Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 355 - Chương 355: Cửu Kiếm Tôn Giả

Chương 355: Cửu Kiếm Tôn Giả Chương 355: Cửu Kiếm Tôn Giả

Cách trung tâm vụ nổ ngoài một ngàn dặm, Từ Cương mang theo Tiểu Tịch chui lên từ dưới mặt đất.

“Còn may là Ngũ Hành Độn Thuật vẫn chưa bị thụt lùi.” Từ Cương nhìn tình hình xung quanh nói.

Lúc này, hai người xuất hiện bên một cái hồ nhỏ, nơi này đã bị một đám Linh Lộc chiếm giữ.

“Phu quân, chúng ta trốn ra được rồi!” Tiểu Tịch vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói.

“Điều đó là đương nhiên! Mới mấy con Yêu tộc Hợp Thể Kỳ mà cũng muốn ngăn chúng ta.” Từ Cương đắc ý nói.

“Không nói tới bản lĩnh của ta, chỉ riêng hai con rối Luyện Hư Kỳ sư phụ trên để trên người ta cũng có thể nhẹ nhàng mang chúng ta thoát khỏi nơi thị phi kia.”

“Chỉ là đáng thương cho người phàm và tu sĩ cấp thấp trong cả toà tiên thành đó.” Từ Cương thở dài nói. Thật ra hắn rất muốn cứu toà tiên thành kia, nhưng thực lực của bản thân không cho phép, chỉ có thể trước tiên tự cứu lấy chính mình.

“Kia lại là người trong cả một tòa tiên thành đó.” Tiểu Tịch cũng ở một bên thở dài nói.

“Haiz, sư phụ từng nói, nghèo thì chỉ lo giữ mình, giàu thì biết cứu giúp thiên hạ.”

“Tu luyện thật tốt, sau này có thể đảo ngược cục diện như thế.” Từ Cương nói.

Lúc này, Từ Cương nhìn về hướng toà tiên thành kia.

“Bồ Đào, tiên thành gần nhất nằm ở đâu?” Từ Cương hỏi.

“Năm vạn kilomet về hướng Tây Bắc.” Bồ Đào đáp.

“Tiểu Tịch, chúng ta đi thôi.” Từ Cương nói.

“Ừm.”

“Không cần gấp rút lên đường, ta đã phá giải pháp trận mã hóa trên truyền tống trận giữa tiên thành.” Giọng nói của Bồ Đào bỗng xuất hiện.

“Xin hãy lấy ra một ngàn linh thạch thượng phẩm.”

Tiểu Tịch trực tiếp lấy ra một ngàn khối linh thạch thượng phẩm để xuống đất.

Một loại lực lượng vô hình khống chế được trực tiếp hòa tan linh thạch thượng phẩm thành chất lỏng, vẽ ra linh lộ phù văn trên mặt đất.

Không lâu sau, một truyền tống trận nhỏ đường kính ba mét thành hình.

“Một ngàn linh thạch thượng phẩm chỉ để làm một thứ này thôi sao.” Từ Cương kinh ngạc nói.

“Hơn phân nửa linh thạch tiêu hao là dùng để giải mã tầng mã hóa truyền tống trận bên ngoài tiên thành. Thật ra bản thân truyền tống không tiêu hao bao nhiêu linh thạch.” Bồ Đào giải thích.

“Đã biết.”

Từ Cương nói xong mang theo Tiểu Tịch đi vào truyền tống trận. Theo linh quang chợt lóe, hai người biến mất tại chỗ, linh khí còn lại từ truyền tống trận cũng hóa thành linh khí tinh thuần nhất tan vào trong thiên địa.

Ba ngày sau, Từ Cương mang theo Tiểu Tịch về đến cự hồ mười vạn dặm.

Vừa vào đảo Ẩn Linh, Từ Cương đã bị Từ Phàm gọi đến trước mặt.

“Ngứa tay muốn dùng đại chiêu đúng không.” Sau lưng Từ Phàm xuất hiện một con rối Nguyên Anh Kỳ đặc thù.

“Sau này, mỗi ngày ngươi cứ cùng con rối này đối oanh đại chiêu đi.”

“Sư phụ, ngươi nghe ta giải thích ~”

“Đồ nhi lúc ấy ngu dốt, không nghĩ tới hai con rối kia.” Từ Cương vội vàng giải thích. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Phàm, hắn biết mình đã gây rắc rối rồi.

“Không sao, con rối này sẽ đánh cho ngươi thông minh.” Từ Phàm vung tay lên, trực tiếp trói Từ Cương lại.

Con rối sau lưng Từ Phàm kia xách theo Từ Cương bay về nơi sâu trong cự hồ mười vạn dặm.

“Được rồi, không cần lo lắng, dạy cho tiểu tử thối kia biết, để sau này hắn học thông minh một chút.” Từ Phàm nhìn Tiểu Tịch trên mặt ngập tràn lo lắng nói.

“Ý của sư phụ ta đã hiểu.” Tiểu Tịch hành lễ nói.

“Trong đám Yêu tộc các ngươi gặp phải ngoài thành, nếu có một con Yêu tộc Hợp Thể Kỳ am hiểu độn thổ, hai vợ chồng các ngươi sẽ chạy không thoát.”

“Quá lỗ mãng, phải mài giũa lại thật tốt.”

“Làm phiền sư phụ.” Tiểu Tịch nói.

“Ngươi hiểu được thì tốt, trở về đi.” Từ Phàm xua tay nói.

Thời gian sau này, đệ tử trong tông môn lại thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nổ đùng đoàng truyền đến từ ngoài ngàn dặm.

Bên bờ cự hồ mười vạn dặm, hai người Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực, mỗi người mang theo hai con rối trọng giáp Hóa Thần Kỳ.

