Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 357 - Chương 357: Vương Vũ Luân Trở Về

Chương 357: Vương Vũ Luân trở về Chương 357: Vương Vũ Luân trở về

Hàn Phi Vũ nhìn hoàn cảnh đơn sơ xung quanh, lại nhìn về phía tấm chăn da thú thật dày trên người mình.

Đầu tiên hắn tìm kiếm nhẫn không gian và pháp bảo mang theo bên mình.

Nhìn thấy hồ lô nhỏ trong nhẫn không gian, hắn lập tức yên lòng. Đây là chỗ dựa quan trọng trong Tu Tiên giới.

“Cô nương, nơi này cách đại lục trung tâm bao xa?” Hàn Phi Vũ hỏi. Hắn phải nhanh chóng trở về, nếu không, không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ bị trừ điểm tích lũy.

“Đại lục trung tâm là nơi nào vậy?” Thiếu nữ tò mò hỏi.

Hàn Phi Vũ nhìn thiếu nữ chỉ mới là Luyện Khí Kỳ, lập tức thầm nghĩ chính mình trở nên đàn độn rồi.

“Cảm ơn ân cứu mạng của cô nương, Hàn Phi Vũ vô cùng cảm kích.” Hàn Phi Vũ vừa nói vừa lấy ra một bộ đạo bào của Ẩn Linh Môn, thay thế đạo bào đã rách nát trên người.

“Ngươi ăn cháo trước đi. Muốn cảm ơn, ngươi nên cảm ơn ca ta.” Thiếu nữ cười nói.

Lúc này, một vị tráng hán thân cao hai mét đi vào phòng, nhìn xem Hàn Phi cất tiếng ồm ồm nói: “Đạo hữu, ngươi đã tỉnh.”

“Còn chưa cảm ơn ân cứu mạng của vị đạo hữu này.” Hàn Phi Vũ vội vàng nói, cảm nhận được tu vi Trúc Cơ Kỳ của tráng hán, hắn cuối cùng cũng có thể biết được một chút tình huống cơ bản ở nơi này.

“Thuận tay mà thôi. Lúc nhìn thấy ngươi, con Bạch Hùng kia đang muốn ăn sống ngươi, nhìn mặt mũi ngươi hiền lành, thuận tay cứu ngươi về.” Tráng hán nói.

“Còn chưa biết tôn tính đại danh của ân công.”

“Ta tên Thiết Tháp. Ngươi gọi ta là Thiết Tử hay Lão Thiết đều được.” Tráng hán cười nói.

“Đây là muội muội ta, tên là Thiết Lam.”

Ba ngày sau, Hàn Phi Vũ đã khôi phục tu vi, muốn ra ngoài đi dạo một chút.

Vừa mở cửa ra lập tức há hốc mồm.

Bên ngoài là tiên thành quái gì, cái này và thôn xóm của người phàm cũng chả khác là bao.

Lúc này, Thiết Tháp khiêng một con cá lớn đi tới.

“Phi Vũ, ngươi không nghỉ ngơi thêm một chút sao?” Thiết Tháp nói. Trải qua một khoảng thời gian ở chung này, hắn càng nhìn càng vừa mắt Hàn Phi Vũ, quả thực chính là người được chọn tuyệt vời nhất để làm muội phu.

Ban đêm, ba người Hàn Phi Vũ, Thiết Tháp, Thiết Lam vây quanh bàn ăn cơm.

“Thiết đại ca, ngươi biết đại lục trung tâm không?” Hàn Phi Vũ hỏi.

“Đại lục trung tâm, hình như từng nghe qua, nơi đó hình như là nơi trong truyền thuyết.” Thiết Tháp cắn một miếng cá khô đông lạnh trong tay nói.

“Thiết đại ca, chỗ chúng ta xác định là tiên thành Noãn Ngọc?” Hàn Phi Vũ lại hỏi.

