Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Chiến Đấu Cùng Bạn Bè

Chương 351: Chiến đấu cùng bạn bè Chương 351: Chiến đấu cùng bạn bè

Thiên Linh Tông, lôi đài Bách Linh.

Lúc này tất cả đệ tử Thiên Kiêu cấp Nguyên Anh bên trong Thiên Linh Tông đều có mặt.

Chỉ vì bọn họ nghe nói có một vị đệ tử thuộc môn phái trong truyền thuyết kia muốn tỷ thí cùng Thiên Kiêu Cơ Mộ Hoa.

Trên lôi đài Bách Linh, Từ Cương nhìn bạn tốt nói: “Tùy ý tỷ thí một chút là được rồi, ngươi chuẩn bị thế trận này có phải quá lớn hay không.”

Lúc này trong lôi đài Bách Linh có ít nhất hơn nghìn người đệ tử Nguyên Anh kỳ vây xem.

“Ta cũng không có cách nào, ảnh hưởng khi chúng ta ra tay toàn lực lôi đài bình thường không chịu được, chỉ có thể tới đây.”

“Một khi lôi đài này mở ra, sẽ thông báo cho toàn bộ đệ tử môn phái.” Cơ Mộ Hoa bất đắc dĩ nói, thật sự là khó tìm một địa phương tỷ thí bí mật trong toàn bộ Thiên Linh Tông.

Lúc này, một vị nữ tử mặc váy bách phong triều 百风潮裙 ở phía dưới nhìn hai người trên lôi đài, cất cao giọng nói: “Vị đạo hữu kia, mau đánh bại Tiểu Cơ đi.”

“Chúng ta tỷ thí một trận, khó có thể gặp gỡ đạo hữu có cùng cấp bậc.”

Từ Cương chỉ liếc mắt nhạt nhẽo nhìn nàng kia một cái, rồi nói: “Ngươi không đánh được, vẫn để vị đạo hữu bên cạnh ngươi đến đây đi.”

“Ngươi” Người nữ tử mặc váy bách phong triều lập tức có chút tức giận, đã lâu rồi không có ai nói chuyện như vậy với mình.

“Bách Phượng sư muội đừng vội, một lúc nữa ta sẽ chăm sóc cho vị đạo hữu này.” Thiếu niên bên cạnh nữ tử nói.

Mặc dù thiếu niên cảm thấy Từ Cương nói rất đúng, nhưng cô nương mình mến mộ trong lòng vẫn quan trọng hơn.

“Tốt.” Mặc dù nữ tử bị nói xấu, nhưng mà vẫn giữ được lễ nghĩa của đệ tử tông môn lớn.

“Từ huynh, ngươi nói xấu Bách Phượng sư muội ở trong môn phái, đó không phải là chuyện tốt lành gì.” Cơ Mộ Hoa cười nói.

“Làm sao, đạo lữ của nàng rất lợi hại sao.” Từ Cương cảm thấy hứng thú hỏi, hắn có không ít hứng thú đối với tình tiết này.

“Cũng không phải vậy, chỉ là có khá nhiều người yêu thích nàng.”

“Ngươi là người mến mộ nàng sao.” Từ Cương ngẫm nghĩ một lúc lại hỏi, nếu như thế hắn sẽ giữ mặt mũi cho bạn tốt của hắn.

“Cũng không phải.” Cơ Mộ Hoa lắc đầu nói.

“Vậy là được rồi, sư phụ ta đã nói, người mến mộ chỉ là những con chó liếm không có thực lực, chỉ có cường giả mới xứng đáng nhận được đồ vật tốt nhất.”

“Tất nhiên bao gồm cả đạo lữ.” Từ Cương vừa nói vừa nhàn nhạt nhìn thoáng qua nữ tử kia, cảm giác cũng không được xinh đẹp lắm, còn là cái loại yếu đuối chỉ cần một thần thông là có thể đánh bại.

Từ Cương nói xong, sắc mặt Cơ Mộ Hoa biến đổi, quay đầu nhìn về mọi người phía dưới lôi đài, mong bọn họ không nghe được, mặc dù hắn không biết chó liếm có nghĩa là gì.

