Chương 390: Từ Phàm chấm dứt sự thống khổ của tiểu thế giới (thượng)
Chương 390: Từ Phàm chấm dứt sự thống khổ của tiểu thế giới (thượng)
Từ Phàm nhìn các cô nương oanh oanh yến yến bên cạnh.
“Vừa vặn thể nghiệm đặc sắc văn hóa một phen.” Từ Phàm tỏ vẻ đứng đắn nói.
Giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt một vị nữ tử trong đó, nháy mắt đã biết rõ hoa lầu nhà nào phục vụ tốt nhất con phố phấn hồng này.
“Ta muốn đi U Nguyệt phường, xin hỏi vị tiểu thư này có chịu mang ta đi chăng?” Từ Phàm mỉm cười hỏi.
Chúng nữ tử vừa nghe thấy danh tự của U Nguyệt phường thì lập tức không còn chút hứng thú nào với Từ Phàm nữa.
“Vậy xin chúc công tử đi chơi vui vẻ.”
Chúng nữ rời khỏi Từ Phàm tự mình trở lại trước lầu nhà mình bắt đầu tìm kiếm vị khách nhân có tiềm lực kế tiếp.
“Cổ đại cũng thực tế như vậy sao!” Từ Phàm cười một cái nói, hướng về phía hồng lâu trang trí xa hoa rực rỡ nhất mà đi.
Từ trong trí nhớ của nữ tử kia, hắn biết được hoa khôi trong U Nguyệt lâu có mỹ xưng vũ nữ đệ nhất đế quốc.
Vừa vặn, hắn cũng thích xem mỹ nhân khiêu vũ, nhất là múa cổ điển.
U Nguyệt lâu. Nơi những kẻ quyền quý của đế quốc hội tụ.
Thật ra mặt trời trong tiểu thế giới chỉ vừa xuống núi, toàn bộ đường phố đều đã thắp đèn đuốc sáng trưng, thậm chí còn có một loại pháp bảo dùng để chiếu sáng khắp cả con đường.
Lúc này, nơi phồn vinh nhất trong tất cả tửu lâu yên hoa chính là U Nguyệt phường.
U Nguyệt phường có tam tuyệt, đầu bếp tốt nhất, giai nhân bồi chuyện, mỹ nhân có điệu múa sinh động nhất.
Nghe nói trên đời này chỉ có mấy người quyền thế nhất mới có thể khiến cho tam tuyệt cùng xuất mã.
“Không hổ là hoa lâu tốt nhất trong tiểu thế giới này.” Từ Phàm vừa đi vào đại sảnh vừa nhìn thiếu nữ nhẹ nhàng nhảy múa trên vũ trì (sàn nhảy).
Ngay lúc này một nữ tử dung mạo mỹ lệ đi đến bên cạnh Từ Phàm, ôn nhu dựa vào cánh tay Từ Phàm.
“Chẳng hay công tử có quen thuộc muội muội nào ở đây không?” Nữ tử ôn nhu hỏi.
“Không có, lần đầu tiên ta tới, không biết muốn tam tuyệt của U Nguyệt lâu các ngươi xuất mã cần phải có điều kiện gì?” Từ Phàm vừa cười vừa hỏi.
“Công tử nói đùa, tam tuyệt của U Nguyệt phường chúng ta đã rất lâu rồi không có liên thủ xuất mã.” Nữ tử sắc mặt biến đổi, song vẫn bảo trì nụ cười tương đối nghề nghiệp.
“Ta nói nghiêm túc.” Trong tay Từ Phàm xuất hiện năm lượng hoàng kim, nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt nữ nử.
“Nói ra biện pháp hợp lý, thỏi vàng này sẽ là của ngươi.” Từ Phàm cười cười nói.
“Trừ phi công tử là tiên nhân.” Nữ tử nghĩ nghĩ rồi đáp.
“Tiên nhân sao?”
Từ Phàm dứt lời bèn dậm chân một cái, cả con phố ngay lập tức bị một tòa trận pháp phong ấn bao phủ, tất cả mọi người trong đó đều đứng yên, chỉ ngoại trừ cô nương U Nguyệt phường.
Lúc này ở trên tầng cao nhất, hai nữ tử đeo khăn che mặt đi ra, nhìn xuống Từ Phàm đang đứng dưới đại sảnh nói: “Xin hỏi là vị tiền bối nào quang lâm quý lâu?”
Một vị đầu bếp cầm dao phay trong tay đi vào đại sảnh.
“Bái kiến tiền bối.”
“Không cần gọi tiền bối, hôm nay ta chỉ là một khách nhân.” Từ Phàm vừa cười vừa bảo.
“Mời tiền bối vào nội sảnh, tiểu nữ xin vì tiền bối múa một khúc.” Nữ tử mang khăn che mặt người mặc bạch sa ôn thanh nói.
“Còn ta xin được bồi tiền bối nói chuyện phiếm.” Nữ tử mặc váy bách hoa lên tiếng.
“Ta đi làm cơm ~”
Nội thính tầng cao nhất của U Nguyệt lâu, Từ Phàm được một vị giai nhân tuyệt sắc hầu hạ, nhấm nháp món ngon trước bàn.
Đầu bếp khẩn trương đứng ở một bên, chỉ sợ Từ Phàm không hợp khẩu vị sẽ lập tức giết chết hắn.
“Không tệ, đồ ăn ngon hơn trong tông môn chúng ta nhiều.” Từ Phàm thỏa mãn nói.
“Được rồi, ngươi cũng không cần phải dò xét tâm tình của ta, tu vi ngươi quá thấp.” Từ Phàm vừa nói vừa nhìn về phía nữ tử bên cạnh.
