Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 386: Cứu Đồ Tử Đồ Tôn

Chương 386: Cứu đồ tử đồ tôn Chương 386: Cứu đồ tử đồ tôn

Sau bữa tiệc rượu thịnh soạn, mọi người đã cơm no rượu say.

Từ Phàm nói: “Tiền bối Sơn Thần, bây giờ ta đã là Luyện Khí Tông Sư. Việc ta đã hứa với ngươi khi đó nên được thực hiện ngay bây giờ.”

“Luyện Khí Tông Sư!”

Sơn Thần ngạc nhiên thốt lên. Hiện giờ, phổ biến nhất trong tu tiên giới là Luyện Đan Tông Sư và Luyện Khí Sư.

Từ Phàm cười nói: “Đúng vậy, người được hội trưởng lão chứng nhận, ta và Điện chủ Luyện Khí điện vẫn là bạn thân.”

Sơn Thần nói, trong lời nói có chút phấn khích. Lúc đầu, Từ Phàm hứa với hắn sẽ giúp hắn luyện chế một loại đạo khí phù hợp để hắn dùng sau khi trở thành một Luyện Khí Tông Sư: “Vậy thì trong tương lai ta sẽ phải gọi ngươi là Tông Sư đại nhân.”

Từ Phàm nói: “Tiền bối, xin hãy gọi ta là Từ Phàm. Ơn bảo vệ, đồng hành cùng ta khi đó, vãn bối thật khó quên!”

Theo quan điểm của Từ Phàm, phần hành trình đó là một trong số ít những chuyến đi trong đời không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Chính vì vậy, nhờ có Sơn Thần bảo vệ suốt dọc đường mới có thể an toàn đi đến đại lục trung tâm.

“Chỉ là dang tay cứu nguy, tại sao phải bận tâm?”

Sơn Thần nói, ý đồ định ra thỏa thuận này là có chút tâm tư riêng, dù sao một đạo khí vẫn rất có sức hấp dẫn.

Từ Phàm hỏi, rất tò mò về các hành tinh trên tuyến đường thủy này và vẫn còn nhiều thắc mắc: “Tương lai các tiền bối có thường ở lại đây không?”

Sơn Thần nói: “Đúng vậy, ở đây mới mở chưa bao lâu. Giờ lại là lúc thiếu nhân lực. Trăm năm nữa ta mới có mặt ở đây.”

Lúc này, Sơn Thần đã lấy ra một túi trữ vật và đưa cho Từ Phàm.

Sơn Thần nói: “Đây là Linh Khoáng mà ta sẽ dùng để luyện chế đạo khí. Ta là một tu sĩ luyện thể. Tông sư có thể giúp ta chế tạo một cặp giáp vũ khí cứng của đạo khí là được.”

Từ Phàm hỏi: “Vâỵ tiền bối cần loại vũ khí gì?”

Sơn Thần nói: “Găng tay, nhưng nó không quan trọng bằng áo giáp!”

Từ Phàm dành thời gian nhìn lướt qua Linh Khoáng trong túi trữ vật, chúng đều là Linh Khoáng cơ bản để luyện chế đạo khí, đạo khí được luyện chế ra cũng dùng khi Luyện Hiw hợp thể.

“Đã hiểu.”

Từ Phàm nói, ngay khi nhìn thấy trận chiến của Sơn Thần với Yêu tộc, đạo khí được luyện chế cho hắn cũng là một chiếc găng tay đạo khí.

Sơn Thần lịch sự nói: “Vậy thì phiền Tông Sư.”

Sơn Thần hỏi, và bây giờ những người duy nhất có thể đến đây là một số thánh địa tông môn hàng đầu ở đại lục trung tâm: “Đúng rồi, các ngươi là tông môn đó.”

Hắn cho rằng đám người Từ Phàm là những Luyện Khí Tông Sư đi theo con tàu.

Từ Phàm nói: “Ẩn Linh môn, một tông môn nhỏ vô danh.”

Sơn Thần cười nói: “Là tông môn nhỏ sở hữu tinh chu.”

Lúc này, máy truyền tin của Sơn Thần đột nhiên vang lên.

“Thủ lĩnh đang gọi, ta đi trước, chúng ta sẽ trò chuyện sau.”

Sơn Thần và Từ Phàm cùng những người khác trao đổi tín hiệu pháp bảo truyền tin liền rời khỏi lầu rượu.

Từ Cương thở dài: “Tiền bối Sơn Thần vẫn giống như lần đầu gặp gỡ.”

Từ Phàm cười nói: “Chẳng ra gì, chả nhẽ một người đàn ông có thể biến thành một người phụ nữ ư?”

Từ Phàm hỏi, vừa rồi còn đang ăn cơm, hắn cảm thấy lão tam có tâm sự trùng trùng: “Có chuyện gì sao Hướng Trì?”

“Sư phụ, ta đã nhìn thấy Vô Cực ở lầu hai. Tuy rằng hắn dùng thần thông để thay đổi sắc mặt, nhưng khí tức mạnh mẽ trời sinh trong cơ thể vẫn không thay đổi.”

Vương Hướng Trì nói: “Hắn đi cùng với một ông già tóc trắng. Có lẽ là Cửu Kiếm Tôn giả đã đưa hắn đi.”

Từ Phàm nói: “Ngươi nghĩ thế nào?”

Vương Hướng Trì trầm giọng nói: “Ước chừng vị Cửu Kiếm Tôn giả mà Vô Cực đi theo còn tốt hơn là đi theo ta.”