Nhưng nếu cái từ này xuất hiện, hắn biết sẽ tạo thành sự nhục nhã thật lớn đối với những người mến mộ kia.

Lúc này, cả khu vực lôi đài lặng ngắt như tờ, dưới đài, gần như một nửa đệ tử nam đang dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía Từ Cương.

Một nửa khác thì nhìn có chút hả hê, xem cảnh tượng náo nhiệt không chê chuyện lớn, mong đợi nội dung phía sau của vở kịch phát triển.

“Đạo hữu, lời nói này của ngươi quá mức.” Vị thiếu niên mới vừa rồi nghiêm nghị nói.

“Nếu như ngươi cảm thấy tức giận thì ngươi thật sự nên thử nghĩ xem lời nói của ta.” Từ Cương nói.

Bây giờ Cơ Mộ Hoa chỉ cảm thấy tìm hiểu lại Từ Cương một chút, công lực mắng người của người này quả thật phải đến mức phá trời.

Thiếu niên im lặng, chỉ nhàn nhạt địa nhìn về phía Từ Cương.

Lúc này, lôi đài truyền ra một âm thanh chuông vang, biểu hiện chiến đấu bắt đầu.

“Từ huynh, ta sẽ không nương tay.”

Cơ Mộ Hoa vừa nói xong, biến thân thành Thiên Sâm Cự Mộc, một cây mây trực tiếp rút ra đánh tới.

Một đại thụ thông thiên dâng lên, ở trên thân cây to, có một con mắt to, dường như có thể nhìn thấy rõ hết thảy trong thế gian.

Vô số yêu ma tinh quái trong rừng rậm bò dậy từ dưới đất, nhào về phía Từ Cương.

“Ngươi dùng Thần thông thuộc tính Mộc, coi như là ta chiếm được chỗ tốt rồi.” Từ Cương nói xong, phía sau hiện lên Thiên Thủ Hư Tượng, một vòng mặt trời chói chang hiên ngang đứng thẳng nhô lên cao, biến thành Tam Túc Kim Ô đánh về phía đại thụ thông thiên này.

Từ Cương cảm giác hắn không có chỗ nào có thể che dấu dưới con mắt trên đại thụ.

“Thần thông này của Từ huynh vẫn táo bạo như vậy, đáng tiếc ta cũng đang tiến bộ.” Cơ Mộ Hoa đứng ở trước cây lớn chọc trời cười nói.

Một thân cây thô to dâng lên từ lòng đất, hóa thành lồng gỗ trực tiếp giam giữ Tam Túc Kim Ô.

Từ Cương nhìn về phía Cơ Mộ Hoa nói: “Đây là thần thông gì của ngươi.”

“Đại Linh Mộc Thuật.”

“Thần thông này nhắm thẳng vào căn cơ Tiên Đạo à.”

“Đúng, xấu hổ, trước mắt ta mới chỉ học được một chút da lông.” Cơ Mộ Hoa khiêm tốn nói.

Lúc này, Kim Ô đang bị giam trong lồng giam Linh Mộc lại bị nhà giam hấp thu.

Nhà giam Linh Mộc hóa thành màu đỏ, thế mà cuối cùng lại biến hóa thành Tam Túc Kim Ô bằng gỗ lim, quanh thân có linh hỏa thiêu đốt lên, mắt nhìn chằm chằm vào Từ Cương.

“Từ huynh, ra tay toàn lực đi, để cho ta được thấy thực lực chân chính của ngươi.”

Cơ Mộ Hoa vừa nói vừa chỉ huy Tam Túc Kim Ô phản kích Từ Cương.

Dưới lôi đài, mọi người thấy Từ Cương rơi xuống thế yếu, lao nhao bắt đầu lên tiếng giễu cợt.

“Vậy ta đây bắt đầu.”

Từ Cương không thèm để ý một chút nào đối với tiếng giễu cợt dưới lôi đài,.

Một tia ánh sáng vàng dâng lên từ trong cơ thể Từ Cương, lập tức cả lôi đài đều bị ánh sáng vàng bao phủ.