“Đúng vậy. Tiên thành Noãn Ngọc chúng ta vẫn là tiên thành tương đối lớn trong phụ cận.” Thiết Tháp tự hào nói.

Thôn xóm nhỏ mười vạn người có thể gọi là tiên thành?

Lúc này, Thiết Tháp nhìn Hàn Phi Vũ nghiêm túc nói: “Phi Vũ, ngươi là từ nơi khác ngoài ý muốn tới đây sao?”

Hàn Phi Vũ gật đầu.

“Đã tới thì cứ yên tâm đợi ở đây đi. Qua mấy năm nữa sau khi Thiết Lam lớn lên, các ngươi liền thành thân.” Thiết Tháp thuận miệng nói.

Thiết Lam xấu hổ cúi đầu.

“…”

“Biết là ngươi muốn trở về. Nhưng nơi này là nơi nghèo khổ nhất vực cực bắc, ngươi với tu vi này mà muốn rời đi nơi này thì căn bản là không thể.” Thiết Tháp một ngụm ăn hết cá khô đông lạnh trong tay nói.

“Thiết đại ca có thể nói rõ chi tiết hơn không?” Hàn Phi Vũ rót ly nước nóng cho Thiết Tháp nói.

“Được, ta nói cho ngươi nghe.”

“Một vùng khu vực bên ngoài của tiên thành Noãn Ngọc chúng ta là khu vực sông băng bình nguyên mấy mươi vạn dặm. Trên sông băng yêu thú tung hoành, muốn rời khỏi ít nhất phải có tu vi Hợp Thể Kỳ, nếu không yêu thú khổng lồ trên sông băng bình nguyên kia có thể ăn ngươi đến xương cốt đều không dư thừa.”

Vẻ mặt Hàn Phi Vũ khẽ biến.

“Vậy thì không có cách nào rời khỏi nơi này sao? Ví dụ như truyền tống trận, hay là linh thuyền qua lại?” Hàn Phi Vũ suy đoán nói.

“Cũng không có. Lần có linh thuyền qua lại gần nhất vẫn là một trăm sáu mươi năm trước.” Thiết Tháp thở dài nói, sao hắn lại không muốn đi xem thế giới bên ngoài.

“Haiz.” Hàn Phi Vũ thở dài thật sâu, thuận tay lấy ra mấy quả linh quả từ Nông trường trong bàn tay luôn mang theo người chia cho hai người làm đồ ăn vặt. Mấy ngày này ăn cá khô ăn đến mức bụng có chút không thoải mái.

“Đây là linh quả!!” Thiết Tháp kinh ngạc nói.

“Không hợp khẩu vị hả?” Hàn Phi Vũ lại đổi mấy loại linh quả.

Trước đây lúc biết trong tông môn có loại pháp bảo Nông trường trong bàn tay này, làm Hàn Phi Vũ vui chết đi được, trực tiếp dùng linh thạch mua hơn mười cái, ngay cả Thú trường trong bàn tay bản xa hoa cũng mua mấy cái.

“Hợp khẩu vị, hợp khẩu vị.” Thiết Tháp cười không ngậm được miệng, lúc này cầm linh quả Hàn Phi Vũ chia cho hắn chạy như bay ra bên ngoài.

“Ca của ngươi đây là sao vậy?” Hàn Phi Vũ khó hiểu hỏi. Hắn biết linh quả ở trong loại hoàn cảnh này nhất định bảo bối, nhưng đối với người quen vẫn là ân nhân cứu mạng của mình cũng sẽ không keo kiệt.

“Theo như linh quả Hàn đại ca lấy ra, nơi này của chúng ta ít nhất cũng phải bán hơn một trăm linh thạch một quả, vô cùng trân quý.”

“Về phần ca ta, chắc có lẽ là đi tìm cha Phi Linh tỷ lấy lòng đó.” Thiếu nữ khẽ nói.

