Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 401 - Chương 401: Vấn Đề Linh Thạch, Không Phải Là Vấn Đề.

Chương 401: Vấn đề linh thạch, không phải là vấn đề. Chương 401: Vấn đề linh thạch, không phải là vấn đề.

"Được rồi, Từ đại ca đừng đùa hắn nữa."

Lúc này Vương Vũ Luân cười cười lên tiếng.

"Tách ~ ~"

Theo cái búng tay của Từ Phàm, cự nhân khói đen khôi phục bộ dáng lúc trước, chính là lúc nó vẫn còn bị nhốt trong ma tinh.

"Chỉ là một khối ma tinh thành tinh vậy thì hãy thành thật mà cất giấu, học mấy chiêu trò bàn môn tà đạo dọa người không ra gì, đạo hạnh không sâu mà lá gan lại không nhỏ." Từ Phàm vừa cười vừa nói.

"Chủ nhân có thể cho Bồ Đào thôn phệ khối ma tinh đó được không?" Âm thanh Bồ Đào đột nhiên vang lên, trong giọng nói có chút không kịp chờ đợi.

"Thôn phệ đi, có lợi cho ngươi sau này tấn cấp tiên khí." Từ Phàm nghĩ nghĩ rồi nói, hắn cẩn thận suy xét, cảm thấy giữ lại khối ma tinh này cũng chẳng có tác dụng gì.

Đúng vào lúc này, khói đen bị nhốt trong pháp trận của ma tinh bắt đầu nóng nảy.

"Đừng mà đại nhân, ta cũng có tác dụng lớn mà, ta biết rõ nơi cất giấu bảo tàng do Ma Tôn Thượng Cổ lưu lại ở trong Vô Tận Hải, nếu như thôn phệ ta thì sẽ không thể biết được cái gì đâu."

"Bên trong bảo tàng bí cảnh còn có tiên khí và công pháp vô thượng, tài nguyên có trong bí cảnh nhiều đến mức đủ để cho đại nhân trở thành Đại Thừa tôn giả phi thăng tiên giới. Khói đen vội vàng gào lên, hắn nghe thấy sự lạnh nhạt trong giọng nói của Từ Phàm, không giống như đang giả vờ.

"À, đúng rồi, sau khi thôn phệ con hàng này nhớ phải rút ra ký ức của nó đấy nhá." Từ Phàm thuận miệng nhắc.

"Đã rõ."

Sau đó Từ Phàm bèn đưa cái rương màu đen cho con rối bên cạnh.

Sau khi con rối rời đi, Vương Vũ Luân cảm thán nói: "Sao ta cứ câu ra mấy thứ kỳ lạ cổ quái này thế nhỉ?"

"Giống như chơi rút thưởng vậy, không phải rất thú vị sao?" Từ Phàm cười hỏi lại.

"Cũng đúng."

"Lần này ta muốn 150 viên kẹo trái cây." Vương Vũ Luân chợt đưa ra một yêu cầu vô cùng quá đáng.

"Không được, nhiều nhất chỉ có thể được 120 viên kẹo trái cây thôi." Từ Phàm nói, đây chính là kẹo trái cây do chính tay hắn luyện chế, thế gian hiếm có, sao có thể bán đổ bán tháo như thế được.

"140." Vương Vũ Luân trả giá.

"130."

"Mỗi người nhường một bước 135 được không?"

"Thành giao."

Cứ như vậy, Lý Sơ Phàm lại có thêm một đống kẹo.

… … … …

Cực Bắc Chi Vực, Tiên thành Noãn Ngọc.

Lúc này Hàn Phi Vũ vẻ mặt uể oải đang nhìn chằm chằm truyền tống trận.

"Không phải chứ, ta hoàn toàn dựa theo phương pháp trong sổ tay để bố trí trận pháp, sao có thể mất linh được." Hàn Phi Vũ nói.

Đây đã là lần truyền tống thất bại thứ mười rồi.

Hàn Phi Vũ nhìn bên ngoài truyền tống trận gió tuyết đầy trời, không khỏi thở dài một hơi.

