Chương 415: Tùy Ảnh
Chương 415: Tùy Ảnh
“Giới hạn, giới hạn nào?” Trảm Linh tò mò hỏi.
“Giới hạn khống chế con rối của người phàm cũng chính là giới hạn suy nghĩ của người phàm.” Từ Phàm thản nhiên nói.
“Chẳng lẽ chỉ có thể dừng lại ở đây sao?”
“Đương nhiên là không. Nếu muốn tiến bộ thì sau này chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của bảo khí.”
“Loại thiên tài này từ nay về sau sẽ phải khống chế con rối Hợp Thể, thậm chí là con rối Đại Thừa kỳ.” Trong mắt Từ Phàm lộ ra vẻ khó hiểu, như vậy không phải chỉ cần là con rối Nguyên Anh hay Hóa Thần kỳ thì giao hết cho Bồ Đào khống chế sao.
Mục đích ban đầu của Từ Phàm là chọn ra một nhóm người đứng đầu trong số rất nhiều người phàm như vậy để khống chế những con rối cao cấp nhất, mặc dù bây giờ vẫn chưa có con rối cấp Hợp Thể, nhưng không có nghĩa là sau này không có.
Bây giờ đã có rất nhiều Luyện Khí Tông Sư ở Ẩn Linh môn, chỉ cần có linh tài và linh khoáng thích hợp, thì việc luyện chế ra con rối Hợp Thể kỳ cũng không còn là vấn đề.
“Có thể luyện chế ra con rối Đại Thừa kỳ sao?” Ánh mắt Trảm Linh sáng ngời, trước kia hắn chỉ nhìn thấy một con rối thượng cổ Hợp Thể kỳ ở Thiên Ma cung, bị những lão già Luyện Khí kia giấu kín mít.
“Chỉ cần linh khoáng tương ứng, con rối Đại Thừa kỳ cũng không thành vấn đề.”
“Chỉ đáng tiếc rằng thiên phú Thiên Khôi Sư của Trảm Linh trưởng lão là không đủ.” Từ Phàm nhìn chằm chằm vào trận chiến đấu trong quầng sáng nói.
“Thiên phú của ta không có tác dụng sao!”
“Đúng vậy, cho dù miễn cưỡng khống chế cũng không thể nào phát huy được hết sức mạnh, còn không bằng sức chiến đấu của Trảm Linh trưởng lão khi cầm tiên khí.” Từ Phàm nói, sức chiến đấu này chỉ là sức chiến đấu cơ sở.
“Thật sao, haha, đến lúc đó ta dùng linh thạch mua con rối Đại Thừa kỳ chỗ đại trưởng lão là được rồi.”
Trảm Linh vừa nghe đến cầm theo tiên khí thì trong lòng lập tức nở nụ cười, xem ra đại trưởng lão cũng không quên việc luyện chế tiên khí cho mình.
“Chừng nào số lượng con rối Đại Thừa kỳ nhiều một chút thì đưa Trảm Linh trưởng lão thì có làm sao.” Từ Phàm nói.
Lúc này, hàng ngàn chiếc Linh thuyền cỡ lớn bay ra từ Ẩn Linh môn, bay lên trên Cương Thiết Trường Thành, chờ tín hiệu, chuẩn bị đi thu hồi thi thể Yêu Tộc.
“Đại trưởng lão, những thi thể Yêu Tộc này thì có ích gì cho ngươi? Ta thấy ngươi luôn coi trọng chuyện này.” Trảm Linh nói, ấn tượng của hắn về thi thể Yêu Yộc chính là lấy nội đan đi là xong việc, còn thi thể thì vứt tại chỗ là được.
“Nó có công dụng rất lớn, một nửa số người phàm trong Cương Thiết Trường Thành đông đúc này được nuôi sống nhờ thi thể đám Yêu Tộc này.” Từ Phàm nói.
“Ngươi cho người phàm ăn thịt Yêu Tộc sao?” Trảm Linh nói, không phải là không ăn được, chỉ là hắn cảm thấy thỉnh thoảng độc chết mấy người phàm cũng không hay lắm.
“Làm thành phân bón nuôi dưỡng đất đai, nhưng mà ý tưởng cho người phàm ăn thịt Yêu Tộc của ngươi cũng rất tthú vị đó.” Từ Phàm liếc nhìn Trảm Linh nói.
Lúc này, bên trong một quầng sáng, con rối kiếm khách kia đã đánh chết hơn mười con Yêu Tộc Hóa Thần kỳ, đang đứng ở nơi đó dùng lông thú của Yêu Tộc đã chết lau yêu huyết trên linh kiếm.
Hắn vô cùng trân trọng thanh linh kiếm này.
Trước kia sau khi giết Yêu Tộc, trên mặt hắn luôn lộ ra cảm xúc vui sướng sau khi báo thù, nhưng lần này hắn hơi nhíu mày.
Hắn có cảm giác rằng hắn đã đến một giới hạn nhất định.
Lúc này, con rối kiếm khách gọi ra một quầng sáng, sau đó ngồi tại chỗ chờ Linh thuyền tới lấy thi thể của Yêu Tộc.
Lúc này, lại có mấy trăm Yêu Tộc Nguyên Anh kỳ xuất hiện, vừa vặn là tộc Địa Hùng một trong tứ đại chủng tộc.
“Coi như là một món giải khát sau bữa ăn chính đi.” Thiếu niên nói xong khống chế con rối cầm kiếm vọt tới.
Ở trên Cương Thiết Trường Thành, Từ Phàm nhìn hình dáng như ma quỷ của con rối kiếm khách len lỏi bên trong mấy trăm con Địa Hùng, lần đầu tiên hỏi tên thiếu niên điều khiển con rối.
