Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 359: Đại Đao Huyết Linh

Chương 359: Đại đao Huyết Linh Chương 359: Đại đao Huyết Linh

Lúc này, ở Vực Cực Không, tại thông đạo giữa hai giới đã bị xác chiến hạm phát nổ trong lúc chiến đấu chất đầy.

“Lại chơi lén, ngươi hay lắm.” Âm thanh truyền đến từ một ngôi sao đang chuyển động.

“Đây chỉ là khởi đầu, chỉ cần không trúng quỷ kế của ngươi, thì trong tương lai sớm hay muộn gì Nhân tộc cũng sẽ bị Yêu tộc chúng ta tiêu diệt.” Âm thanh của Kim Sí Đại Bàng vang vọng trong Vực Cực Không.

Trong cung điện trên đầu của một con rùa khổng lồ.

Kim Sí Đại Bàng ngồi trên vương tọa chậm rãi đứng lên.

Một nguồn uy áp bao trùm toàn bộ chiến trường tại Vực Cực Không trong nháy mắt.

“Sao vậy, muốn đụng chạm một chút sao.” Thượng Tôn nhìn Kim Sí Đại Bàng cười nói.

“Tinh Linh, ta đã sớm muốn giết ngươi.”

“Hôm nay có dám đấu một trận sinh tử với ta không.” Kim Sí Đại Bàng khiêu khích.

“Ha ha, ta sẽ sợ một con chim lớn như ngươi sao.” Thượng Tôn nói, thật ra hắn cũng muốn mắng tên súc sinh lông lá kia, nhưng khi nghĩ đến phụ thân của đối phương thì lại thu vào.

Ở Tu Tiên giới, có mấy lời thật sự không nên nói bậy.

Thượng Tôn cũng đứng lên.

Trong nháy mắt, toàn bộ Vực Cực Không bắt đầu run rẩy.

Lúc này Từ Phàm đang chơi đùa với đứa trẻ cũng nhìn lên không trung tìm kiếm người đó.

“Khi nãy là sao vậy.” Từ Phàm mê hoặc nói, hắn có cảm giác Thiên Đạo bị chích trở nên hơi run rẩy.

“A ô, a ô.” Đứa trẻ trong lồng ngực Từ Phàm cũng vui vẻ kêu lên.

“Sao vậy, ngươi cũng cảm giác được sao.” Từ Phàm cười nói.

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện Linh Vân Ngũ Sắc, sau đó năm ảnh ảo của Thần Thú tượng trưng cho ngũ hành cũng xuất hiện, uy áp kinh thiên động địa càng lúc càng mạnh hơn.

“Cuối cùng tên đồ đệ ngốc kia của ta cũng thăng cấp lên Hóa Thần rồi sao, không tệ, tránh hung sinh hỉ, là dấu hiệu tốt.” Từ Phàm nói.

“Bồ Đào, linh khí cùng linh tài dùng để thăng cấp cho Từ Cương đã chuẩn bị xong chưa.” Từ Phàm nói.

“Còn thiếu một Thiên Hàn Tinh Tuyết.” Bồ Đào báo cáo.

“Dùng Huyền Băng Ngàn Năm để thay thế.” Từ Phàm nói.

“Đã rõ.”

Từ Phàm nhìn Linh Vân Ngũ Sắc ở trên trời, đã có quy mô của lôi kiếp, không khỏi hài lòng gật đầu.

“Không uổng công ta bồi dưỡng lâu như vậy, đã đạt đến tiêu chuẩn ưu tú trong lòng của ta.”

Lúc này vốn dĩ Từ Nguyệt Tiên đã cực lực che giấu bản thân, lại bị Từ Phàm rút ra đứng ở bên cạnh.

“Vốn dĩ thiên phú của ngươi tốt hơn ca ca ngươi, nhưng lại vì một đan dược hỏng kia mà suýt nữa đã cắt đứt con đường tu tiên của mình.”

“Nếu ngươi không trải qua lôi kiếp Hóa Thần tôi luyện, thì ngươi biết sau này phi thăng sẽ phải lao lực bao nhiêu không.” Từ Phàm giáo dục.

