Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 398 - Chương 398: Oanh Tạc Ở Bên Ngoài Trường Thành Sắt Thép

Chương 398: Oanh tạc ở bên ngoài trường thành sắt thép Chương 398: Oanh tạc ở bên ngoài trường thành sắt thép

Đúng lúc Từ Phàm đang nghĩ về kế hoạch tiếp theo thì hàng chục tấm màn quang xuất hiện ở bên cạnh Từ Phàm.

Bên ngoài Trường thành sắt thép, đại quân Yêu tộc thượng cấp đang tụ tập.

Lần này, trong đại quân yêu thú đã xuất hiện bóng hình của Tứ Đại Yêu tộc.

Trên bầu trời có hư ảnh của Tứ Đại Yêu Tôn, trong không khí dày đặc một luồng sát khí kinh người.

“Ôi thôi, trí nhớ thật kém, Yêu tộc còn dám tập hợp với quy mô lớn.” Từ Phàm nhìn Yêu tộc tập hợp với quy mô lớn ở trên màn quang rồi nói.

“Bồ Đào, dâng lên cho bốn Yêu Tôn mỗi người một đại bác.”

“Tấn công bằng Phó Pháo hình thức bao phủ.” Từ Phàm phất tay nói.

Nếu không phải Truyền Tống Trận bị phong ấn, nguyên liệu chế tạo đạn pháo cho đại bác bị đứt nguồn cung ứng, Từ Phàm thật dám dùng đại bác bắn giết Tứ Đại Yêu Tôn đó.

“Tuân mệnh.”

Lúc này, trên Trường thành sắt thép, Từ Cương nhìn thấy hư ảnh của Tứ Đại Yêu Tôn đó cùng với đại quân Yêu tộc vẫn còn đang hội họp ở phía xa, lộ ra một nụ cười mê hoặc.

“Những Yêu tộc này luôn nghĩ rằng số lượng nhiều là lợi hại.” Trảm Linh khinh thường nói, hắn biết trên trời có một thứ đồ có thể trực tiếp kích bắn pháo đạn trên tinh thuyền.

“Số lượng nhiều cũng cần xem tình huống.” Từ Cương nói.

Lúc này, phía trên Trường thành sắt thép nhô lên một màn chắn cách âm linh quang khổng lồ, bảo vệ vững chắc Trường thành sắt thép dài hàng vạn lý.

“Bắt đầu rồi.” Từ Cương nhìn về nơi sâu thẳm trên bầu trời rồi nói.

Lúc này, tầng mây trên bầu trời như thể bị màu mực đỏ phủ lên vậy, cả bầu trời đều bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.

Toàn bộ Tứ Đại Yêu Tôn ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, đối mắt lẫn nhau một cái, tất cả đều xông lên bầu trời, mưu đồ ngăn cản thứ đồ trên bầu trời giáng xuống.

“Xem ra không phải đồ ngốc, chỉ là các ngươi đánh giá cao thực lực của mình rồi.” Từ Phàm cười nói.

Ngay sau khi bốn vị Yêu Tôn xông lên bầu trời, một tiếng nổ ran cực lớn vang khắp cả thiên địa, bốn luồng sóng âm cực lớn trực tiếp làm chấn động chết những tiểu yêu thực lực không mạnh.

Bầu trời đã hoàn toàn biến thành một mảng màu đỏ, tiếp theo đó giáng xuống hàng vạn chùm ánh sáng, giống như thế giới hạt nhân vậy, trực tiếp bao phủ lấy khu vực ở bên ngoài Trường thành sắt thép.

Trong chốc lát, long trời lở đất, sông núi đổ ngược, nước lũ đá núi vô tận đập vào tấm chắn của Trường thành sắt thép.

Nổ phá đã kéo dài đủ một khắc thời gian rồi.

Đợi đến khói thuốc súng tan hết, một cảnh tượng địa ngục được phơi bày ra trước mắt quần chúng trên Trường thành sắt thép.

