Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 356 - Chương 356: Vực Cực Bắc

Chương 356: Vực cực bắc Chương 356: Vực cực bắc

“Tiền bối, vãn bối đã có sư thừa.” Kiếm Vô Cực hành lễ nói, trong lòng may mắn, thì ra là nhìn trúng tư chất của mình.

Haiz, người ưu tú đi đến đâu thì cũng sẽ khiến người khác chú ý.

Cửu Kiếm Tôn Giả nhìn Kiếm Vô Cực, càng xem càng hài lòng.

“Cửu kiếm nhất mạch ta luôn nhất mạch đơn truyền. Sau khi bái ta làm sư, ngươi chính là đệ tử duy nhất của ta.” Cửu Kiếm Tôn Giả không để ý đến Kiếm Vô Cực, chỉ lo tự mình nói.

“Tiền bối, ta vừa mới nói…”

Kiếm Vô Cực còn chưa nói xong đã bị Cửu Kiếm Tôn Giả cắt ngang.

“Sau khi trở thành đồ đệ của ta, vi sư trước tiên vì ngươi chế tạo Cửu Kiếm Kiếm Thể. Trong cơ thể ngươi có chín thanh đạo khí linh kiếm, chế tạo Cửu Kiếm Kiếm Thể quả thực là quá dễ dàng.”

“Tiền bối…”

“Sau đó vi sư sẽ truyền cho ngươi công pháp và thần thông của Cửu Kiếm nhất mạch chúng ta. Công pháp là cấp Chân Tiên, thần thông là thần thông trực tiếp nhắm vào bản nguyên kiếm đạo.”

Cửu Kiếm Tôn Giả vừa nói vừa cười, thầm nghĩ chính mình đã không phụ sự ủy thác của sư phụ trước khi phi thăng, rốt cuộc đã tìm được một hạt giống tốt phù hợp với Cửu Kiếm nhất mạch.

“…” Kiếm Vô Cực cảm thấy vị tiền bối trước mắt này nhất định có chút tật xấu.

Lúc này, Kiếm Vô Cực cũng không thèm để ý vị Tôn Giả này đang nói cái gì, bởi vì quyển trục trở về tông môn khẩn cấp trong ngực đã hoàn toàn mở ra, hiện tại là có thể truyền tống về tông môn.

Lúc này, sau lưng Cửu Kiếm Tôn Giả xuất hiện hư ảnh chín thanh đạo khí linh kiếm, mỗi thanh đều không kém hơn đạo khí linh kiếm đang được phong ấn trong cơ thể Kiếm Vô Cực là bao.

“Tiểu tử, thứ không bao giờ thiếu của Cửu Kiếm nhất mạch chúng ta chính là đạo khí linh kiếm.”

“Vi sư đã vì ngươi chuẩn bị chín thanh đạo khí linh kiếm, thế nhưng so với đạo khí linh kiếm trong cơ thể ngươi vẫn yếu một chút.”

“Thế nhưng ngươi đừng tiếc, bên trong bí cảnh truyền thừa của Cửu Kiếm nhất mạch chúng ta còn có một món tiên khí, tên là Xích Vân, ngươi rất có cơ hội lấy được nó.”

Cửu Kiếm Tôn Giả sử dụng ra đòn sát thủ.

Đúng lúc này, Cửu Kiếm Tôn Giả vung tay lên, một truyền tống trận nho nhỏ xuất hiện trong tay hắn, một phát bóp nát.

“Dám dùng truyền tống trận bắt đồ nhi ta đi, đừng hòng.” Cửu Kiếm Tôn Giả nghiêm mặt nói.

“…” Kiếm Vô Cực đã xác định đầu óc lão nhân này thật sự có vấn đề, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú với món tiên khí mà lão giả đã nhắc tới kia.

“Được rồi, bây giờ ngươi có thể nói, có muốn bái ta làm sư hay không?” Cửu Kiếm Tôn Giả tràn đầy tự tin nói.

“Tiền bối, vãn bối đã có…” Kiếm Vô Cực cẩn thận nói, xem ra chạy là chạy không thoát.