Từ Nguyệt Tiên sắp khóc đến nơi, trong lòng có vô vàn nỗi oan khuất, lúc đó mình đã bị mê hoặc tâm hồn.

Việc ăn đan dược không phải là ý muốn của nàng.

Nhìn Từ Nguyệt Tiên sắp bậc khóc, Từ Phàm thở dài một hơi, lấy một viên Linh Châu màu xanh lá ra từ túi trữ vật.

“Đây là một phần ba linh thể của Yêu Tôn Đại Thừa, thu vào luyện hóa trong cơ thể đi.”

“Tuy rằng ngươi đã thăng cấp lên Hóa Thần, nhưng vẫn phải nghĩ cách bổ sung lôi kiếp Hóa Thần cho ngươi.” Từ Phàm nói, trong lòng đã bắt đầu suy nghĩ làm sao để mô phỏng lại lôi kiếp.

Lúc này, tiểu viện của Từ Cương dâng lên một người khổng lồ cao vài trăm thước, rít gào nhìn về phía lôi kiếp trên bầu trời.

“Tuy đồ đệ này của ngươi có vẻ thành thật, nhưng lại có thiên phú tu ma, ngươi có muốn xem xét về vấn đề chuyên tu không.” Trảm Linh xuất hiện ở bên cạnh Từ Phàm nói.

Từ Phàm nhìn thoáng qua Trảm Linh, nói: “Chúc mừng tiền bối đã khôi phục thời kỳ mạnh nhất, tu ma không hợp với đệ tử của ta.”

“Đại trưởng lão mắt sáng như đuốc.” Trảm Linh cười nói.

Trong trận linh vũ này, chỉ một mình hắn đã hấp thu một phần ba.

“Trảm Linh trưởng lão có đạo khí nào dùng thuận tay không, ta sẽ làm một cái cấp thấp cho ngươi trước.”

“Sau này sẽ đổi lại thành đạo khí cao cấp nhất.” Từ Phàm nói.

“Ha ha, vậy làm phiền đại trưởng lão.” Trảm Linh nói, một Đại Thừa Kỳ mà không có đạo khí để giữ thể diện thì cũng hơi xấu hổ.

Lúc này, Tô Nhiễm Thiên mới tu luyện xong, sau khi nghe được cuộc đối thoại giữa ngươi người, dường như đã nghĩ đến cái gì đó.

“Trảm Linh trưởng lão, ta có cảm giác đạo khí này sẽ thích hợp với ngươi.” Tô Nhiễm Thiên lấy đại đao Huyết Linh ra nói.

Trảm Linh vừa nhìn thấy đại đao Huyết Linh trong tay Tô Nhiễm Thiên, bất giác bàn tay lại sờ vết bỏng trên mông.

Đây không phải là vấn đề hích hợp hay không, mà vốn dĩ cái này là của hắn.

“Hợp với ta lắm, không ngờ Viêm Thiên Tôn Giả lại đưa cái này cho ngươi.” Trảm Linh thở dài nói.

Hồi còn trẻ, hắn cứ nghĩ có đại đao Huyết Linh trong tay, là có thể khiêu chiến tất cả Tôn Giả ở Tu Tiên giới, ai ngờ…

Trảm Linh tiếp nhận đại đao Huyết Linh từ trong tay Tô Nhiễm Thiên.

“Lúc Viêm Thiên Tôn Giả đưa cây đao này có ngươi có nói gì không.” Trảm Linh nhìn đại đao Huyết Linh hoài niệm nói, trong lòng cũng vơi bớt nỗi hận đối với Viêm Thiên Tôn Giả.

Lúc này, một luồng Viêm Hỏa được phong ấn trên đại đao Huyết Linh đột nhiên nhảy ra, tạo thành ảnh ảo của Viêm Thiên Tôn Giả trên không trung.