“Thật sự quá đáng sợ rồi.” Trảm Linh nói, lần oanh tạc này không biết đã giết chết bao nhiêu Yêu tộc.

Lúc này, trong ánh mắt Từ Cương ngược lại lại có một thần sắc lạ thường.

“Khi nào Thần Thông của ta mới có uy lực như thế.” Từ Cương nói thầm trong lòng.

“Tôn giả Nhân tộc, các ngươi thật tàn nhẫn!” Nguyệt Hồ Tôn giả có một hư ảnh nhếch nhác xuất hiện ở bên ngoài Trường thành sắt thép.

“…” Hổ Tiếu và Linh Tu Tôn giả, có liên quan gì đến bọn ta.

“Tàn nhẫn? Có tàn nhẫn bằng Yêu tộc các ngươi không?” Trảm Linh bới móc lại, nói.

“Muốn chiến thì chiến, đâu ra nhiều lời nói nhảm như thế.” Phía sau Trảm Linh như có Huyết Hải đang cuộn trào.

“Giao ra bốn vị luyện khí tông sư của Yêu tộc, bốn tộc trong vòng năm mươi năm nữa sẽ không quấy rối đến Trường thành sắt thép.” Nguyệt Hồ Yêu Tôn nói.

“Đừng tưởng rằng các ngươi trốn ở phía sau Trường thành sắt thép thì sẽ an toàn.”

“Các ngươi cũng không phát động được mấy lần tấn công với quy mô như lúc nãy nữa đúng chứ.” Nguyệt Hồ Tôn giả nhìn Trảm Linh ở bên trong Trường thành sắt thép, nói.

Chỉ cần đòi lại được bốn vị luyện khí tông sư, hắn liền có thể khiến cho tiên khí nhận hắn làm chủ, năm mươi năm sau, hắn vừa đủ có thể hoàn toàn điều khiển được tiên khí.

Lúc đó, đó chính là lúc tiêu diệt Trường thành sắt thép, tàn sát nô dịch Nhân tộc.

Lúc này, Từ Phàm ở Ẩn Linh đảo phía xa ngược lại đang bắt đầu suy nghĩ, có vẻ như đề nghị này không tồi.

Tất nhiên, luyện khí tông sư đã đến miệng tất nhiên không thể thả về.

Năm mươi năm sau, người ở trên Trường thành sắt thép vẫn sẽ sợ Yêu tộc.

Từ Phàm nghĩ một hồi rồi gửi một tin nhắn cho Trảm Linh.

Trên Trường thành sắt thép, Trảm Linh nhìn tin nhắn mà Từ Phàm gửi đến một cái.

“Thời gian một trăm năm, mỗi hai mươi lăm năm sẽ được đổi một vị luyện khí tông sư của Yêu tộc.”

Nghe thấy lời của Trảm Linh Tôn giả, Nguyệt Hồ Tôn giả lập tức bùng nổ, cảm thấy bản thân đã bị sỉ nhục.

“Nhân tộc, các ngươi đợi đấy.” Nguyệt Hồ Tôn giả nói xong liền dẫn theo ba vị Yêu Tôn biến mất giữa bầu trời.

“Hắn tức giận rồi sao?” Trảm Linh quay đầu nói với Từ Cương ở bên cạnh.

“Chắc vậy, cảm giác ngươi xem Yêu tộc là kẻ ngốc để lừa gạt.” Từ Cương nhìn về hướng Yêu tộc biến mất, nói.

“…” Trảm Linh cảm thấy mình làm hỏng chuyện rồi.

Lúc này, Từ Phàm liên tục quan sát nơi này bắt đầu thôi diễn về việc bốn vị Yêu Tôn sau này sẽ dùng thủ đoạn gì để báo thù.

“Đại bác vẫn còn ba mươi phát, có cần mua một ít ở tuyến đường tập họp ngôi sao không.”

Lần sau, mấy vị Yêu Tôn đó chắc chắn sẽ dùng chiêu hiểm, hoặc gọi nhiều Yêu Tôn Yêu tộc đến để tấn công Trường thành sắt thép hơn.

