Chương 400: Cự nhân khói đen
Chương 400: Cự nhân khói đen
Khoảng thời gian này rảnh rỗi đến nhàm chán Tinh Tri Chu bèn chạy đến kho dự trữ con rối dưới lòng đất, bắt đầu cho bữa tối thịnh soạn hôm nay.
Chỉ thấy Tinh Tri Chu lấy ra một cái đạn pháo cấp bậc phó pháo từ trong nhà kho chất đầy đạn pháo, trực tiếp nhét vào trong miệng.
“A ô ~ ~ ~”
Tinh Tri Chu phát ra tiếng kêu thoải mái, cơ thể run lên một trận, sau đó nó từ trong suốt long lanh biến thành màu lửa đỏ.
Tinh Tri Chu vừa ợ ra một cái thì lại biến trở về tiểu bạch tri chu như lúc ban đầu.
“Cuộc sống thật nhàm chán.” Tinh Tri Chu dứt lời bèn muốn tìm một nơi để ngủ.
Hơn một năm trước, sau khi đã thân quen với Bồ Đào số một, trong lúc vô tình nó ăn được một cái đạn pháo trong nhà kho dự trữ đạn pháo, từ đây tất cả Hoả Linh Tinh Khoáng còn lại trên tay Tinh Tri Chu toàn bộ đều thuộc về Bồ Đào số một, với điều kiện tiên quyết là phải cho nó ăn no.
Đúng lúc này, một con rối Luyện Hư kỳ bỗng xuất hiện bên cạnh Tinh Tri Chu.
“Có chuyện gì sao?” Tinh Tri Chu hỏi, nó vốn còn đang định đánh một giấc trong nhà kho dồi dào hỏa linh khí này.
“Đều đã thăm dò rõ ràng khu vực ngàn vạn km xung quanh.” Con rối Luyện Hư kỳ vừa nói vừa giơ tay lên không trung đánh ra một tấm màn sáng khổng lồ, trên đó chính là bản đồ ngàn vạn km xung quanh.
“Đã thăm dò rồi à!” Tinh Tri Chu nháy mắt tỉnh táo lại, bắt đầu nhìn kỹ màn sáng.
“Trong phương viên ngàn vạn km, chỉ có một đại tộc, còn lại đều là mấy tiểu tộc không có Yêu Tôn trấn giữ.” Con rối Luyện Hư kỳ nói.
Lúc này, trên màn sáng lại xuất hiện giới thiệu liên quan đến từng chủng tộc và tình trạng phân bố linh khoáng.
Đôi mắt ti hí của Tinh Tri Chu cứ đảo qua đảo lại trên màn sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Ngươi làm thế này là muốn hợp tác với ta phải không?” Tinh Tri Chu hỏi, nó không ngốc, trong lòng biết rõ mỗi một hành động của Bồ Đào đều có lý do cả.
“Ta đại biểu cho chủ nhân ký kết hiệp nghị đại diện Yêu Tộc với ngươi, ngươi ra mặt xem như là đại diện Yêu Tộc bên ta, sau này có thể được chia một thành lợi ích mở rộng và mua bán.”
“Không cần phải chiến đấu.” Cuối cùng Bồ Đào còn bổ xung thêm một câu.
“Ta muốn hai thành.” Tinh Tri Chu vươn ra hai cái chân nhện nói, biểu cảm trong mắt như muốn nói ta ăn chắc ngươi rồi.
“Thỏa thuận thất bại, hủy bỏ kế hoạch.”
Con rối Luyện Hư kỳ không chút lưu luyến đi thẳng về phía phòng điều khiển trung tâm, như thể tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra vậy.
“Này, đừng đi mà! Làm gì có ai như ngươi vậy chứ!”
“Ngươi cứ trả cái giá đi mà, nói không chừng ta sẽ đồng ý đấy!” Tinh Tri Chu nhìn thấy con rối muốn bỏ đi, vội vàng hô.
Con rối Luyện Hư kỳ không hề bị lay động, vẫn tiếp tục đi về phía trước, có điều tốc độ bước chân đã chậm lại không ít.
“Đừng đi, một thành thì một thành vậy.”
Con rối Luyện Hư kỳ nghe thế mới dừng bước, sau đó rất tự nhiên bắt đầu nói về kế hoạch mở rộng với Tinh Tri Chu.
Nói suốt một canh giờ, Tinh Tri Chu tò mò hỏi: “Không phải ngươi mới vừa nói muốn tự vệ và dự trữ sao? Sao bây giờ lại bắt đầu phát triển rồi?”
“Trong phạm vi ngàn vạn dặm, thiếu hụt mấy loại tài nguyên, cho nên cần phải mở rộng tài nguyên nắm trong tay.” Con rối Luyện Hư kỳ đáp.
“Tốt thôi.” Tinh Tri Chu khoát tay nói, đúng lúc nó cũng đã chán ăn Hoả Linh Tinh Khoáng rồi.
Đảo Ẩn Linh, trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.
Từ Phàm và Vương Vũ Luân đang ngồi trên một chiếc Linh thuyền câu cá, thuận tiện theo thông lệ kiểm tra cơ thể một phen.
“Từ đại ca, rốt cuộc không gian trong cơ thể ngươi là cái gì thế?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi, dù không có chuyện gì nhưng cứ cách một khoảng thời gian là đại ca tốt của hắn sẽ kiểm tra cơ thể cho hắn một lần, việc này khiến hắn rất không quen.
“Có liên quan với kiếp trước của ngươi, bây giờ cần phải đề phòng một chút.” Từ Phàm mặt mày tràn đầy nghiêm túc nói.
