Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 361 - Chương 361: Giả Thuyết Ảo Cảnh Trò Chơi

Chương 361: giả thuyết ảo cảnh trò chơi Chương 361: giả thuyết ảo cảnh trò chơi

Thiên Linh Tôn Giả vừa nghe đến đây lập tức vỗ đùi một cái.

“Ta nói vì sao Tinh Châu được Thiên Luyện Tông đều quen mắt như vậy chứ.” Thiên Linh Tôn Giả ngộ ra.

“Đại trưởng lão, ở chỗ ngươi có cải tạo được những chiến hạm cự thú kia hay không.”

“Tu vi của ta còn thấp, chưa thể cải tạo chiến hạm cự thú.” Từ Phàm lắc đầu nói, chính bên hắn còn cải tạo chiến hạm cự thú không xong, càng đừng nói đến giúp người khác.

“Được rồi, một lát nữa ta sẽ tìm Thiên Luyện Tông về việc thu lại linh thạch rách nát và Tinh Châu của ta.” Thiên Linh Tôn Giả cắn răng nói.

Sau đó Thiên Linh Tôn Giả đặt hàng một nhóm Tuần Thiên Vệ tại Ẩn Linh môn, rồi dẫn người rời đi.

“Xem ra phải đẩy nhanh kế hoạch.” Từ Phàm nói.

Tại Thiên Trì quốc, tất cả bá tánh bình thường đều đi theo sự chỉ dẫn từ đám mây trên bầu trời.

Một người đồ tể trung niên dẫn theo một nhà bốn người đi theo dòng người đi đến chỗ phát đồ ăn tiếp theo, nghe nói bánh được phát ở nơi đó đều là do thần tiên dùng pháp bảo luyện ra.

Đồ tể trung niên để lưng trần, lưng hùm vai gấu, bên hông treo một bảo đao giết heo nhiều năm của hắn, hai tay đẩy xe con, trên đó có bà lão và nhi tử bảo bối đang ngồi.

“Ngưu ca, ngươi nói xem lời triều đình nói có phải là thật không, nếu không di thì thật sự sẽ có yêu quái đến ăn chúng ta sao,” Một nữ tử trung niên đi theo bên cạnh có diện mạo bình thường nói, trên mặt hơi có nét mệt mỏi.

Bọn họ đã đi đường hết ba ngày.

“Ngươi có thể không tin triều đình, nhưng ngươi phải nghe theo tượng thần.” Đồ tể trung niên chỉ vào mũi tên trên bầu trời nói, đó là ký hiệu chỉ đường cho bọn họ.

“Mẫu thân, ngươi đi lên đi, ta sẽ đi xuống dưới.” Một đứa bé nam có ánh mắt sáng ngời nói.

“Hổ nhi, ngươi ngồi đi, ta không mệt.” Nữ tử trung niên cười nói.

“Mẫu thân, ngươi đi lên đi, ta muốn đi trên mặt đất một chút.” Đứa bé nam vừa nói xong đã nhảy xuống xe rùa, đi bên cạnh đồ tể trung niên.

“Nãi nãi, ngươi chừa chỗ cho mẫu thân đi.” Đứa bé nam nói với bà lão đang ngủ gật trên xe.

Xe con rất nhỏ, ngoại trừ hành lý thì chỗ còn dư chỉ miễn cưỡng chứa đủ hai người.

Bà lão xích mông qua rồi tiếp tục ngủ gật, xong rồi nữ tử trung niên mới đi lên.

Đứa bé nam nhìn phụ thân sắp đẩy xe, lấy nửa miếng bánh còn nguyên và thịt khô ra từ trong ngực.

“Phụ thân, ngươi ăn cái này đi.” Đứa bé nam nói.

Đồ tể trung niên nhìn đứa bé nam bằng ánh mắt yêu thương.

“Hổ nhi, vì sao ngươi không ăn hết đồ ăn mà tiên nhân đưa.” Đồ tể trung niên nhìn miếng bánh còn nguyên và thịt khô trong tay đứa bé nam.

“Ta không cần đi đường, cho nên không ăn nhiều.”

“Cha, ngươi cái này đi rồi nhanh chóng lên đường, xem thử thành trì của tiên nhân trông như thế nào.” Đứa bé nam hưng phấn nói.

Đúng lúc này, trên bầu trời phái ra một tiếng kêu kỳ lạ, một con chim kỳ quái giương cánh dài mấy chục mét phóng về phía dòng người ở dưới, mục tiêu đúng là đứa bé nam đi theo đồ tể trung niên.

Trong ánh mắt đồ tể trung niên có chứa sự sợ hãi, nhưng vẫn bảo vệ đứa bé nam ở dưới người, rút đao giết heo ở bên hông ra.

Nữ tử trung niên ngồi trên xe rùa cũng chuẩn bị đứng dậy đè đứa bé nam ở dưới người.

Đúng lúc này, một tiếng gầm rú vang lên, đầu của con chim kỳ quái lập tức nổ tung, ngay sau đó thi thể của nó theo quán tính sắp đụng vào một nhà bốn người của đứa bé nam, thì có một vòng bảo vệ bao lại khu vực đó.

Con chim kỳ quái đụng vào vòng bảo vệ.

Lúc này, mọi người vừa phục hồi tinh thần, đã sôi nổi quỳ xuống hô to tiên nhân hiển linh.

Một nhà đứa bé nam quỳ trên mặt đất, hô to cảm ơn ân cứu mạng của tiên nhân.