“Chuyện cơ mật của Cửu Kiếm nhất mạch, từ trước đến nay chưa từng tiết lộ cho người ngoài.”

“Nếu người không liên quan biết được, cả đời sẽ phải chịu Cửu Kiếm nhất mạch truy sát.”

“Đồ nhi, nói ra lựa chọn của ngươi.” Cửu Kiếm Tôn Giả nhìn Kiếm Vô Cực thân thiết nói.

“Ta…” Kiếm Vô Cực cảm giác chính mình giống như một miếng thịt đang nằm trên thớt.

“Đạo hữu, ép buộc người khác làm đồ đệ, có phải nên được tông môn của hắn đồng ý hay không?”

Trảm Linh xuất hiện cách Cửu Kiếm Tôn Giả không xa, cảnh giác nhìn Cửu Kiếm Tôn Giả.

Lão nhân này xem chừng không dễ chọc.

“Trảm Linh trưởng lão.” Kiếm Vô Cực vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói, giống như đứa trẻ bị ăn hiếp tìm được mẹ.

Lúc này, Cửu Kiếm Tôn Giả nhìn về phía Trảm Linh, đột nhiên thay đổi nét mặt, đầy mặt ý lạnh nói: “Cút!”

Chín đại đạo khí linh kiếm xuất hiện sau lưng Cửu Kiếm Tôn Giả, một đạo kiếm huyết hồng ẩn hiện giữa ấn đường Cửu Kiếm Tôn Giả.

Một luồng kiếm sát chi ý bao phủ Trảm Linh.

“Đồ nhi, vi sư chém Đại Thừa cho ngươi xem, để ngươi hiểu biết một chút về uy năng của Cửu Kiếm nhất mạch.”

“Thanh linh kiếm thứ sáu cũng có thể khai quang rồi.” Cửu Kiếm Tôn Giả híp mắt nói.

“Đạo hữu, cáo từ ~”

Trảm Linh nói xong trực tiếp thuấn di về đảo Ẩn Linh, trong lòng không ngừng kêu không chọc nổi, không chọc nổi.

“Tốt rồi, người không phận sự biến mất. Đồ nhi, nói cho ta lựa chọn của ngươi.” Vẻ mặt Cửu Kiếm Tôn Giả lại thân thiết lên.

“Kiếm Vô Cực, bái kiến sư phụ.”

Trong lòng Kiếm Vô Cực lại bi thương nói: Sư phụ, vì mạng nhỏ của mình, đồ đệ chỉ có thể có lỗi với ngươi.

“Thế này mới đúng, quên đi mọi chuyện trước kia, đi theo vi sư du lịch khắp thiên hạ. Cửu Kiếm nhất mạch chúng ta phải ở bên ngoài thế giới ung dung tự tại.”

Cửu Kiếm Tôn Giả vung tay lên, hai người cùng nhau biến mất giữa không trung.

Đảo Ẩn Linh.

“Lão đầu kia tuyệt đối có thể mấy chiêu là diệt được ta. Đại trưởng lão, đồ tôn này của ngươi khó mà giữ được.” Trảm Linh lòng còn sợ hãi nói. Vừa rồi tư thái của lão đầu kia tuyệt đối không phải nói đùa.

“Đây đều là mệnh, tùy duyên đi.” Từ Phàm nhìn về hướng Cửu Kiếm Tôn Giả và Kiếm Vô Cực biến mất nói.

Một đạo kiếm quang độn đến, Vương Hướng Trì xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.

“Bái kiến sư phụ, bái kiến Trảm Linh trưởng lão.” Vương Hướng Trì hành lễ nói.

“Không cần khách sáo.” Trảm Linh nhìn Vương Hướng Trì có chút hổ thẹn.

“Hướng Trì, Kiếm Vô Cực bị một vị Đại Thừa Tôn Giả cưỡng ép thu đồ đệ cướp đi rồi.” Từ Phàm nói.

