Chương 387: Bái thứ nhất, vì trời xanh dập đầu.
Chương 387: Bái thứ nhất, vì trời xanh dập đầu.
Một đường kiếm quang kia làm cho mọi người đều biến sắc.
“Cái tốc độ này còn là người nữa sao!” Từ Phàm cả kinh thốt.
Cái tốc độ này giống như là ngươi đang chạy với tốc độ cao nhất trên đường cao tốc kiếp trước, đột nhiên phát hiện bên cạnh xe có người đang chạy song song với xe của ngươi vậy.
“Chủ nhân, có muốn mở chủ pháo hay không?” Bồ Đào hỏi.
“Mở cái rắm á, với tốc độ này ngươi căn bản không thể tỏa định nó được.” Từ Phàm nói.
Chỉ thấy đường kiếm quang kia lại gia tăng tốc độ thêm mấy chục lần, trực tiếp chém vỡ vòng phòng hộ bên ngoài của tinh chu.
Lão giả tóc trắng xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không nói chuyện, chỉ yên lặng mà nhìn đám người.
Đám người cũng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm lão giả tóc trắng.
“Chẳng hay tiền bối đến tinh chu của ta muốn làm gì?”
Từ Phàm dẫn đầu phá vỡ yên lặng.
“Ta chỉ là muốn nhìn một chút kẻ nào có can đảm dám cướp đồ đệ của Cửu Kiếm Tôn giả ta.” Cửu Kiếm Tôn giả nói.
“Tôn giả, Vô Cực vốn là đồ đệ của ta.” Vương Hướng Trì đứng ra nói.
“Vậy thì sao chứ!” Cửu Kiếm Tôn giả từ tốn nói, trong mắt ngưng tụ một tia sát ý.
Hắn đảo mắt nhìn một lượt cả chiếc tinh chu, sau khi cảm nhận được khí tức của Trảm Linh, tròng mắt hơi co rút.
Chín chuôi hư ảnh linh kiếm đạo khí xuất hiện sau lưng Cửu Kiếm Tôn giả, Cửu Kiếm Tôn giả cất tiếng nói, trong giọng nói không cho phép nghi ngờ: “Đồ nhi, xem ra tiền duyên của ngươi vẫn còn chưa dứt.”
“Vì lòng hướng đạo của ngươi, vi sư chỉ có thể giúp ngươi chém đứt tất cả nghiệt duyên trước kia vậy.”
“Hôm nay vi sư sẽ cho ngươi hiểu biết một chút về linh kiếm thứ tám, diệt linh.” Cửu Kiếm Tôn giả nói.
“Tiền bối, có muốn đánh cược hay không?” Từ Phàm mỉm cười cất tiếng, lão đầu này nhìn có vẻ dọa người, sát ý ngút trời, thật ra chỉ là làm cho Kiếm Vô Cực xem mà thôi.
“Cược cái gì?”
“Hôm nay, cho dù là thiên địa tịch diệt thì ngươi cũng sẽ không thể giết được bất kỳ người nào trong chúng ta.” Từ Phàm vừa cười vừa nói, hắn còn có đại chiêu vẫn chưa sử dụng đâu.
Lúc này, sau lưng Cửu Kiếm Tôn giả chỉ còn một hư ảnh linh kiếm, kiếm đỏ như máu, sát ý tận trời.
“Sư phụ, hãy buông tha cho bọn họ đi, ta đi với ngươi.” Kiếm Vô Cực đứng ra nói, hắn không dám chắc chắn Cửu Kiếm Tôn giả có thực sự muốn ra tay hay không.
“Đồ nhi ngoan, nếu như lúc nãy ta vừa mới xuất hiện ngươi lập tức đứng sau lưng ta, bọn họ có khả năng vẫn còn mạng.”
“Bây giờ thì, tất cả bọn họ coi như xong rồi.”
“Sư phụ ngươi và vị sư tổ này của ngươi nhất định đều phải chết.”
“Thiên địa tịch diệt, có ý tứ.” Ánh mắt Cửu Kiếm Tôn giả nhìn về phía Từ Phàm đầy vẻ trào phúng.
