Chương 420: Tiêu diệt
Chương 420: Tiêu diệt
Trong trò chơi giả định, tổng bộ Thiên Khôi Sư có thể so với tòa thành lớn của phàm nhân, Thiên Khôi Sư nơi này phụ trách huấn luyện, khảo hạch, và cho thuê con rối bảo vệ, có khi còn phát ra một vài nhiệm vụ dành cho Thiên Khôi Sư.
Lúc này một cái nhiệm vụ trường kỳ xuất hiện trong đại sảnh tổng bộ.
“Thành lập đoàn đội, ra ngoài tiêu diệt Yêu Tộc, yêu cầu Thiên Khôi Sư cấp ba trở lên, thù lao là…”
Lúc này tên đồ tể trung niên cùng với Trảm Linh sử dụng nick nhỏ đang đứng bên dưới đại sảnh.
“Chúng ta tổ đội ra ngoài chơi chút đi, vạn nhất tìm được Linh Mạch Chi Địa ẩn tàng chẳng phải phát tài rồi sao?” Trảm Linh nói.
Bây giờ khu vực Tiên thành Lâm Sâm đã không còn bị Yêu Tôn uy hiếp, hắn cũng đã rảnh rỗi có thể làm những điều mình thích.
“Được thôi, chúng ta thuê một chiếc Linh thuyền cỡ trung, vậy là có thể lấy ra giết Yêu Tộc luôn.” Tên đồ tể trung niên cười bảo.
Khoảng thời gian này hắn đã thông qua khảo hạch Thiên Khôi Sư cấp năm, đã là Thiên Khôi Sư cấp năm, sau đó cần phải đổi mới con rối kèm theo là một số lượng lớn linh thạch.
Vào lúc này, một con rối đao khách Hóa Thần kỳ đi về phía hai người nói: “Có thể thêm luôn ta không?”
Con rối trung niên nhìn con rối Hóa Thần kỳ, nói với vẻ hơi ngượng ngùng: “Mặc dù chúng ta hợp tác là lợi hại, nhưng mà ta muốn kiếm linh thạch mua con rối thiên đao Hóa Thần kỳ.”
“Nếu thêm ngươi nữa thì ta sợ Yêu Tộc không đủ để chia.” Tên đồ tể trung niên đáp lời.
Mặc dù hắn ít khi giao tiếp với con rối kiếm khách, nhưng đều là Thiên Khôi Sư đỉnh cấp trong trò chơi, hắn vẫn hiểu biết chiến lực của vị con rối kiếm khách này.
Nếu tổ đội với nhau, đúng là chỉ sợ số lượng Yêu Tộc gặp phải không đủ để một mình hắn giết.
“Vậy à.” Thiếu niên nhíu mày.
“Nếu như ngươi ngại xử lý thi thể Yêu Tộc quá phiền phức thì có thể thuê con rối công cụ hậu cần của bách nhân đội, vậy là ngươi có thể thoải mái đồ sát yêu tộc rồi.”
“Việc phía sau cứ giao cho bọn chúng giải quyết là được.” Trảm Linh nói, hắn biết rõ thiếu niên này không nguyện ý là do không muốn lãng phí thời gian cho những việc vặt vãnh ngoài chiến đấu.
“Có thể làm vậy sao? Vậy thì xin cảm ơn!” Con rối thiếu niên nói.
“Khách khí.” Trảm Linh thuận miệng nói.
Tên đồ tể trung niên thuê một chiếc Linh thuyền cỡ trung mang theo kho lạnh, rồi lập tức tiến vào con rối làm việc trong nhà kho.
Cương Thiết Trường Thành, từng chiếc từng chiếc Linh thuyền nối đuôi nhau từ phía sau Cương Thiết Trường Thành bay lên, bay ra bên ngoài Cương Thiết Trường Thành.