“Còn không tệ. Quốc gia hai người chúng ta được phân phối cách nhau tương đối gần.” Kiếm Vô Cực nhìn nhiệm vụ của hai người nói.

Một Thiên Trì quốc, một Địa Hải quốc, vừa vặn gần nhau.

“Vừa lúc có việc gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Hàn Phi Vũ cười nói.

Hắn nhìn về mấy ngàn con rối thuật pháp đang xây dựng cự thành phía nơi xa có chút xúc động, cảm thấy trận quyết chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc càng ngày càng gần. Hiện tại tiên thành của Nhân tộc cũng đã bị Yêu tộc phá vài toà.

“Mang theo hai con rối trọng giáp do tông môn phân phát có thể có chuyện gì.” Kiếm Vô Cực cười nói, cảm thấy nhiệm vụ lần này không khác ra ngoài du ngoạn là bao.

“Không thể thiếu cảnh giác. Quyển trục trở về tông môn khẩn cấp do tông môn phát, ngươi phải luôn giữ ở trạng thái mở.” Hàn Phi Vũ nghiêm mặt nói. Bất kể đến nơi đâu, hắn đều đặt an toàn lên vị trí hàng đầu.

“Đã biết, Phi Vũ, vậy ta đi trước.” Kiếm Vô Cực vẫy tay, ngồi Linh Thuyền xuất phát về hướng Thiên Trì quốc.

Hàn Phi Vũ quay đầu nhìn hai con rối trọng giáp Hóa Thần Kỳ theo sau mình, cười nói: “Cũng phải. Trong phạm vi tông môn có thể xảy ra chuyện gì.”

Một chiếc Linh Thuyền bay về hướng Địa Hải quốc.

Ẩn Linh Môn, Từ Phàm và Ninh Đạo đang nhìn lên một màn sáng khổng lồ, bên trên chính là hình ảnh thu nhỏ mười vạn dặm đất liền bên bờ cự hồ mười vạn dặm.

“Vẫn là con rối tiện hơn. Không giống mấy tông môn khác, chỉ biết kêu khổ với ta. Để Hội Trưởng Lão giúp bọn họ đi.” Ninh Đạo nói chuyện liền thấy tức.

“Thiên về trọng điểm bất đồng. Những thứ Ninh đại ca mua ở đây có phải trợ cấp bọn họ dùng hay không?” Từ Phàm nhìn màn sáng cười nói.

“Là cho mượn. Những tiểu tông môn bình thường kia còn tốt, dọn dẹp yêu thú xuất hiện trong thế giới người phàm là được. Nhưng nếu xuất hiện Yêu tộc xâm lấn với quy mô lớn, có thể tự vệ là đã rất tốt rồi.”

“Hai giới đại chiến, không biết sẽ có bao nhiêu người phàm gặp nạn.” Ninh Đạo thở dài nói.

Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhớ tới, trên cự hồ mười vạn dặm còn có một tiểu thế giới của chính mình, không biết có thể chứa được bao nhiêu người.

“Chỉ có thể cố gắng với khả năng lớn nhất, có thể cứu bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu thôi.” Từ Phàm nói.

“Chỉ có thể thế này.”

Từ Phàm đã âm thầm phái con rối đi điều tra tiểu thế giới kia.

Thiên Trì quốc, ngay khi Kiếm Vô Cực vừa đến thủ đô và bước vào hoàng cung đã lập tức lấy ra lệnh bài của Hội Trưởng Lão, lệnh cho Hoàng Đế cho người dân cả nước di chuyển về hướng cự hồ mười vạn dặm.

Lúc này, năm trăm công cụ hình người cấp Nguyên Anh đi theo phía sau Kiếm Vô Cực bắt đầu trải đường, liên tục thông đến trong cự thành đã xây xong.

“Tổng dân số tại Thiên Trì quốc là hơn ba mươi bốn triệu người, cần bốn toà thành lớn.” Kiếm Vô Cực nói cho Bồ Đào về tình hình tại Thiên Trì quốc.

“Thành lớn đã phân phối, mời tiến về trước đến địa điểm tiếp theo.”

“Nhiệm vụ đã phát.” Giọng Bồ Đào vang lên bên tai Kiếm Vô Cực.

“Nhiệm vụ đã nhận.” Kiếm Vô Cực nhìn nhiệm vụ trong tâm đạo nói.

Lúc này trên không trung, một vị Đại Thừa Tôn Giả ngự kiếm đi qua, lúc qua đến phía trên Kiếm Vô Cực đột nhiên ngừng lại.

“Hạt giống tốt, kiếm thể tự nhiên mà thành, trong cơ thể lại phong ấn chín thanh đỉnh cấp đạo khí linh kiếm.”

“Cuối cùng cũng gặp được một hạt giống tốt có thể truyền thừa Cửu Kiếm nhất mạch của ta.” Cửu Kiếm Tôn Giả cười nói.

Nhẹ vung tay lên, Kiếm Vô Cực chỉ cảm thấy vật đổi sao dời, lúc lấy lại tinh thần đã đến trước mặt một vị bạch y lão giả.

“Bái kiến tiền bối.” Kiếm Vô Cực vẻ mặt trấn định nói, lặng lẽ mở quyển trục trở về tông môn khẩn cấp trong ngực ra.

“Tiền bối gọi vãn bối đến đây là có việc gì?”

“Ta là Cửu Kiếm Tôn Giả, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư hay không?” Bạch y lão giả cười thân thiết nhìn Kiếm Vô Cực. Hắn vô cùng chắc chắn có thể làm Kiếm Vô Cực trở thành học trò của hắn.
Bình Luận (0)
Comment