"Chẳng lẽ ta thật sự phải bị nhốt ở đây cả đời sao?"

Không suy nghĩ thêm nữa, Hàn Phi Vũ lại nhìn xuống ngọc giản sổ tay tông môn, trên đó vẫn còn rất nhiều nội dung hắn vẫn chưa kịp xem.

Nhưng vào lúc này, Hàn Phi Vũ bỗng dưng cảm nhận được bầu trời bên ngoài có dị động, hắn vội vàng đi ra truyền tống trận.

Bỗng dưng một chiếc tinh chu tàn phá bay đến đáp xuống Tiên thành Noãn Ngọc.

“tinh chu!” Hàn Phi Vũ mừng rỡ hô, hắn đã từng nhìn thấy cái đồ chơi này trong ghi chép tông môn.

Hàn Phi Vũ bay về phía tiên thành Noãn Ngọc.

Lúc này, bên trong tiên thành Noãn Ngọc, Thiên Linh Tôn Giả bị thương đang hỏi thăm một vị tu sĩ bản xứ mấy vấn đề.

“Lão đại à, trước đây ta nên nghe theo đề nghị của ngươi, đừng truy kích mấy chiếc chiến hạm cự thú kia thì tốt rồi.” Sau khi Thiên Linh Tôn Giả biết được đây là địa phương như thế nào, vẻ mặt đau khổ nói.

“Bây giờ hạch tâm linh lực của tinh chu bị hư hao, xem ra trong lúc nhất thời không thể trở về được.”

“Làm sao bây giờ?” Thiên Linh Tôn Giả hỏi con rối bên cạnh.

“Tìm kiếm Luyện Khí Tông Sư sửa chữa hạch tâm rồi trở về đường hàng không Nhân Tộc ở Cực Không Chi Vực.” Con rối đáp.

“Muốn tìm một Luyện Khí Tông Sư ở một nơi như thế này nói nghe thì dễ làm mới khó biết bao.” Thiên Linh Tôn Giả nhìn lên vết tích thiếu chút nữa đã xuyên qua tinh chu trên tinh chu to lớn.

Lại nói Hàn Phi Vũ đang đi về phía Tiên thành Noãn Ngọc chợt phát hiện một chuyện vô cùng thần kỳ, pháp bảo thông tin của tông môn lại phát ra tín hiệu, đồng thời cũng thu được một tin tức.

“Mời đệ tử tông môn tiến đến nơi này, ngươi đã phát động điều kiện cứu trợ của đệ tử Ẩn Linh môn.”

Hàn Phi Vũ nhìn thông tin vị trí trên pháp bảo truyền tin, phương hướng chính xác của tinh chu.

“Đây là tinh chu của tông môn sao?” Hàn Phi Vũ thầm nghĩ.

Lúc này Thiên Linh Tôn Giả đang rầu rĩ thì bỗng dưng nhìn thấy Hàn Phi Vũ mặc một thân đạo bào chỉ dành riêng cho đệ tử Ẩn Linh môn.

“Đây là đệ tử của tông môn các ngươi sao? Sao lại chạy đến địa phương xa xôi thế này?” Thiên Linh Tôn Giả hỏi.

“Đúng vậy, là đệ tử của Ẩn Linh môn ta, xin tôn giả hãy dẫn hắn quay về tông môn.” Con rối đáp.

“Chuyện này đơn giản thôi.” Thiên Linh Tôn Giả gật đầu đáp ứng.

“Bái kiến tiền bối.” Hàn Phi Vũ nhìn thấy con rối bên cạnh Thiên Linh Tôn Giả thì cũng biết tổ chức tìm tới.

“Ta đã biết, lát nữa ngươi cứ đi theo ta là được, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi về Ẩn Linh môn.” Thiên Linh Tôn Giả thân thiết nói.

“Cám ơn tiền bối.” Hàn Tri Vũ hành lễ nói cảm ơn.

Vào lúc này, ánh mắt con rối đảo qua Hàn Tri Vũ chợt ngưng một chút.

