn Giả đều có thân phận sư phụ, nên nói ra rất có cảm giác tin tưởng.
“Vậy đa tạ lão đệ.” Viêm Thiên Tôn Giả cười lớn, cảm giác như chiếm được món hời lớn.
Lúc này, Lý Tinh Từ dẫn phu thê Từ Cương đi vào.
“Bái kiến sư phụ, bái kiến tiền bối.” Phu thê Từ Cương nói.
Lúc này, ánh mắt Viêm Thiên Tôn Giả dịch chuyển về phía Từ Cương, trong ánh mắt hiện lên sự tươi đẹp.
Bóng dáng mờ ảo của Tam Túc Kim Ô phía sau người Từ Cương như ẩn như hiện, trong mắt chủ tu thần thông thuộc tính Hỏa, đó chính là tu luyện thần thông đến cảnh tượng Hóa cảnh.
“Đứng lên đi.” Từ Phàm nói.
“Lão đệ, đồ đệ này của ngươi không đơn giản.” Viêm Thiên Tôn Giả hơi ngưỡng mộ nói.
“Ha ha, lão ca khen quá rồi.”
Khóe miệng Từ Phàm không tự chủ được mà nhếch lên.