Lúc này, một con rối Nguyên Anh kỳ xuất hiện, đẩy thi thể của con chim kỳ quái về phía không trung.

Đứa bé nam quỳ trên mặt đất nhìn về phái con rối bay đi, hắn loáng thoáng thấy có một con thuyền cực kỳ to lớn.

“Phụ thân, sau này ta cũng muốn làm tiên nhân.” Biểu cảm của đứa bé nam kiên định nói ra, sâu trong ánh mắt xuất hiện một tia sét trong phút chốt.

“Được, nếu gặp được tiên nhân muốn thu đồ đệ, ta sẽ mang ngươi đi.” Đồ tể trung niên cười nói, nhìn vết máu chưa khô trên mặt đất, tâm trạng đang kinh hoàng mới từ từ bình ổn lại.

Một ngày sau, cuối cùng một nhà bốn người của đứa bé nam đã đến nơi cần đến, đó là một con đường có chiều rộng vài trăm mét, tất cả mọi người đều đi trên con đường rộng này.

Đứa bé nam nhìn ký hiệu ven đường, nói với đồ tể trung niên: “Phụ thân, chúng ta cứ đi trên con đường rộng này một trăm dặm nữa là được, tới đó chúng ta sẽ có thể cưỡi xe tiên đến tòa thành lớn.”

Là người duy nhất biết chữ trong nhà, đứa bé nam có trách nhiệm chỉ đường cho người nhà.

“Thật sao, cuối cùng đã tới rồi sao.” Đồ tể trung niên hưng phấn nói, lặn lội đường xa suốt thời gian dài khiến cả người hắn thoáng nhìn uể oải không phấn chấn.

Cả nhà đều trở nên hưng phấn.

Tại đảo Ẩn Linh, trong không gian ngầm, Từ Phàm vừa điều khiển Hỗn Thiết Viên Hầu dạy nhện con Thần thông, vừa trò chuyện với Bồ Đào.

“Bồ Đào, những bá tánh bình thường kia đều ở đúng vị trí, tụ lại ít nhất cũng hơn mười tỷ, về thức ăn thì giải quyết được, vậy những thứ còn lại phải làm sao đây.” Từ Phàm nói.

Từ Phàm biết, khi hàng triệu người tụ lại với nhau mà không có chuyện gì làm thì chắc chắn sẽ có vấn đề.

Lúc này ở phía trước Từ Phàm xuất hiện vài quầng sáng, trên đó là phương án do Bồ Đào cung cấp, nội dung đại khái đó là dùng sức tính toán khổng lồ của nó sắp xếp cho mỗi người một nhiệm vụ hợp lý, để từng ngày mỗi người đều có công việc tương ứng.

Từ Phàm lắc đầu, tuy rằng hiện tại Bồ Đào có sức tính toán khổng lồ, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy.

Đúng lúc này, ánh mắt Từ Phàm trở nên sáng ngời, hắn nghĩ tới tiểu thuyết võng du đã xem ở kiếp trước.

“Bồ Đào, ngươi có thể tạo ra một game online ảo có thể chứa được chục tỷ người hay không.” Từ Phàm hưng phấn nói.

“Cứ vận hành theo mô đun, mà không cần rà quết số liệu thực giống như tháp thí luyện.”

“Đang tính toán, xin chủ nhân chờ một lát.”

Một giờ sau, Bồ Đào mới tính toán xong, một kế hoạch hoàn chỉnh được đặt trước mặt Từ Phàm.

“Bổ sung thêm một số cuộc thi chọn ra thiên tài, rồi kết nối ý thức với con rối, sau này có thể trực tiếp để người bên trong giúp chúng ta làm nhiệm vụ.”

“Như vậy thì những phàm nhân có thiên phú chiến đấu lại không có linh căn cũng có thể tỏa sáng rực rỡ trong hiện thực.”

“Hơn nữa…”

Sau khi Từ Phàm đưa ra kế hoạch này, linh cảm lập tức bộc phát, nói rất nhiều linh cảm về trò chơi ảo.

Từ trò chơi đến hiện thực, rồi đến kế hoạch thế giới nhỏ sau này.

Từ Phàm liên tục nói suốt mấy tiếng, cuối cùng mới hưng phấn ngừng lại.

“Cứ như vậy đi, sau này nhớ đến cái khác thì nói sau.”

“Thì ra ta còn có thiên phú lập kế hoạch trò chơi nữa.” Từ Phàm vui vẻ nói.

Ba ngày sau, trong tay Từ Phàm có một cái mũ giáp trò chơi được làm từ linh thiết.

“Đã thành lập xong tuyến sinh sản chưa.”

“Đã thành lập xong một trăm tuyến sinh sản, mỗi ngày sẽ sinh sản ra ngàn vạn mũ giáp.” Bồ Đào nói.

“Sau khi có đủ một tỷ cái thì lập tức phát xuống, ưu tiên gửi cho người trẻ tuổi, còn lại do ngươi sắp xếp.” Từ Phàm nói.

Sau khi Từ Phàm dặn dò xong cũng cầm mũ giáp trong tay đội lên đầu mình.

“Để ta nhìn thử trò chơi do Bồ Đào làm ra sẽ như thế nào.”

Từ Phàm nhắm mắt lại, để trò chơi pháp trận ảo cảnh trong mũ giáp đi vào đầu của mình.

Lúc này, bóng dáng của Từ Phàm xuất hiện một thôn nhỏ có tiếng chim hót và mùi hoa thơm.
Bình Luận (0)
Comment