Lúc này, đại quân con rối chiến đấu to lớn bắt đầu cướp sạch ba tộc khác, mặc dù ba tộc khác không có chuyển đến Thánh Thành nhưng trong trụ sở lâm thời vẫn có không ít đồ tốt.
“Yêu Tộc ta nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, Nhân Tộc các ngươi cứ chờ xem đi.” Một vị Địa Hùng Hợp Thể kỳ, dưới sự vây quét của mười con rối chiến đấu Luyện Hư kỳ, phẫn nộ tự bạo.
“Tìm không cốt, tiếp tục tìm kiếm Cự Hùng Hợp Thể kỳ tiếp theo.” Bồ Đào ra lệnh.
Sau đó có con rối hậu cần tới thu thập những con rối Luyện Hư kỳ bị nổ nát kia.
Ở trên đảo Ẩn Linh xa xôi, Từ Phàm nhìn thấy tất cả, mỉm cười nói: “Khoang hãy nói, bên trong đại tộc Yêu Tộc cũng có mấy kẻ tương đối có cốt khí.”
“Hoàn toàn chính xác.” Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh đáp lời.
“Bên trong Yêu Tộc, những đại tộc kia cũng từng trải qua thời đại Yêu Tộc huy hoàng, ở trong mắt của bọn chúng là Nhân Tộc phản bội Yêu Tộc.” Xuyên Sơn Giáp ở bên cạnh lên tiếng.
“Nói như vậy những tiểu tộc chưa từng được chứng kiến Yêu Tộc huy hoàng thì dễ làm phản à?”
“Cũng không sai, chỉ có điều đối tượng hiệu trung mà là Nhân Tộc thì có lẽ sẽ khó có khăn hơn một chút.”
“Nhưng cũng chỉ có một chút.” Xuyên Sơn Giáp cúi đầu nói, lúc này hắn đã hoàn toàn là chó săn Nhân Tộc.
“Xem ra nhiệm vụ sau này của ngươi sẽ không quá mức khó khăn.” Từ Phàm cười nói, sau đó lấy ra bốn kiện đạo khí mà hắn chuyên môn luyện chế cho Xuyên Sơn Giáp.
“Thổ Lưu linh thuyền, Vân Ẩn nội giáp, Thiên Hồn giáp, Thổ Linh Châu, bốn kiện đạo khí này có thể bảo đảm ngươi ở Yêu Giới sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngươi không tự tìm đường chết.”
“Ngoài ra ta còn chuẩn bị cho ngươi mười vạn Yêu Tộc hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ngươi, tất cả đều là tiểu tộc không có danh tiếng trong Yêu Tộc, là những thành viên nòng cốt đầu tiên của ngươi.”
“Hi vọng dựa vào những thứ này ngươi sẽ có thể có lực hành động ở Yêu Giới.” Từ Phàm nói.
“Đa tạ chủ nhân, Xuyên Sơn Giáp nhất định không phụ kỳ vọng của chủ nhân.” Xuyên Sơn Giáp quỳ xuống nói.
“Đi đi.” Từ Phàm bảo.
Xuyên Sơn Giáp lại lần nữa quỳ xuống dập đầu với Từ Phàm, sau đó mới chạy về phía đảo Vệ Tinh.
Lúc này, phân thân số một đi đến bên cạnh Từ Phàm, cười nói: “Ngươi đây là muốn khiến cho Yêu Giới nội loạn sao?”
“Không đến tình trạng đó, chỉ là tăng thêm một chút phiền phức mà thôi.” Từ Phàm đáp.
“Gọi ta đến có chuyện gì?” Phân thân số một hỏi.
“Ngươi đoán xem ~” Từ Phàm mỉm cười nhìn phân thân số một.
“Có gì hay mà đoán chứ, còn chẳng phải là tông môn hiện tại có thêm linh khoáng cấp bậc đạo khí, ngươi muốn luyện chế thêm mấy tòa pháo quỹ đạo thôi sao?” Phân thân số một nói.
