Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 352 - Chương 352: Thỏ Trắng Nhỏ Lễ Phép

Chương 352: Thỏ trắng nhỏ lễ phép Chương 352: Thỏ trắng nhỏ lễ phép

Lôi đài vừa mới vừa kết thúc, vị thiếu niên bên cạnh nữ tử vừa bị Từ Cương mắng đã cắn răng nhảy lên lôi đài.

Dường như không thể đánh lại, mặc kệ, không thể sợ hãi, phải làm.

Trong lòng thiếu niên có chút giãy dụa, nhưng ánh mắt nhìn về phía Từ Cương lại có vẻ như một giếng nước yên tĩnh, giống như thợ sẵn đang bình tĩnh nhìn chằm chằm con mồi của mình.

“Có chút thú vị, thấy một chiêu cuối cùng của ta lại còn dám đi lên, chứng minh ngươi có chút bản lĩnh.” Từ Cương nhìn tên thiếu niên bình tĩnh trước mặt mình nói.

Lúc này ở dưới đài sắc mặt Cơ Mộ Hoa cổ quái nhìn thiếu niên.

Con hàng này có tài nghệ gì hắn quá hiểu biết rồi, đoán chừng loại mặt hàng này ở trước mặt Từ Cương chỉ cần ba chiêu là có thể loại bỏ.

Điều duy nhất khen ngợi được là bộ dạng bình tĩnh của thiếu niên có chút phong độ của cao thủ.

“Nếu như ngay cả tỷ thí ta cũng sợ hãi không dám tiến lên thì đạo tâm của ta làm sao có thể chịu nổi.” Thiếu niên thản nhiên nói, một thanh linh kiếm xuất hiện ở trong tay thiếu niên.

Một luồng kiếm khí khí thế rền vang dâng lên từ trên người thiếu niên.

“Có chút thú vị.” Ánh mắt Từ Cương sáng ngời, cảm giác thiếu niên này hẳn là mạnh hơn một chút so với bạn tốt.

Trong nháy mắt cả lôi đài xuất hiện ba bóng dáng của thiếu niên, cầm linh kiếm trong tay vọt về phía Từ Cương.

“Kiếm thế tốt! “ Từ Cương khen ngợi.

Trong nháy mắt linh khí ngũ sắc tràn ngập cả lôi đài, một người khổng lồ thiêu đốt Hỗn Độn Chi Hỏa xuất hiện.

Vì sự tôn trọng đối với khí chất bình tĩnh của thiếu niên, Từ Cương trực tiếp đi lên ra chiêu mạnh.

Trong nháy mắt Người khổng lồ biến ảo thành ba đầu sáu tay đánh về phía thiếu niên.

“A”

Mọi người chỉ nghe được một loại âm thanh sắt thép đạp vào da thịt, chỉ thấy một thân hình bay ra từ trên lôi đài Bách Linh.

“???”

Từ Cương rút lui ra khỏi cảnh tượng kỳ dị, có chút không xác định nhìn về bạn tốt ở phía xa.

Ý là cái thứ vừa mới bay ra ngoài có phải là người thật của thiếu niên kia hay không.

Cơ Mộ Hoa nhìn bóng dáng nửa chết nửa sống ở phía xa kia, bất đắc dĩ gật đầu.

“Chiến đấu kết thúc, Từ Cương chiến thắng.”

Trên lôi đài Bách Linh vang lên âm thanh của người trọng tài.

Lúc này dưới đài, vẻ mặt của mọi người rất là cổ quái, một loại cảm xúc không thể hình dung rõ đang lan truyền trong mọi người.

Thiên Kiêu trong môn phái của mình lại bị đánh bay bởi một cái tát.

Từ Cương nhìn phản ứng của mọi người dưới đài, gật đầu về phía Cơ Mộ Hoa, sau đó lập tức dẫn vợ mình trở lại bên trong động phủ chiêu đãi của bọn hắn.