“Ta đi kiểm tra tình trạng hư hại của tinh chu, thuận tiện sửa chữa một chút.” Con rối nói với Thiên Linh Tôn Giả, đồng thời ra hiệu cho Hàn Phi Vũ đi cùng với nó.

“Ngươi đi đi, ta cũng phải đi thăm dò tình hình xung quanh ra sao.” Thiên Linh Tôn Giả nói.

Lúc này Hàn Phi Vũ lấy ra một cái ngọc giản đưa cho Thiên Linh Tôn Giả.

“Hơn ba năm trước vãn bối ngoài ý muốn đến đây, cũng khá hiểu biết tình hình nơi này, tất cả đều được vãn bối ghi chép vào ngọc giản.” Sau khi Hàn Phi Vũ đưa ra ngọc giản thì lập tức đi theo con rối sửa chữa tinh chu.

“Hàn Phi Vũ, đệ tử tông môn đời thứ hai.” Trên đường con rối bỗng nói với Hàn Phi Vũ.

“Đúng vậy, tin tức không sai.” Hàn Phi Vũ lấy ra một cái lệnh bài tông môn nói.

Con rối bắt đầu kể một chút về tình hình gần đây của Tu Tiên giới, cùng với phương pháp trở lại tông môn.

“Thì ra không phải phương pháp ghi trên sổ tay không đúng, thì ra toàn bộ Tu Tiên giới đều mất linh cả.” Sau khi Hàn Phi Vũ biết được tình hình gần đây của Tu Tiên giới, phun ra một ngụm trọc khí mà nói.

“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào truyền tống hay sao?” Hàn Phi Vũ mang theo hy vọng hỏi.

“Mặc dù truyền tống trận giới này bị phong ấn, nhưng chẳng qua chỉ là tương đối, nếu như ngươi dùng tới linh thạch thượng phẩm hoặc là các loại linh khoáng linh tinh tiên ngọc, thì cũng có thể dùng năng lượng cường đại trùng kích phong ấn tiến hành truyền tống.”

“Linh tinh tiên ngọc trân quý, ta đề nghị không nên lãng phí như thế.” Con rối nói tiếp.

Hàn Phi Vũ nghe thấy con rối nói như vậy, trong nháy mắt cực kỳ vui vẻ, vội vàng hỏi lại: “Nếu như có linh tinh tiên ngọc vậy thì nên bố trí truyền tống trận như thế nào?”

“Trong sổ tay tông môn có ghi chép, tự mình tìm đi, cứ đổi linh thạch thành linh tinh tiên ngọc là được.” Con rối trả lời, bắt đầu mang theo mấy cái phòng luyện khí di động của Thiên Linh Tông bắt đầu sửa chữa tinh chu bị hư hại.

“Quả nhiên trời không tuyệt đường người.” Hàn Phi Vũ hưng phấn nói.

Sau đó hắn bèn cáo từ Thiên Linh Tôn Giả, nói rằng mình phải đi nơi khác lấy mấy thứ, không cần phải chờ hắn.

“Mỗi người đều có bí mật nhỏ của bản thân.” Thiên Linh Tôn Giả cười nói, sau đó hướng về phía Hàn Phi Vũ truyền âm: “tinh chu dự tính sẽ đợi ở đây hơn nửa năm thời gian, sau khi ngươi xong việc có thể đến bất cứ lúc nào.”

“Đa tạ tiền bối.”

Ở trong truyền tống trận do mình thành lập, Hàn Phi Vũ không khỏi cảm thán vị sư tổ kia của bản thân thần bí khó lường, thật không ngờ bản thân lại nhận được cứu trợ thông qua loại phương thức này.

Sau khi trở lại truyền tống trận, Hàn Phi Vũ lại nhận được một tin tức khác, trên đó là kiến nghị con rối đưa ra cho Hàn Phi Vũ.

“Trước khi truyền tống trận còn chưa khôi phục, thực lực không đủ thì tốt nhất đừng đi đại lục trung tâm.”
Bình Luận (0)
Comment