Từ Cương vung tay lên, một luồng khí lạnh có thể đóng băng hết thảy xông ra, trực tiếp đông cứng Kim Ô thuộc tính Mộc đang đánh về hướng hắn ở giữa không trung.

Tất cả yêu ma tinh quái thuộc tính Mộc xung quanh Từ Cương cũng đều bị đóng băng.

Dưới kim quang bao phủ, khí lạnh từ từ lan tràn cả lôi đài.

Con mắt trên thân đại thụ thông thiên xuất hiện một thanh kiếm lớn, mang theo khí lạnh có thể đóng băng hết thảy chém xuống.

“Ầm~~”

Mắt trên đại thụ bị xuyên qua, trực tiếp chặt đứt đại thụ thông thiên.

Phía sau Từ Cương dâng lên ảo ảnh Tam Túc Kim Ô lần nữa, chẳng qua lần này ngọn lửa được ánh sáng vàng thêm vào trở thành màu vàng.

Kiếm lớn chém về phía Cơ Mộ Hoa lần nữa, Tam Túc Kim Ô cũng bắn ra một ngọn lửa.

“Từ huynh lợi hại, đỡ một chiêu cuối cùng của ta.”

Cơ Mộ Hoa vừa mới nói xong, sau đó đã bị công kích đánh thành mảnh vụn.

Bốn đại thụ thông thiên mọc ra từ bốn góc lôi đài.

“Đại Linh Mộc Thuật, phong ấn tứ phương, trấn!”

Lúc này một luồng áp lực đến từ bầu trời, tất cả đều áp dụng lên trên người Từ Cương.

Từ Cương suýt nữa bị đè bẹp, lúc này lại có cây mây xông ra từ lòng đất, có chứa lực lượng phong ấn quấn quanh lao về hướng hắn.

“Cơ huynh, sư phụ ta đã từng nói một câu, ngươi biết là cái gì không.” Đầu gối Từ Cương hơi cong, ngẩng đầu nhìn Cơ Mộ Hoa trên bầu trời nói.

“Tiền bối đã nói cái gì.” Cơ Mộ Hoa không biết tại sao lúc này Từ Cương lại nói câu này.

“Hiểu vạn đạo, biết vạn pháp, nghịch chuyển ngũ hành, dễ tránh vạn pháp.”

Đầu gối Từ Cương càng ngày càng cong, nhưng mà khí thế càng ngày càng mạnh.

Năm quầng sáng xuất hiện ở phía sau Từ Cương.

Trong nháy mắt, trên người Từ Cương dấy lên Hỗn Độn Chi Hỏa.

Lúc này, mặt Cơ Mộ Hoa lập tức biến sắc, thậm chí phong ấn của hắn có chút không thể ngăn chặn được.

Một người khổng lồ có Hỗn Độn Chi Hỏa thiêu đốt lên đẩy ra phong ấn tứ phương, vươn ra bàn tay khổng lồ chộp tới Cơ Mộ Hoa.

“Từ huynh, ta thua.”

Ở thời điểm bàn tay khổng lồ đang sắp bắt được Cơ Mộ Hoa, Cơ Mộ Hoa nhận thua.

Trong nháy mắt tất cả tan thành mây khói, chỉ có lôi đài như phế tích là biểu hiện được trận chiến oanh liệt vừa mới xảy ra.

“Ai, mỗi lần tỷ thí đều không thoả thích, rõ ràng ngươi còn có thủ đoạn khác.”

“Kệ đi, có cơ hội đến tông môn của ta làm khách, Bồ Đào đã thăng cấp, có thể khởi động không gian ảo cảnh chịu tải được hai người chúng ta chiến đấu.” Từ Cương nói.

Chỗ xấu lớn nhất trong tỷ thí chính là tới thời điểm thật sự liều mạng thì lại bị bó tay bó chân.

“Được, lần sau ta sẽ đại diện môn phái của chúng ta đến thăm.” Cơ Mộ Hoa gật đầu nói.
Bình Luận (0)
Comment