Tiên trấn Hỏa Sơn, phân thân số một mang theo ý thức của Từ Phàm trở lại Điện luyện khí số một.

“Số một thật lợi hại, lại hấp thu Thần Hỏa Phượng Hoàng.” Từ Phàm vung tay lên, một cái Thần Hỏa Phượng Hoàng nho nhỏ vây quanh bay lượn ở bên cạnh Từ Phàm.

“Đây chính là nguyên nhân dẫn đến ngươi thoát khỏi khống chế của ta ư, rất trùng hợp có phải không.” Từ Phàm tự khống chế phân thân số một đi dạo ở bên trong Điện luyện khí.

“Ta chưa từng nghĩ qua muốn thoát khỏi hay phản bội ngươi, ta và ngươi vốn là một thể.” Âm thanh phân thân số một truyền ra từ trong cơ thể.

“Ta biết, ta cũng rất yên tâm ngươi, không cần khẩn trương, chuyện này rất dễ giải quyết.”

“Không nhất định phải tiêu diệt hết ý thức của ngươi.” Từ Phàm cười nói.

“Ta biết, chỉ sợ ta đi đến chân trời góc biển, kể cả thoát đi thế giới này, sống hay chết vẫn còn phụ thuộc vào một ý nghĩ của người.” .” Âm thanh phân thân số một truyền đến.

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, bây giờ bên phía môn phái không cần ngươi luyện chế đạo khí, gần đây ngươi không có chuyện gì hãy luyện chế ra đạo khí cho mấy đứa đồ đệ ngu kia của chúng ta, thuận tiện nhận một ít đơn hàng nữa, chuyện này tuỳ vào trạng thái của ngươi.” Từ Phàm nói.

“Hiểu được.”

“Tốt, ta đây trở về.” Từ Phàm vừa nói, trực tiếp thu hồi ý thức trên người phân thân số một.

Ẩn Linh môn, Từ Phàm chậm rãi mở mắt.

“Không hổ là phân thân phân ra từ trên người của ta, một chút dã tâm cũng không có, ngươi cũng nên làm mấy chuyện mờ ám, chuẩn bị ít kế hoạch thoát đi gì đó đi chứ.”

“Còn lười hơn cả ta, không muốn cái gì.” Từ Phàm có phần thất vọng nói.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, phân thân số một hẳn là có kế hoạch đầy đủ thoát đi sự khống chế của mình, nhưng thực tế thì không có gì cả.

“Không thú vị.” Từ Phàm vừa nói vừa bắt đầu hình thức lười biếng hằng ngày.

Trước chủ phong, hoa viên trong hồ Linh Dịch, hai con nai con đang dẫn theo một con thỏ trắng ăn linh đào trên một gốc cây.

“Ồ, con thỏ nhỏ này đến đây từ lúc nào.” Từ Phàm nhìn cái con thỏ trắng kia nói.

“Đây là Thụy Thú Vân Hoa Lộc thường xuyên mang về để làm khách, có lợi cho linh thụ linh dược trong tông môn trưởng thành .” Bồ Đào nói.

“Ồ, thì ra là như vậy, lần sau lại đến thì hãy chiêu đãi thật tốt.” Từ Phàm nói.

“Đã biết.”

Lúc này thỏ trắng nhỏ đang ôm gặm một viên linh đào chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Từ Phàm đang uống trà nơi xa một cái, khẽ gật đầu tỏ vẻ kính trọng.

“Còn rất lễ phép, vừa nhìn cũng biết là Thụy Thú xuất thân từ thánh địa tông môn lớn.” Từ Phàm cười nói.

“Thỏ linh dược này hẳn là Thụy Thú trong Linh Dược Giới của tổng bộ hội Trưởng Lão, nhưng cụ thể là khu vực nào thì không biết được.” Bồ Đào nói.

“Địa vị cũng rất lớn.”