“Bồ Đào, thiếu niên này tên gì?” Từ Phàm nói, lúc trước hắn cũng có để ý tới, nhưng chỉ biết lúc đó hắn chỉ là một thanh niên tuấn tú chưa tới mười tám tuổi, gặp mặt một lần, cho một con rối Hóa Thần kỳ.
“Tùy Ảnh, mười chín tuổi.” Bồ Đào nói.
“Biết rồi.”
Không đến chốc lát, mấy trăm con Địa Hùng đã bị tàn sát hoàn toàn bởi con rối kiếm khách Hóa Thần kỳ.
Trên mặt Tùy Ảnh lộ ra vui sướng sau khi báo thù, giới hạn thì cũng mặc kệ giới hạn đi, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn giết Yêu Tộc là được.
Ba ngày sau, Tùy Ảnh trở về thương khố bảo trì con rối bên trong Cương Thiết Trường Thành, logout trở lại trò chơi.
Trong một tòa trang viên xa hoa tại chủ thành giả định trong trò chơi, Tùy Ảnh vừa đi ra, đã có mấy người nữ tử ăn mặc trang phục thị nữ xinh đẹp đến chào đón đi ra, cầm trên tay nước nóng, khăn tắm và những thứ tương tự để giúp thiếu niên giảm bớt mệt mỏi.
“Thiếu gia, ngươi đã trở lại, có cần xoa bóp không?” Một thiếu nữ xinh đẹp trong đám thị nữ nói.
“Ta định logout đi ngủ một giấc, ngươi và Vi Vi logout rồi làm vật lý trị liệu cho ta” Tùy Ảnh nói, hắn một thân một mình, linh thạch kiếm được không có chỗ để tiêu xài, sau đó trong lúc tình cờ hắn nghe được một người nói về việc cần phảm làm sau khi có linh thạch, thấy hay nên lập tức đặt mua một bộ dựa theo lời người đó nói.
Dù là trong trò chơi hay trong Cự Thành của Nhân Tộc ngoài đời thực, nhà cửa của hắn đều là lớn nhất, và có hàng trăm người được tuyển dụng dưới tay hắn để chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của hắn.
“Vâng.”
Tùy Ảnh logout, ý thức quay trở lại cơ thể và đứng dậy khỏi giường.
Có bốn vị nữ tử đang xoa bóp cơ bắp của hắn để ngăn chặn tình trạng cứng cơ sau khi chơi trờ chơi thời gian dài.
Khi Tùy Ảnh vừa đứng dậy, một người đàn ông trông giống như quản gia bước vào và kính cẩn nói với Tùy Ảnh: ”Thiếu gia, có thượng tiên đưa tới một pháp bảo kỳ quái.”
“Thượng tiên vẫn còn ở đó sao?” Tùy Ảnh vội vàng hỏi.
“Đang uống trà ở tiền sảnh.” Quản gia nói.
“Dẫn ta đi gặp tiên nhân.” Tùy Ảnh nói.
Bây giờ bởi vì trò chơi, phần lớn người phàm đã biết tiên nhân là như thế nào, cho nên sẽ gọi tu sĩ bình thường là tu sĩ đại nhân.
Bây giờ, chỉ có những tu sĩ trong Ẩn Linh môn mới có thể mang danh hiệu thượng tiên.
Trong tiền sảnh, Từ Phàm đang uống trà, nhìn đại sảnh xa hoa này, Từ Phàm chỉ mỉm cười, cũng không cảm thấy có gì không ổn, tự mình kiếm được linh thạch tự mình tiêu xài, rất tốt.
Ngay khi Tùy Ảnh bước đến tiền sảnh, nhìn thấy Từ Phàm đang uống trà ở trong đó, thì lập tức quỳ xuống.
Một năm trước hắn từngn có một lần gặp mặt Từ Phàm và biết được Từ Phàm là người nắm giữ Ẩn Linh môn, cũng là đại ân nhân đã cứu giúp hàng tỷ người phàm nơi đây.
Nhìn thấy thiếu gia nhà mình quỳ xuống, quản gia cũng lập tức quỳ xuống theo.
“Bái kiến đại trưởng lão.” Tùy Ảnh kích động nói.
“Đứng lên đi, nơi này không có nhiều tục lệ như vậy.” Từ Phàm vừa uống trà vừa nói.
Một dòng lực nhẹ nhàng đã nâng cả hai người đứng lên.
Sau khi Tùy Ảnh ngồi xuống, quản gia rút lui sau khi dâng trà xong.
“Gần đây khi chiến đấu, ngươi cảm thấy thế nào?” Từ Phàm nói với thái độ ân cần, thiếu niên trước mắt không có gì ngoài ý muốn thì có thể chính là thủ tịch đời thứ nhất Thiên Khôi Sư của Ẩn Linh môn.
“Ta cảm thấy cơ thể của ta đã đạt tới giới hạn, bây giờ trình độ khống chế sức chiến đấu của con rối Thiên Khôi của ta đã đạt tới đỉnh phong.” Tùy Ảnh nói ra cảm nhận của mình.
“Đúng vậy, dù sao ngươi cũng là cơ thể người phàm, ngươi có thể đạt tới trình độ này cũng đã thuộc dạng trăm dặm khó tìm, cho nên lần này ta tới là vì giúp ngươi phá vỡ giới hạn này.” Từ Phàm cười nói.
Một bảo khí quái dị giống như một chiếc quan tài xuất hiện trong đại sảnh.