Trên Trường thành sắt thép, Bồ Đào khống chế hàng chục vạn con rối Thuật Pháp bắt đầu dọn dẹp, khôi phục đống hoang tàn mà vụ nổ lúc nãy tạo thành.

Một con rối Thuật Pháp thời Nguyên Anh cùng với thuật địa động liền khôi phục hàng trăm mẫu hoang tàn thành đất bằng phẳng.

Tên đồ tể trung niên buông tay ra khỏi đao Trảm Hư, có chút đáng tiếc nói: “Còn tưởng có thể chiến đấu một trận.”

“Haha, ngươi nghĩ nhiều rồi, loại tiến công với quy mô lớn này, không đến lượt các ngươi ra tay đâu.” Hạng Vân ở một bên nói.

“Vừa rồi là cái gì vậy, sao uy lực lại lớn đến như thế.” Tên đồ tể trung niên hỏi, vụ nổ lúc nãy cho hắn cảm giác như thể long trời lở đất vậy.

“Ta cũng không rõ, hình như là đạo đạn gì đó.”

Sau khi con rối Thuật Pháp dọn dẹp sữa chữa xong, chẳng qua bao lâu, ở bên ngoài Trường thành sắt thép liền biến thành một bãi đất bằng phẳng.

Sau đó, con rối Thuật Pháp sử dụng pháp thuật lại lần nữa để biến bãi đất bằng phẳng thành một vùng thảo nguyên.

“Ừm, như vậy cũng được kha khá rồi.” Từ Phàm nói, nếu như cả ngày đối mặt với bãi đất hoang tàn thì tâm trạng dễ kiềm nén.

Lúc này, Lý Tinh Từ đi đến bên trong tiểu viện của Từ Phàm.

“Sư phụ, Nguyệt Hồ Yêu tộc thời Hóa Thần đó lại đem tặng đến hơn một trăm vị luyện khí sư.” Lý Tinh Từ nói.

“Cả Nguyệt Hồ Yêu tộc tổng cộng mới có bao nhiêu luyện khí sư, đều đem qua đây hết rồi sao.” Từ Phàm kinh ngạc hỏi.

“Cũng được kha khá rồi, những luyện khí sư còn lại của Nguyệt Hồ Yêu tộc cũng không còn bao nhiêu nữa.”

“Không biết vị Nguyệt Hồ đó sao làm được nữa, không ngờ lại có thể đem qua đây nhiều như thế.” Lý Tinh Từ cũng vô cùng kinh ngạc.

“Chắc có lẽ là sức mạnh của thù hận.” Từ Phàm nói.

Lý Tinh Từ gật đầu, sau đó biến mất ở bên trong tiểu viện của Từ Phàm.

Lúc này phân thân số một bay qua.

Từ Phàm nhìn phân thân số một rồi cười nói: “Ngươi đến để cầu xin cho muội muội của vị đồ đệ đó của ngươi sao.”

Phân thân số một có một đồ đệ tên là Tố Nhị Thiết, hắn có tiểu muội muốn gia nhập Tông Môn, Từ Phàm phá lệ sắp xếp cho nàng một bài khảo thí nhập môn.

Chính là bài khảo thí nhập môn này khiến cho Từ Phàm thấy được một loại biểu hiện yêu một thứ đồ nào đó đến mê muội khác.

Trong ảo cảnh khảo thí nhập môn, vị Tiểu Háo Ăn này không ngờ lại liều chết chiến đấu với kẻ địch để bảo vệ thức ăn của Tông Môn, cho đến khắc cuối cùng của sinh mạng, trong ánh mắt vẫn còn có thần sắc kiên định muốn bảo vệ thức ăn của Tông Môn.

Mặc dù kết quả xem như là đã thông qua bài khảo thí của Tông Môn nhưng ý nghĩa bảo vệ Tông Môn khiến cho Từ Phàm có chút dở khóc dở cười, không biết có nên cho vị Háo Ăn Vô Tận này nhập môn không.
Bình Luận (0)
Comment