“Sư phụ xác định là cưỡng ép thu đồ đệ, không có ý gì khác? Như là cướp đoạt dồ vật trong cơ thể Vô Cực?” Vương Hướng Trì vội vàng hỏi.

“Có lẽ chỉ đơn giản là muốn thu Vô Cực làm đồ đệ. Dựa theo lời Trảm Linh trưởng lão nói, chút đồ vật trong cơ thể Kiếm Vô Cực kia người ta cũng chướng mắt.” Từ Phàm nói.

“Vậy là tốt rồi, người không có việc gì là được. Chỉ cần vị kia tiền bối thành tâm dạy Vô Cực, thêm một người sư phụ cũng rất tốt.” Vương Hướng Trì nói.

Đúng lúc này, Vương Hướng Trì nhận được tin tức từ Kiếm Vô Cực.

“Sư phụ, đồ nhi có lỗi với ngươi, ta bị một lão đầu rất lợi hại cưỡng ép thu làm đồ đệ.”

Nhìn thấy tin tức Kiếm Vô Cực gửi tới, Vương Hướng Trì yên lòng, người không có việc gì là được.

“Có chỗ tốt cứ thu, bảo mệnh quan trọng. Ngươi có thêm một người sư phụ là Đại Thừa Tôn Giả cũng rất tốt.” Vương Hướng Trì yên lặng hồi âm cho Kiếm Vô Cực một tin tức.

“Hướng Trì, lần này là đại cơ duyên, đại tạo hóa của Vô Cực, sau này ngươi còn có cơ hội gặp lại.” Từ Phàm an ủi. Đồ đệ bị cướp, dù nhiều hay ít cũng sẽ có chút bi thương.

“Ta đã hiểu.” Vương Hướng Trì gật đầu nói, giọng nói có chút trầm thấp.

Nhưng vào lúc này, Từ Phàm lại nhận được báo cáo từ Bồ Đào, Hàn Phi Vũ gặp phải không gian loạn phong, không biết đã bị đưa đến nơi nào.

Cái này, mẹ nó, kịch bản lớn sắp bắt đầu rồi sao?

Nhìn Vương Hướng Trì sắp rời đi, Từ Phàm có chút lúng túng nói: “Cái đó, Hướng Trì à, ta còn có chuyện nói cho ngươi.”

Một giờ sau, Vương Hướng Trì toàn thân tràn ngập ý chí chiến đấu đi ra.

“Hai đồ đệ của ngươi đều là người mang thiên mệnh, nhất định phải là sự tồn tại lấp lánh cả thế giới cả thời đại này.”

“Cả đời này của bọn hắn đã được định trước là bất phàm, những việc phải đối mặt phải gánh vác rất nhiều.”

“Ngươi thân là sư phụ của bọn hắn, càng phải hăng hái tiến về phía trước, vì bọn hắn che gió che mưa đến lúc bọn đủ khả năng.”

“Cho nên cố gắng tu luyện đi. Tương lai ngươi mạnh thêm một phần, kiếp nạn đồ đệ ngươi phải đối mặt sẽ ít đi một chút.”

Từ Phàm tiêm máu gà một trận, trực tiếp khơi lên ý chí chiến đấu của Vương Hướng Trì.

“Có một số việc phải sớm chuẩn bị một chút.”

Nhìn thấy hai vai chính bị sắp xếp theo kịch bản, Từ Phàm dám khẳng định, lúc sau sẽ có chuyện lớn xảy ra, nói không chừng ngày mai hai giới sẽ lập tức khai chiến.

Vùng cực bắc, Hàn Phi Vũ đang hôn mê mơ màng tỉnh lại.

Hiện tại hắn trong đầu chỉ có trận không gian loạn phong kia, còn có cảnh tượng lộng lẫy trong vết nứt không gian kia.

“Ngươi tỉnh rồi.” Một thiếu nữ bọc áo choàng lông dày bưng một bát cháo nóng đi đến.

“Đây là đâu?” Hàn Phi Vũ ôm đầu nói.

“Vực cực bắc, tiên thành Noãn Ngọc.”
Bình Luận (0)
Comment