Hắn bình sinh tiêu dao, không có ý nghĩ thiện ác, sát ý tùy tính, muốn giết chết ai thì giết người đó, giữa thiên địa này chỉ trừ số ít người, không một ai có thể ngăn cản hắn.
“Tiền bối có thể thử một chút.” Từ Phàm nói, không phải hắn tìm đường chết mà chỉ là muốn phản kích một phen, tùy tiện xuất hiện trên tinh chu của ta, tùy tiện cướp đồ tôn của ta, thật sự cho rằng ta rất dễ khi dễ sao!
“Sư phụ, đừng ra tay.” Kiếm Vô Cực nhìn Cửu Kiếm Tôn giả khẩn cầu nói, hắn không muốn sử dụng một chiêu kia, thực ra Cửu Kiếm Tôn giả đối xử với hắn vẫn rất không tệ.
“Vi sư sát ý đã quyết.” Cửu Kiếm Tôn giả vừa nói vừa nhìn Từ Phàm và Vương Hướng Trì.
Lúc này tất cả mọi người đều bắt đầu khẩn trương, chuẩn bị chiến đấu, Trảm Linh cũng xuất hiện trên boong thuyền, cả người huyết khí tận trời, như ma đầu hiện thế.
Ngay lúc này, cách tinh chu không xa có một tia lôi bạo tai linh đang ngưng tụ thành hình.
Chỉ cần Cửu Kiếm Tôn giả vừa ra tay, chiến đấu sẽ trở nên hết sức căng thẳng.
“Ta chỉ giết hai người, nếu như những người còn lại ra tay thì tất cả mọi người trên chiếc tinh chu này đều sẽ phải chết.” Cửu Kiếm Tôn giả cất lời uy hiếp.
Đám người không một ai cử động, tất cả đều nhìn chằm chằm Cửu Kiếm Tôn giả.
“Đáng tiếc.”
Cửu Kiếm Tôn giả đã động sát tâm, linh kiếm sau lưng chậm rãi dâng lên, sát ý trấn áp tất cả mọi người.
Ngay khoảnh khắc Cửu Kiếm Tôn giả muốn ra tay, Kiếm Vô Cực thành kính thánh khiết, chắp tay trước ngực hướng về phía Cửu Kiếm Tôn giả, làm ra tư thế muốn quỳ lạy.
“Bái thứ nhất, vì trời xanh dập đầu!”
Một cơn sợ hãi to lớn còn hơn thiên đạo thế giới này bao phủ cả người Cửu Kiếm Tôn giả, hắn cảm thấy chỉ một khắc sau bản thân sẽ bị lực lượng thiên địa không biết nghiền nát.
“Đồ nhi ngoan, dừng lại!”
Cửu Kiếm Tôn giả vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Đầu gối Kiếm Vô Cực sắp chạm đất chợt ngưng lại, nhìn Cửu Kiếm Tôn giả mà nói: “Sư phụ có thể đồng ý điều kiện của ta hay không?”
“Được, ngươi đi với vi sư là được.” Cửu Kiếm Tôn giả khẩn trương nói, sợ Kiếm Vô Cực sẽ quỳ xuống hoàn thành bái thứ nhất.
Hắn có một loại cảm giác, hắn có thể đứng vững trước bái thứ nhất, nhưng tuyệt đối sẽ không thể tiếp nhận Kiếm Vô Cực quỳ lạy lần thứ hai.
“Xin sư phụ hãy giữ lời.” Kiếm Vô Cực nói.
“Chắc chắn, chắc chắn.” Cửu Kiếm Tôn giả bị cơn sợ hãi to lớn bao phủ lập tức vội vàng gật đầu đáp ứng.
“Được, ta tin tưởng sư phụ một lần.” Kiếm vô cực chậm rãi dứng dậy nói, không chút dấu vết nhìn qua Từ Phàm một cái.
Từ Phàm rất rõ ràng đọc được hàm nghĩa trong mắt Kiếm Vô Cực.
Sư tổ ngưu bức!!
“Tiền bối, xem ra lần này là ta thắng rồi!” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Là ta cho Vô Cực mặt mũi.”