Từ Phàm nói xong liền bắt đầu dùng ý thức mượn Bồ Đào thao túng một con rối thuật pháp Hóa Thần Kỳ mang bộ dạng Hỗn Thiết Viên Hầu bắt đầu dạy dỗ nhện nhỏ như thường ngày.

Bên ngoài mỏ Linh Hỏa Tinh, vô số linh tơ khống chế gắt gao con nhện nhỏ.

“Mặc dù ngươi là con nhện, nhưng mà nói về điều khiển tơ, ngươi vẫn không bằng ta.” Từ Phàm nhìn con nhện nhỏ cười nói.

“Đáng giận, lại thua ngươi.” Con nhện nhỏ Địa Tinh vừa nói vừa đưa một khối Yêu Không Cốt cho Hỗn Thiết Viên Hầu mà Từ Phàm thao túng.

“Lại học được một chiêu của ngươi, đây là trả cho ta thua.”

Bên trong Yêu Không Cốt chất đầy phân và nước tiểu của kiến lửa, là tinh khoáng Hoả Linh trải qua chiết xuất tinh thuần nhất trong cơ thể kiến lửa, không cần bất kỳ bước luyện chế nào cũng có thể luyện chế ra chủ pháo cấp bậc đạn pháo.

Từ Phàm cầm lấy Yêu Không Cốt cười nói hướng về phía con nhện nhỏ Địa Tinh: “Còn muốn học nữa hay không, chỗ của ta còn nhiều thần thông yêu thuật mà.”

“Không cần, tộc nhện tinh của chúng ta có truyền thừa của mình, rất lợi hại, bây giờ không cần.” Con nhện nhỏ Địa Tinh lộ ra răng nanh nói, mạng nhện hư ảo hiện đầy phía sau, tất cả cũng thu hồi về trong cơ thể nàng.

“Ồ, vậy quên đi.” Từ Phàm thao túng con rối Hỗn Thiết Viên Hầu thi triển ra một môn thần thông yêu thuật.

Ảo ảnh một con Phệ Long Ma Chu thiêu đốt Ma hoả xuất hiện ở phía sau Hỗn Thiết Viên Hầu, lập tức tất cả trời đất trong không gian này đều bị bao phủ bởi ma trận mạng nhện.

Lúc này con nhện nhỏ Địa Tinh bị dọa đến trực tiếp nằm trên đất, đó là áp chế đến từ trong huyết mạch.

“Phệ Long Ma Chu!!”

“Làm sao ngươi lại có loại thần thông này.” Nhện tinh nói.

“Khà khà, có muốn học hay không.” Từ Phàm cười khà khà nói, vẻ mặt rất là đắc ý.

Phệ Long Ma Chu này là ở thời điểm lần trước hắn và Vương Vũ Luân câu cá cùng nhau, hắn câu lên một con nhện Hải Ma, Từ Phàm đã phát hiện con nhện này không bình thường.

Cuối cùng hắn đã lấy ra nửa giọt tinh huyết Phệ Long Ma Chu từ trong cơ thể nó.

Thần thông này chính là Từ Phàm đẩy ngược ra thông qua nửa giọt tinh huyết kia.

“Học, nhất định phải học!” Con nhện nhỏ Địa Tinh vui vẻ nói.

“Vẫn quy định cũ, lấy phân và nước tiểu của kiến lửa đến đây đổi lại.” Từ Phàm cười nói.

“Được.”

Con nhện nhỏ Địa Tinh vừa nói đã lập tức trở lại sào huyệt khổng lồ kia của kiến lửa.

Từ Phàm nhìn bóng lưng con nhện nhỏ Địa Tinh, híp mắt nói: “Có đôi khi lấy đồ trên người của ngươi không nhất định là hại ngươi.”

“Không liên quan mà lại cho ngươi chỗ tốt vô cùng lớn, vậy rất có thể là đang hại ngươi.”

“Lừa đảo, đâu đâu cũng có.”
Bình Luận (0)
Comment