“Quả nhiên chút thủ đoạn ấy không gạt được tiền bối.” Nữ tử tuyệt sắc bên cạnh Từ Phàm cười nói.
Nếu không phải bởi giá trị nhan sắc, thời điểm nữ tử vừa lộ ra một tia thần niệm, Từ Phàm sẽ lập tức cho nàng ta biết vì cái gì hoa lại hồng như thế.
Lúc này, trong nội thính chợt vang lên tiếng nhạc tuyệt diệu, một nữ tử người mặc váy trắng đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Mị mà không tao, nhã mà không dứt.
Hệt như một vị họa gia tuyệt thế đang dùng thủy mặc vẽ lên bức tranh cảnh đẹp dưới ánh trăng.
Một cỗ mùi thơm đến từ cảnh giới tinh thần linh hồn bay tới.
Đúng vào lúc này, chiếc khăn trên mặt nữ tử đang nhảy múa chợt rơi xuống, một gương mặt tinh xảo tuyệt đẹp xuất hiện trước mắt Từ Phàm.
Tức thì trăng sáng trên bầu trời bị một đám mây trắng che đi.
Đến đây, âm nhạc kết thúc, múa dừng.
“Hoa nhường nguyệt thẹn, quả thật không tệ.”
“Bữa cơm hôm nay ăn cũng không tệ.” Từ Phàm nói.
“Tiền bối hài lòng là được.” Đầu bếp đứng bên cạnh nói.
“Cả tòa vương thành có hơn mười vị Luyện Khí tu sĩ khí tức giống với các ngươi phân bố xung quanh hoàng cung, có phải các ngươi muốn lật đổ vương triều này không?”
Từ Phàm vừa cười vừa hỏi, hiện tại còn cách một khoảng thời gian nữa nạp giới mới hoàn thành thu nạp thế giới này, ở đây nghe một chút chuyện xưa cũng không tồi.
“Tiền bối đoán không sai.” Đầu bếp ngăn cản U Nguyệt muốn lên tiếng, cướp lời nói.
“Cả vương triều này đã bắt đầu xuống dốc, hiện tại vương triều đã không còn tiên nhân tọa trấn. Bị dị tộc xâm chiếm chỉ là chuyện sớm muộn, bây giờ mấy người chúng ta chỉ là tuân theo ý chỉ của Trường Ninh Đại Đế, đưa người càng thích hợp hơn đến thống lĩnh vương triều.” Đầu bếp nói.
“Các ngươi là người của Trường Ninh à?” Từ Phàm hỏi lại, không hổ là nữ đế, hậu thủ tầng tầng lớp lớp.
“Đúng vậy.”
“Có nhận thức Sư Triển không?” Từ Phàm hỏi.
“Đó là thống lĩnh trước kia của mấy người chúng ta, nhiều năm trước đã phi thăng tiên giới rồi.”
“Ừm, đều là nói thật, thế nhưng tôn chỉ giáo phái các ngươi có phải hơi bị hoàn mỹ quá hay không?”
“Thế giới đại đồng, một cái thế giới không đói không bệnh không tai, các ngươi có thể làm được sao?” Từ Phàm cười cười hỏi, tiểu thế giới này ở trong mắt Từ Phàm không khác gì trong suốt, muốn biết được chuyện gì, trực tiếp tính toán một cái là ra ngay.
“Ta có lòng tin hoàn thành mục tiêu này, chỉ cần tiền bối không ngăn cản bọn ta, trăm năm sau, tiền bối nhất định sẽ nhìn thấy được một thế giới như vậy.” Đầu bếp nói, trong mắt tràn đầy kiên định.
Thời gian còn lại, Từ Phàm lắng nghe lý niệm của đầu bếp.
Nghe được một lúc, Từ Phàm cảm thấy càng lúc càng quen thuộc, đây không phải chính là cùng ăn chung một bếp ăn tập thể, khống chế nhân khẩu, gia tăng thu thập tài nguyên hay sao?
“Nếu như trong đó có người sinh ra dã tâm thì làm sao bây giờ? Không phải tất cả mọi người đều tình nguyện ăn cơm tập thể.” Từ Phàm tò mò hỏi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, còn chưa đến một canh giờ nữa.
“Thống nhất nhận vào trong một ngành, hứa cho hắn vinh hoa phú quý, quyền thế cao quan, để cho hắn ra bên ngoài khuấy đảo phong vân. Nếu như chỉ thích gây chuyện trong vương triều thì cứ giết đi thôi.” Đầu bếp nghiêm túc nói.
“Ngươi có nghĩ tới kế hoạch khác hay không? Chính là phóng ra một cái huyễn thuật siêu cấp, đưa tất cả mọi người vào trong mộng cảnh tốt đẹp nhất, vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.”
“Như thế này thì chỉ cần tốn một chút tài nguyên là có thể hoàn thành mục tiêu của ngươi rồi.” Từ Phàm vừa cười vừa nói, hiếm khi nào gặp được một người thuần túy đến như vậy.
“Còn có thể vậy sao?” Trong mắt đầu bếp lộ ra một ti sợ hãi, sâu trong sợ hãi lại pha vẻ hưng phấn.
“Lấy vị U Nguyệt cô nương này làm môi giới, câu thông lực lượng của mặt trăng, phóng xuất ra một cái huyễn thuật siêu cấp hẳn không thành vấn đề.”
Từ Phàm tràn đầy thâm ý nhìn U Nguyệt một cái.
Mặc dù Huyễn Nguyệt Chi Thể chỉ là một thánh thể yếu nhược, nhưng trong tiểu thế giới này đã là tồn tại đỉnh cấp.