Cửu Kiếm Tôn giả không muốn nhiều lời, trực tiếp vung tay mang theo Kiếm Vô Cực hóa thành một đường kiếm quang biến mất khỏi tinh chu.
Từ Phàm nhìn Cửu Kiếm Tôn giả hóa thành kiếm quang sau đó biến mất ở chỗ sâu trong Cực Không Chi Vực, chậm rãi lấy ra tiểu Bản Bản từ trong giới chỉ không gian, viết xuống tên của Cửu Kiếm Tôn giả.
Lịch tu tiên năm XXX, ở trên tinh chu, có một vị đậu bỉ(1) gọi là Cửu Kiếm Tôn giả muốn giết ta.
Sau khi viết xong hàng chữ này, Từ Phàm thu hồi tiểu Bản Bản, chờ sau này hắn trở thành Đại Thừa tôn giả rồi, mỗi một người bên trên đều sẽ chạy không thoát.
Lại nói Cửu Kiếm Tôn giả đang phi hành đột nhiên rùng mình một cái.
“Thủ đoạn ngươi dùng lúc nãy là ai dạy cho ngươi?” Cửu Kiếm Tôn giả nhìn Kiếm Vô Cực hỏi.
“Là sư tổ dạy cho ta, chính là người lúc nãy đánh cược với ngươi.”
“Sư phụ, vừa rồi ta truyền âm cho ngươi, bảo ngươi đừng đắc tội với sư tổ của ta, vì sao ngươi lại không nghe?” Kiếm Vô Cực hỏi.
“Chỉ là một Nguyên Anh kỳ mà thôi, ta còn cần phải cho hắn mặt mũi nữa sao!” Cửu Kiếm Tôn giả hừ lạnh nói, trong lời nói tỏ ra cực kỳ bất mãn với Từ Phàm.
Với thân phận của Cửu Kiếm Tôn giả hắn, vừa nãy vẫn chưa đạt được tôn trọng vốn có.
“Sư tổ chẳng những dạy cho ta thần thông tam khấu thủ (ba dập đầu), ngay cả một thân tràn đầy sinh cơ này của ta cũng là do sư tổ dùng thần thông nghịch chuyển nguyền rủa giúp ta hấp thụ được.” Kiếm Vô Cực nói.
“Cái nghịch chuyển nguyền rủa hấp thụ sinh cơ một tộc của Yêu tộc trên người ngươi là do sư tổ ngươi giúp ngươi làm sao!” Cửu Kiếm Tôn giả nói, trong giọng nói xen lẫn chút hối hận nhàn nhạt, vì cái gì lúc nãy không giết Từ Phàm cơ chứ!
Ở tu tiên giới, loại người không nên đắc tội nhất chính là người tinh thông thần thông nguyền rủa, người có thể nghịch chuyển nguyền rủa sinh cơ một tộc, đã không phải vấn đề tinh thông nữa rồi.
“Đồ đệ, chúng ta quay lại giết chết sư tổ của ngươi đi được không?” Cửu Kiếm Tôn giả đột nhiên lên tiếng.
“Sư phụ có thể đứng vững trước ba bái của ta sao?” Kiếm Vô Cực hỏi.
….
Trên tinh chu, Từ Phàm hướng về phía đám người nói: “Được rồi, ai trở về cương vị của người nấy đi, chuẩn bị về nhà.”
“Tuân lệnh.”
Đám người tản đi, chỉ có Vương Hướng Trì vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhìn qua Từ Phàm hỏi: “Sư phụ, người nói xem duyên sư đồ giữa ta và Vô Cực đã hết rồi sao?”
“Tất nhiên là không, duyên phận các ngươi chỉ vừa mới bắt đầu, cứ tu luyện cho tốt đi, ngày sau đuổi kịp Cửu Kiếm Tôn giả, đánh cho hắn một trận tơi bời rồi lại nói.” Từ Phàm vỗ vỗ bả vai Vương Hướng Trì đáp.
“Tuân lệnh.”
___________
*Chú thích:
(1)Đậu bỉ: Ngốc, nhà quê, đần đụt.