Linh quả trên bàn, nàng một quả cũng chưa ăn được, tất cả đều bị hắn nhét vào trong túi trữ vật.

Động tác của thiếu nữ, Hàn Phi Vũ đều để vào mắt. Hắn lại lấy ra một quả linh đào lớn chia ra làm hai, đưa cho thiếu nữ một nửa trong đó.

“Ăn đi, linh quả ở chỗ ta vẫn còn.” Hàn Phi Vũ cười nói.

“Cảm ơn Hàn đại ca.” Thiếu nữ xấu hổ nói, thầm nghĩ, vừa rồi chính mình đã nhận sính lễ của Hàn đại ca, sau này nàng chính là vị hôn thê của Hàn đại ca.

Ẩn Linh Môn, sắc tinh quang trong mắt Từ Phàm giảm đi, hắn ngẩng đầu nhìn về bầu trời phía xa qua cửa sổ.

“Kỳ lạ, một đồ tôn khác của ta rốt cuộc đi nơi nào?” Từ Phàm buồn bực nói.

Lấy tu vi của hắn hiện tại, cho dù chạy có xa cũng có thể biết phương hướng cụ thể. Hiện tại hay rồi, đồ tôn có tiền kia giống như biến mất từ Tu Tiên giới, đường nhân quả cũng biến mất không thấy.

“Thôi, không nghĩ nữa, cũng không xảy ra vấn đề lớn gì được.” Từ Phàm nói.

Lúc này, một chiếc linh thuyền từ tiên thành Ẩn Linh bay đến, Lý Tinh Từ cùng Tô Nhiễm Thiên ôm con trở lại Ẩn Linh Môn.

Từ Phàm nhìn thấy Lý Tinh Từ trở về, trực tiếp mang theo Vương Vũ Luân đang hăng hái tu luyện đi nghênh đón.

“Sư phụ.”

“Vương phong chủ.” Lý Tinh Từ nhìn thấy Vương Vũ Luân ở phía sau, giọng nói dừng lại một chút.

“Hoan nghênh Tô trưởng lão trở về.” Từ Phàm nhìn hai người, cười nói.

“Chào Đại trưởng lão.”

“Chào Vương phong chủ.” Tô Nhiễm Thiên lúc chào Vương phong chủ có chút cong người, biểu đạt sự tôn kính nhất định.

“Để ta ôm đứa nhỏ một cái, hưởng chút hỉ khí của các ngươi.” Từ Phàm cười nói.

Tô Nhiễm Thiên ôm đứa nhỏ trong ngực ra cẩn thận đưa cho Từ Phàm.

Một đứa nhỏ trắng nõn mềm mại như búp bê.

“Sau này nhất định là một đứa nhỏ đẹp trai xuất chúng.” Từ Phàm cười nói.

Vừa nói vừa đưa đứa nhỏ cho Vương Vũ Luân nói: “Ngươi cũng hưởng chút hỉ khí, có thể trợ giúp tu vi của ngươi.”

Vương Vũ Luân có chút kích động ôm lấy đứa nhỏ, sau khi nhìn thật lâu mới lưu luyến không rời trả cho Tô Nhiễm Thiên.

Ban đêm, Vương Vũ Luân đi tới tiểu viện của Từ Phàm.

Lúc này Từ Phàm đang xem sao suy diễn tương lai đại sự.

“Ngươi đến rồi.” Từ Phàm còn giữ nguyên tư thế nhìn về phía bầu trời.

“Từ đại ca, cảm ơn ngươi.” Vương Vũ Luân cảm kích nói.

“Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, để ngươi xem tôn tử, cho ngươi sau này càng có động lực tu luyện.”

“Sau này ta cũng không muốn cứ cách một khoảng thời gian lại phải cho ngươi một phát Thần thông máu gà.” Từ Phàm cười nói.

“Làm phiền Từ đại ca phí tâm.” Vương Vũ Luân cười gượng nói.
Bình Luận (0)
Comment