Từ Phàm nói, phá vỡ suy nghĩ của Vương Hướng Trì: “Ngươi muốn đưa Vô Cực trở lại.”

Hắn cũng hiểu rõ Vương Hướng Trì, đệ tử mà hắn đã dày công tu luyện, một câu đồ đệ thích hợp Cửu Kiếm Nhất Mạch của mình thì đem cho đồ đệ. Việc như này không phải sư phụ nào cũng làm được.

Vương Hướng Trì nói: “Ừm, so với tương lai, ta nghĩ có sư tổ như ngươi ở chung quanh mới là có tiền đồ nhất.”

Nghe được câu này, Từ Phàm lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hắn đã lâu không nếm trải lời nịnh hót tinh tế sảng khoái như vậy, với câu nói này, hắn phải đích thân ra ngoài.

“Được rồi, ta sẽ đích thân đi giải cứu Vô Cực về đây.”

Từ Phàm nói, hắn vẫn tự tin rằng nhất thời mình đã lừa được Đại Thừa Tôn giả bằng mấy thủ đoạn gian ác và quanh co mà hắn nắm chắc.

...

Thời cơ đến, đưa Kiếm Vô Cực trở lại tinh chu rồi rời đi ngay lập tức, cho dù Đại Thừa Tôn giả có chạy trối chết cũng không đuổi kịp tinh chu.

“Lần này cứu Vô Cực trước, lần sau đi ngắm sao.”

Từ Phàm nói: “Bồ Đào, thông báo cho tất cả nhân viên của tinh chu, sau một ngày phải trở lại trên tinh chu là được, khi ta đưa Vô Cực trở về, chúng ta sẽ ngồi trên tinh chu xuất phát về nhà.”

...

Trên lầu ba của Thiên Cơ Các, một ông lão tóc trắng và một thanh niên đang ở trước quầy hàng mặc cả với chủ quầy.

Lão giả tóc trắng nói: “Viên linh thạch này có giá trị lên tới năm trăm linh thạch thượng phẩm, không thể hơn được nữa.”

“Tiền bối, giá của ngươi là giá của bao nhiêu năm trước. Hiện tại hai thế giới đại chiến, Linh Khoáng đã bốc lên trời.”

“Ít nhất phải có 3.000 linh thạch thượng phẩm, nếu không được, vậy tiền bối đi chỗ khác tìm.” Chủ quầy cười nói, trong mắt tỏ rõ lịch sự nhưng không có chút châm chọc.

Có thể đến đây thì đều không phải người đơn giản, một người cũng không thể đắc tội.

Kiếm Vô Cực, người đang xem vở kịch ở bên cạnh, hơi bất lực. Hắn đã theo dõi vị Tôn giả nổi tiếng này hơn hai năm, ngoài học được một chút công pháp Cửu Kiếm chính thống bề nổi thì không nhận được bất kỳ lợi ích nào khác.

Loanh quanh cả ngày cũng không sao nhưng thực lực rất mạnh.

Kiếm Vô Cực đã tận mắt chứng kiến ​​Cửu kiếm Tôn giả đã giết một Ma Tôn Ma tộc bằng một thanh kiếm.

Bây giờ họ đến đây trên một chiếc tinh chu ở một nơi linh thiêng, nói rằng họ muốn đi một chiếc tinh chu khác đến một Tiên thành khác.

Nhưng bây giờ, mặc dù đã tôn thờ một vị sư phụ rất cường đại làm sư phụ của mình, nhưng hắn vẫn rất nhớ cuộc sống ở Ẩn Linh môn. Nơi đó mới cuộc sống tông môn mà hắn khao khát nhất.

Đúng lúc này, Kiến Vô Cực đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Chỉ thấy Từ Phàm đang mỉm cười và đi về phía Kiếm Vô Cực.

Lúc này, Kiếm Vô Cực cảm thấy rằng Từ Phàm đóng vai trò như một đạo quang chiếu sáng thế giới buồn tẻ của hắn.

Lúc này, ông lão tóc trắng vẫn đang mặc cả với chủ quầy hàng, hoàn toàn không để ý đến việc Từ Phàm đến.

Từ Phàm và Kiếm Vô Cực đi ngang qua mà không gặp bất cứ sóng gió nào.

Ông lão tóc trắng đã nói chuyện với chủ quầy hàng về giá cả suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng giá cũng được bán ra 1.600 viên linh thạch thượng phẩm.

Lão giả tóc trắng cười nói: “Đệ đệ, đi thôi, chúng ta chuẩn bị lên tinh chu xuất phát.”

“Biết rồi!”

Lúc này, Từ Phàm đang ngồi trên tinh chu cùng với Kiếm Vô Cực đã rời khỏi ngôi sao đó được nửa giờ.

Kiếm Vô Cực đang hào hứng kể cho Vương Hướng Trì về trải nghiệm của hắn trong hai năm qua, phàn nàn về việc ở bên Cửu Kiếm Tôn giả thật nhàm chán. Hắn nói hắn không thể học được gì khi ở bên Cửu Kiếm Tôn giả.

Nghe Kiếm Vô Cực nói, lúc này, Từ Phàm cảm thấy có chút không ổn.

Nhìn tốc độ của tinh chu, Từ Phàm nói: “Tốc độ này không nên để Đại Thừa Tôn giả vượt qua.”

Giọng điệu Từ Phàm có chút không chắc chắn, ít nhất hắn cảm thấy thượng tôn cấp trên có thể làm được.

Vào lúc này, một đạo kiếm quang phóng tới.
Bình Luận (0)
Comment