Chương 416: Yêu tôn Nguyệt Hồ tức giận
Chương 416: Yêu tôn Nguyệt Hồ tức giận
“Đây là...” Tùy Ảnh nói, trong lòng hắn đã có một suy đoán.
“Pháp bảo có thể giúp ngươi đột phá giới hạn, về sau ngươi nằm vào là có thể tiến vào trò chơi.”
“Nằm ở bên trong kho trò chơi này, có thể tăng tốc độ tư duy của ngươi lên tới cấp bậc Kim Đan kỳ, cũng đủ để ngươi khống chế con rối cấp bậc Hợp Thể kỳ.” Từ Phàm nói.
“Tạ ơn đại trưởng lão.” Tùy Ảnh nói.
“Tạ ơn cái gì tạ ơn, sau này cố gắng giết Yêu Tộc là được, để cho ta xem giới hạn của ngươi đến đâu.” Từ Phàm nói xong bóng dáng trực tiếp biến mất vào trong đại sảnh.
“Tạ ơn đại trưởng lão.” Tùy Ảnh quỳ xuống tại nơi Từ Phàm biến mất.
...
Cự Thành Thiên Trì số ba, lúc này chính là sáng sớm.
Theo cửa thành mở ra, một đám người hướng ngoài thành chen chúc mà đi, có người còn cưỡi con ngựa rối và phi nước đại về phía cánh đồng linh điền thuộc về hắn.
“Hôm nay, ba mẫu linh đạo và một vạn mẫu ruộng màu mỡ mà ta trồng sắp thu hoạch.” Một thanh niên da ngăm tuổi đôi mươi nói.
Hơn một năm trước, hắn cuối cùng cũng học được Đại Linh Vũ thuật và Dục Thổ thuật trong trò chơi, sau đó bắt đầu bồi dưỡng linh điền của mình.
Theo con ngựa rối phi nhanh trên đường của đồng ruộng, trên mặt thiếu niên lộ ra vẻ đau khổ, mặc dù bên trên ngựa rối có giảm xóc, nhưng vẫn là toi cái mông.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn chiếc Linh thuyền phi hành cỡ nhỏ đang bay trên bầu trời, trong mắt hiện lên một niềm hâm mộ.
Chiếc Linh thuyền phi hành cỡ nhỏ này cần ít nhất một nghìn viên linh thạch, không phải là còn mà bây giờ có thể mua nổi.
“Chờ sau khi ta có năm trăm mẫu linh điền, ta nhất định phải mua một chiếc Linh thuyền, để cho đám người dám lấy mắt chó mà đi khinh thường người khác kia nhìn thử.” Ánh mắt thanh niên lộ ra vẻ kiên quyết.
Trong trò chơi, hắn bị phát hiện kiểm tra ra có ba loại linh căn, thủy, thổ, kim, vừa vặn thích hợp trở thành Linh Thực Sư, hắn cũng theo đề nghị báo một lớp Linh Thực Sư.
Tất nhiên, cũng vì lần này mà hắn vay một khoản vay khổng lồ trên lưng.
Ở trong lớp học đó, hắn là người chăm chỉ nhất, cũng là người cuối cùng học xong loại pháp thuật cơ sở này, lúc đó những người còn lại trong lớp đã học được hơn mười loại pháp thuật Dục Linh, thậm chí có người đã bắt đầu tiếp xúc với việc bồi dưỡng linh dược.
Còn hắn vẫn chỉ là một tên cặn bã chỉ biết hai phép thuật cơ bản nhất.
Ngay khi những người còn lại trong lớp đều lái Linh thuyền, có linh điền diện tích rộng lớn của riêng mình, thì chỉ có hắn còn cưỡi ngựa rối, chịu đựng cơn đau ở mông và đi đến linh điền tội nghiệp kia của mình.
Nghĩ đến đây, niềm vui thu hoạch ban đầu cũng vơi dần, chàng thanh niên bắt đầu vùi đầu lên đường.
Nửa canh giờ sau, khi thanh niên nhìn thấy linh điền của mình, lập tức sững sờ.
“Đây... đây là linh điền của ta sao!” Thanh niên kinh ngạc thốt lên/
Lúc này, Từ Phàm đang thôi diễn công pháp ở xa Ẩn Linh môn nhận được tin tức.
“Chủ nhân, tìm được một người có thiên phú đặc biệt về mặt linh thực.” Bồ Đào nói.
Từ Phàm đang thôi diễn công pháp thì dừng lại avf nhìnvào quầng sáng mà Bồ Đào chiếu ra.
“Ồ. Thiên phú về mặt làm ruộng sao.” Từ Phàm cảm thấy hứng thú nói.
“Ồ, linh đạo này rất không giống bình thường, sản lượng gấp ba lần linh đạo bình thường, hơn nữa phẩm chất trước mặt có biến dị nhất định.”
“Còn những hạt gạo thường này, lượng linh lực ẩn chứa bên trong đó cũng sắp vượt qua một nửa linh đạo.” Từ Phàm vui vẻ nói, Từ Phàm v̀ừa liếc mắt một cái thì đã nhìn ra những linh đạo, hạt gạo này.
Lúc này thanh niên dã nhìn tới nhìn lui trên linh điền của chính mình, và cuối cùng chấp nhận hiện thực này.
“Linh đạo biến dị cũng không có gì lạ, nhưng tất cả đều biến dị thì là do ông trời chiếu cố ta sao.” Thanh niên nhìn hạt gạo gấp ba lần lúa linh thông thường trên tay.