“Kiếp này có thể nhận biết được Từ đại ca chính là phúc phận mà Vương Vũ Luân ta đã tu luyện từ kiếp trước.” Vương Vũ Luân cảm động nói.
“Gì mà phúc phận với không phúc phận, nếu chúng ta đã là huynh đệ thì hẳn nên giúp đỡ lẫn nhau.” Từ Phàm cười cười bảo.
Ta giúp ngươi, ngươi giúp lại ta gấp trăm lần, Vương Vũ Luân vẫn coi thường địa vị của hắn trong suy nghĩ Từ Phàm.
“Mỗi lần Từ đại ca nói như vậy đều khiến ta rất xấu hổ.” Vương Vũ Luân nói đầy vẻ cảm động.
Chính vào lúc này, cần câu trong tay Vương Vũ Luân bỗng nhiên run lên, có thứ bị mắc câu rồi.
Từ Phàm buông cần câu trong tay mình xuống, dùng vẻ mặt như đang mở hộp mù nhìn nhìn cần câu trong tay Vương Vũ Luân, không biết lần này có thể câu lên thứ tốt gì.
Mỗi lần Vương Vũ Luân bồi Từ Phàm câu cá thì đều sẽ câu lên một vài thứ kỳ lạ cổ quái, dù sao cũng chẳng dính dáng gì đến yêu thú trong Thập Vạn Lý Cự Hồ cả.
Theo Vương Vũ Luân kéo cần lên, một cái rương thuần một màu đen bị câu lên, cái rương đen tuyền kia dài chừng một mét, lúc câu lên còn đang lắc lư kịch liệt, trông như thể có thứ đồ gì đó muốn phá vỡ mà ra.
“Cái thứ này trông có chút tà, có nên vứt đi hay không?” Vương Vũ Luân cảm nhận được khí tức tà ác bên trong bèn hỏi.
“Tà vật không nhất định không phải là đồ tốt.” Từ Phàm cười đáp, đoạn phất tay hút cái rương đến mở ra.
Cái rương vừa được mở ra, một đoàn khói đen cũng theo đó xông ra rồi tụ thành một hắc sắc yên vụ cự nhân (cự nhân khói đen).
“Ha ha, ba ngàn năm, suốt ba ngàn năm dài đằng đẵng, cuối cùng cũng đã có người mở ra cái rương đáng chết này.” Cự nhân khói đen khặc khặc cười to rồi gào lên, điên cuồng múa may thân thể, phóng thích ra buồn khổ và cô độc tích tụ ba ngàn năm qua.
“Để ban thưởng vì các ngươi đã cứu ta, ta sẽ cho các ngươi trở thành nhóm ma đồ đầu tiên.”
Cự nhân khói đen dùng đôi mắt tàn bạo khát máu nhìn chằm chằm Từ Phàm và Vương Vũ Luân.
“Hiện tại lập xuống khế ước thần phục ta, ta sẽ dẫn theo các ngươi đi xưng bá cái Tu Tiên giới này.” Cự nhân khói đen áp sát đến.
Trong chớp mắt, vô tận uy áp ma khí đè xuống hai người.
Từ Phàm liếc nhìn cự nhân khói đen rồi lại nhìn pháp trận trong rương và ma tinh trong pháp trận.
“Một thân bản sự dọa người này của ngươi là học từ ai thế?” Từ Phàm cười, nhẹ nhàng phất tay qua khối ma tinh kia, một lần nữa củng cố pháp khí trên cái rương.
“Chỉ là hai tu sĩ Nguyên Anh nho nhỏ mà lại dám ngỗ nghịch Ma Tôn ta, còn không mau mau thần phục, đỡ cho mai sau phải tiếp nhận nỗi khổ ma hình gia thân.” Cự nhân khói đen hét lớn với hai người.
Ngay lúc này Từ Phàm nở nụ cười, nói với cự nhân khói đen: “Cái trình độ dọa người của ngươi chẳng ra sao cả, ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngươi là ai?” Cự nhân khói đen sững sờ.
Đến bây giờ, Vương Vũ Luân cũng đã nhìn ra cái gã khói đen này cũng chỉ đang cố làm ra vẻ mà thôi.
Lúc này, trong mắt Từ Phàm chợt lóe lên một tia hồng quang.
Chỉ chớp mắt, toàn bộ thế giới dần bắt đầu sụp đổ, đại địa rung mạnh, tinh hà trên bầu trời vẫn lạc, bầu trời hiện ra hỗn độn chi sắc, phô bày ra cảnh tượng tận thế.
Lúc này thân ảnh Từ Phàm đã sớm biến mất, hỗn độn chi sắc xuất hiện trên bầu trời chợt ngưng tụ thành một khuôn mặt to lớn, như thể bị ngăn cách bởi thế giới bên ngoài, đang muốn giáng lâm thế giới này.
Từ khi khuôn mặt to lớn xuất hiện, toàn bộ thế giới bắt đầu vỡ vụn.
“Ngươi chính là Ma Tôn?” Lúc này khuôn mặt to lớn dùng ánh mắt như nhìn con kiến mà nhìn cự nhân khói đen.
Mặc dù không cảm nhận được uy áp, nhưng chỉ mỗi uy thế mà vị ở trên trời phát ra cùng với ánh mắt kia thôi mà đã khiến cho cự nhân khói đen hết sức sợ hãi.
“Bản tôn chỉ là ẩn cư ở giới này, thật không ngờ lại có một tiểu ma muốn để ta nhận hắn làm chủ.”
“Ta chỉ nói đùa mà thôi.” Cự nhân khói đen bối rối nói, nhìn thế giới vỡ tan, nó biết bản thân gặp rắc rối rồi.