“Ba tòa, không vội, ngươi cũng không cần luyện chế, ngươi hãy chỉ huy những Luyện Khí Tông Sư của Yêu Tộc kia, cộng thêm Bồ Đào khống chế là được, ngươi chỉ cần khống chế phẩm chất mà thôi.” Từ Phàm nói.
Suy cho cùng phân thân cũng là người một nhà, sau này có điều kiện cũng không nên vẫn cứ nghiền ép.
“Được, cho ta thời gian hai năm là đủ.” Phân thân số một cười nói, là giám công sao? Mặc dù trước kia chưa từng làm qua cái này, nhưng hắn cảm thấy bản thân sẽ là một người giám công hợp cách.
“Vậy là tốt rồi, những lúc rảnh rỗi ngươi có thể tự làm mấy thứ mà chơi, linh khoáng trong bảo khố tông môn tùy ngươi điều động.” Từ Phàm nói, gần đây Bồ Đào có đưa tin, hiện tại những lúc không có chuyện gì phân thân số một hay thích làm ra mấy thứ đồ chơi kỳ lạ cổ quái.
“Được.”
Thời điểm phân thân số một rời đi, trên thân đã có khí chất của một người giám công hợp cách.
Từ Phàm lấy ra thủy tinh cầu chứa thời gian chi lực, bắt đầu thưởng thức, nghĩ đến nếu dùng cái này làm hạch tâm hẳn là có thể luyện chế ra đạo khí tiêu hao tuổi thọ của hắn.
Học viện Ẩn Linh, lại là một lần thi đấu học viện.
Học viện thi đấu trận chung kết, là cuộc quyết đấu giữa hai đại thánh thể Lý Lôi Hổ và Lâm Mặc Uyển.
“Lão Hổ cố lên!!” Dưới đài Nhị Viễn cầm một xâu cá viên trong tay hưng phấn gào to.
Trên đài, Lý Lôi Hổ cau mày nhìn Nhị Viễn, biết mình đánh không thắng còn cổ vũ cái gì.
“Tiểu Lão Hổ, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ ngươi không nhận thua thì lúc nữa ta không chắc có thể khống chế được lực đạo mộc đằng quất lên người ngươi đâu.” Lâm Mặc Uyển híp mắt nhìn Lý Lôi Hổ nói.
“Nhất là lúc quất lên mông của ngươi.”
“Lão Hổ cố lên! Rửa sạch sỉ nhục! Không thể tiếp tục để cho nữ nhân kia quất mông ngươi nữa, còn quất những ba lần.”
Nhị Viễn xem náo nhiệt ở dưới đài không chê chuyện lớn, lớn tiếng nói ra chuyện xấu của Lý Lôi Hổ.
“Ta và ngươi không có thù oán gì, sao làm thế với ta?”
Giờ phút này Lý Lôi Hổ cũng không hận Lâm Mặc Uyển đã quất mông mình, ngược lại còn muốn quyết tử chiến với Nhị Viễn.
“Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi, ta đã nghĩ ra biện pháp đối phó với pháp thuật của ngươi rồi.” Lý Lôi Hổ nói.
“Trận chung kết bắt đầu ~” Âm thanh điện tử vang lên.
Trong tay Lý Lôi Hổ xuất hiện một cái đại đao, trong mắt thoáng hiện lôi quang.
Một đao vung ra, một đạo lôi nhận xoay tròn xung quanh người Lý Lôi Hổ, đây là biện pháp hắn nghĩ ra để khắc chế Mộc hệ pháp thuật của Lâm Mặc Uyển.
“Đây là biện pháp ngươi nghĩ ra sao? Vô dụng thôi!” Lâm Mặc Uyển tay kết pháp ấn, trên lôi đài bỗng xuất hiện vô số mộc đằng, hướng về phía Lý Lôi Hổ lao tới.