“Xem ra linh đạo này không thể bán được, giữ lại làm hạt giống linh đạo cho mùa sau.” Thanh niên lẩm bẩm.
Lúc này một chiếc Linh thuyền xuất hiện, một vài con rối từ trong thuyền đi xuống.
“Chúc mừng ngươi trồng lúa linh đạo dị biến, chúng ta cần phải thu thập một ít mẫu vật.” Con rối nói xong đưa tới một túi linh thạch, túi chứa một ngàn viên tiêu chuẩn.
“Vâng, được.” Thiếu niên nói, sư phụ của hắn từng nói nếu như xuất hiện linh đạo dị biến thì sẽ có một con rối từ tiên môn đến mua, đương nhiên là trả tiền mua.
“Chúng ta còn cần thu thập một chút đất của linh đạo của ngươi và linh vũ của Đại Linh Vũ thuật.” Con rối tiếp tục nói.
“Được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm.” Người thanh niên cân túi linh thạch, sau đó cho vào túi của ngựa rối, bắt đầu kết ấn thi triển Đại Linh Vũ thuật.
Sau khi con rối thu thập đất, nước mưa và một số cây linh đạo, họ quay trở lại trong Linh thuyền để trở về.
Ẩn Linh môn, Từ Phàm nhìn linh đạo mới nhổ ra trong tay, lại nhìn nước mưa và đất đai mới lấy về.
“Đây là chỗ tốt của khí vận và công đức sao?” Từ Phàm nói xong phía sau ngưng tụ ra một tòa lọng báu được tạo thành từ khí vận công đức.
Lúc này mới hiện rõ hoa văn trên đỉnh của lọng báu khí vận và công đức, cảm giác chân thực hơn gấp mấy lần so với lúc mới bắt đầu.
Những gì xảy ra gần đây, dù là bên trong tông môn hay ngoài tông môn, đều càng ngày càng có lợi cho sự phát triển của Ẩn Linh môn.
“Trừ đi khí vận và công đức khi cứu vớt và mang lại một cuộc sống ổn định cho mấy chục tỷ người phàm, còn lại dựa theo đánh giá mức độ khí vận và công đức lấy được ở đảo Cửu Phong thì tốc độ phát triển bên kia hơi vượt ngoài dự đoán của ta.” Từ Phàm sờ cằm và nói.
“Chú ý tới vị Linh Tu Sư kia nhiều hơn, quan tâm đặc biệ một chút, để cho hắn chuyên môn gây giống là được.” Từ Phàm nói, thật đáng tiếc nếu những nhân tài như vậy không được sử dụng tốt.
Đúng lúc này, Từ Phàm đột nhiên cảm nhận được một nỗi căm hận đến từ cấp độ nhân quả.
Lúc này tại tộc Lực Ngưu trong Yêu giới, Yêu tôn Nguyệt Hồ đang kìm chế cơn tức giận và xin lỗi trước ánh mắt chế giễu của ba vị tộc Lực Ngưu.
Bởi vì hắn thật sự chọc không nổi tộc Lực Ngưu.
“Đi thôi, lần này nhìn ngươi đáng thương như vậy, thù lao coi như xong.” Tộc Lực Ngưu cố nén ý cười mà an ủi Yêu tôn Nguyệt Hồ.
“Ta... làm phiền Ngưu Yêu Tôn.” Hai mắt Yêu tôn Nguyệt Hồ đỏ bừng nói, lúc này một ngụm máu đã ngậm trong miệng, vốn định nuốt xuống, nhưng sau đó phát hiện ngụm máu này thật sự là nuốt không trôi.
Yên tôn Nguyệt Hồ nói xong, lập tức biến thành một tia sáng và chạy trốn về phía lãnh thổ của tộc Nguyệt Hồ.
Khi đi ngang qua một tiểu tộc mà tu vi cao nhất chỉ có Hợp Thể kỳ, Yêu tôn Nguyệt Hồ dừng lại, đầu tiên là phun ra một ngụm máu nãy giờ, sau đó mất đi lý trí tàn sát tiểu tộc đáng thương kia
Trong lúc nhất thời, yêu huyết thành biển, oan hồn đầy trời.
Sau hai canh giờ, khi Yêu tôn Nguyệt Hồ bóp nát con non cuối cùng của tiểu tộc kia, trong ánh mắt dần tỉnh táo trở lại.
Lấy ra chiếc ô Thiên La giả kia, gằn từng chữ nói: ”Nhân Tộc, chúng ta chưa kết thúc!”
Lúc này trong mắt Yêu tôn Nguyệt Hồ tràn đầy sát ý điên cuồng, một vầng trăng máu chậm rãi từ phía sau Yêu tôn Nguyệt Hồ dâng lên.
Tại Thánh Thành Nguyệt Hồ của tộc Nguyệt Hồ, Yêu tôn Nguyệt Hồ vừa trở về đã bắt đầu tính toán tài sản, ý định mời người ngoài một lần nữa, lần này mục đích của hắn là tàn sát tất cả Nhân Tộc bên trong Cương Thiết Trường Thành.
Hắn muốn tạo ra một cung điện bằng hài cốt của Nhân Tộc, và rưới lên cả mảnh đất này bằng máu của Nhân Tộc.
“Ta không tin họ không có hứng thú với linh khoáng cấp bậc tiên khí.”
“Ta không tin rằng mảnh Nhân Tộc nhỏ bé này không thể bị quét sạch bởi Yêu Tôn mà hơn mười đạo khí đỉnh cấp mà tiền bối tộc ta phi thăng đã để lại!” Yêu tôn Nguyệt Hồ tức giận nói.