“Ta trả lại đao cho ngươi, lần sau khi ngươi dùng đến mức được hiểu nó thì đến tìm ta khiêu chiến.” Âm thanh của Viêm Thiên Tôn Giả truyền ra, sau đó lập tức tiêu tán giữa trời đất.

“Lão già kia, ngươi chờ đi, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ chém một đao lên mông của ngươi!” Trảm Linh bạo phát trong nháy mắt, giận dữ hét.

Mối thù đốt mông, không đội trời chung.

Vết bỏng trên mông là sỉ nhục cả đời của hắn.

Ngay lúc Trảm Linh lên tiếng rống giận, huyết ngọc Ultraman trên người đứa trẻ đang nằm trong lòng Từ Phàm cũng khởi động kết giới cách âm.

Sau đó Trảm Linh cầm đại đao Huyết Linh về đỉnh núi của mình.

“Không nên cho ở trước mặt.” Tô Nhiễm Thiên nhìn nơi Trảm Linh biến mất nói.

Lúc này Lý Tinh Từ cũng tu luyện xong, đi tới bên cạnh Tô Nhiễm Thiên.

“Vừa rồi Trảm Linh tiền bối bị sao vậy.” Lý Tinh Từ tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ là kẻ báo thù hò hét mà thôi.” Từ Phàm cười nói.

Từ Phàm đưa đứa trẻ trong lòng ngực cho Tô Nhiễm Thiên.

“Quay về cho đứa trẻ bú đi.” Từ Phàm vẫy tay nói.

Sau khi tậm biệt phu thê Lý Tinh Từ, Từ Phàm đi đến một đài cao vừa thành lập không lâu.

Lúc này, trong nhóm người được cứu về, đã có người đứng lên, đang ngơ ngác ngồi trên giường.

“Chúng ta thắng sao.” Sau khi người tỉnh lại nhìn thấy Từ Phàm cũng vội vàng hỏi, sau đó mới phản ứng lại, nơi đây không phải là đại bản đoanh của hội trưởng lão.

Người đã tỉnh lại cuống quýt láy pháp khi truyền tin ra bắt đầu liên lạc.

“Không thua, chúng ta đã giữ được.”

“Nhưng Tinh Châu của chúng ta đã bị hủy.” Một người nhìn miệng vết thương trên người mình nói.

“Không biết Linh Vân Tôn Giả có chạy thoát hay không.” Một người khác thở dài nói.

Lúc này, mọi người mới nhìn hoàn cảnh xung quanh.

“Đạo hữu, đây là nơi nào.” Một người nhìn Từ Phàm hỏi.

“Thập Vạn Lý Cự hồ, Ẩn Linh môn.”

“Một lát nữa sẽ có người từ hội trưởng lão đến đây đón các ngươi.” Từ Phàm nói.

“Cảm ơn.”

Lúc này, trong giọng nói trầm thấp của một tu sĩ Hợp Thể lại có chứa một tia hy vọng hỏi: “Người bạn khác của ta cũng ở đó.”

“Đã cứu, đều ở chỗ này.”

“Đã về cõi tiên ở nơi đó.” Từ Phàm nói, chỉ vào Linh thuyền cỡ lớn ở nơi xa nói.

Trên gác mái của Linh thuyền cỡ lớn, có một chiếc quan tài pha lê lạnh lẽo.

Tu sĩ Hợp Thể Kỳ kia dừng trên Linh thuyền cỡ lớn, tiến vào trong gác mái, nhìn thấu qua quan tài pha lê thì thấy được một gương mặt quen thuộc.

Một quầng sáng xuất hiện trước mặt nhóm người kia, trong đó đúng là hình ảnh Tinh Châu rơi xuống trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.

“Trước khi linh thuyền của các ngươi chạm vào mặt hồ, ta sẽ phái con rối cứu các ngươi.”

“Trưởng lão của chúng ta đã phá hủy chiến hạm Yêu tộc cự thú truy kích các ngươi, Chân Linh của Yêu Tôn kia đã biến mất trong trời đất, cũng coi như đã báo được thù của các ngươi.”

“Nén bi thương.”
Bình Luận (0)
Comment