Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 423 - Chương 423: Thiên Nguyên Hỏa Tinh

Chương 423: Thiên Nguyên Hỏa Tinh Chương 423: Thiên Nguyên Hỏa Tinh

“Ta đã là một nam tử hán, không thể cứ thế bị một nữ hài tử đánh vào mông. Như vậy không có tiền đồ biết bao.” Lý Lôi Hổ ngửa đầu nói.

“Vậy sao ngươi lại khó chịu không vui như vậy?” Đồ tể trung niên hỏi.

“Ta báo thù, ta đã có thể đánh thắng tiểu mộc đầu kia rồi. Chỉ là sau khi đánh qua, ta lại không cảm thấy được cảm giác vui vẻ khi báo được thù.” Lý Lôi Hổ nói, trong đầu còn đang nhớ lại hình ảnh Lâm Mặc Uyển ôm khuôn mặt đầy nước mắt khóc lóc chạy đi kia.

“Lợi hại lắm, nhi tử, ngươi báo thù thế nào?” Đồ tể trung niên vui vẻ hỏi, từ đáy lòng vui mừng cho nhi tử của chính mình.

“Nàng đánh mông ta, ta đương nhiên đánh lại mông nàng.”

Lý Lôi Hổ nói. Một tay làm động tác vén váy lên, một tay mô phỏng tư thế đánh vào mông.

Nhìn động tác của nhi tử mình, đồ tể trung niên vốn dĩ mặt mày vui vẻ chậm rãi ngây ngẩn cả người.

“Sau khi ta đánh xong, tiểu mộc đầu liền ôm mặt khóc lóc chạy ra khỏi lôi đài, giống như là ta đang bắt nạt nàng vậy.”

“Những đệ tử quan chiến dưới đài kia cũng đều dùng ánh mắt bất thiện nhìn ta, đặc biệt là những nữ hài tử kia.”

“Cha, ngươi nói ta làm có đúng không?” Lý Lôi Hổ buồn bực nói.

“Ặc…” Đồ tể trung niên muốn nói cho nhi tử mình làm vậy là không đúng, nhưng lại nghĩ tới nhi tử mình cũng bị đánh vào mông thế này, bỗng nhiên dính đến điểm mù trong nhận thức của mình, không biết nên khuyên nhi tử mình thế nào.

Lúc này, thê tử của đồ tể trung niên đi ra, cầm trong tay một đống quà tặng cùng với thuốc bổ.

“Vừa lúc cha ngươi cũng tới, chúng ta cùng đến nhà tiểu cô nương kia.” Trong mắt thê tử đồ tể trung niên có vẻ khác thường, toàn thân đều tản ra một loại không khí vui mừng quái lạ.

“Mẹ, ta không đi. Ta không làm gì sai.” Lý Lôi Hổ biện luận nói.

Một bàn tay lớn trực tiếp chụp lên vai Lý Lôi Hổ.

“Nghe mẹ ngươi.” Đồ tể trung niên nói, hắn hiểu ý thê tử mình.

Cứ như vậy, vợ chồng hai người mang theo Lý Lôi Hổ cụp đầu ủ rũ đi đến nhà Lâm Mặc Uyển.

Cha Lâm Mặc Uyển vừa nhìn thấy Lý Lôi Hổ đã xém chút là động thủ. Nếu không phải đọc sách thánh hiền nửa đời người không cho phép làm như vậy, hiện trường đã sớm rối loạn lên.

“Vào đi.” Cha Lâm Mặc Uyển một bộ trường bào học cứu, cả người đều toát lên dáng vẻ thư sinh.

“Ha ha, lần này chúng ta đến chủ yếu là mang Lôi Hổ đến xin lỗi.”

“Trước kia đều là bị đánh, ta không nghĩ tới tên tiểu tử thối này có thể đánh thắng quý thiên kim.” Đồ tể trung niên cười bù nói. Một thân khí khái hào sảng làm cho lòng người nảy sinh thiện cảm.

Trải qua mấy năm rèn luyện trong trò chơi này, đồ tể trung niên vốn mang một thân khí chất mãng phu bây giờ đã trở thành một vị chiến tướng sát phạt quyết đoán, tính cách hào sảng.

Nghe được lời đồ tể trung niên, vẻ mặt tái mét của cha Lâm Mặc Uyển từ từ rút đi. Nghĩ lại thì, những lần trước khuê nữ mình mỗi lần đều đánh vào mông hài tử trước mắt đến da tróc thịt bong, cũng thấy có chút ngượng ngùng.

“Trước kia không biết rõ, nếu như sớm biết một chút, ta nhất định sẽ khiển trách tiểu nữ một trận.” Cha Lâm Mặc Uyển có chút hổ thẹn nói.

“Không sao, không sao. Tiểu tử thối nhà ta da dày chịu được đòn.”

“Quý thiên kim đang ở đâu, để tiểu tử thối này tự mình đi xin lỗi.” Đồ tể trung niên vừa nói vừa vỗ lên vai Lý Lôi Hổ.

“Tiểu nữ đang ở hậu viện, đi đi.” Cha Lâm Mặc Uyển nói.

“Đi đi, xin lỗi người ta cho đàng hoàng vào.” Đồ tể trung niên ra hiệu cho Lý Lôi Hổ nói.

“Được.” Lý Lôi Hổ không tình nguyện nói, đứng dậy đi về hướng hậu viện.

Hai người lại bắt đầu nói chuyện về chuyện trong trò chơi, vừa hay cha Lâm Mặc Uyển là làm Thiên Khôi Sư trong trò chơi, quan hệ hai bên trong nháy mắt thân mật lên.

Lúc này, Lý Lôi Hổ đi vào hậu viện, nhìn thấy Lâm Mặc Uyển đang luyện tập pháp thuật.

Một thân váy dài lục nhạt càng tô điểm thêm cho khuôn mặt đẹp đẽ của Lâm Mặc Uyển. Dù người chưa mười sáu nhưng dáng người đã thoáng hiện vẻ tú lệ.

Nhưng cảnh đẹp này hiển nhiên không chút nào ảnh hưởng tới Lý Lôi Hổ.

“Sao ngươi lại tới đây!” Lâm Mặc Uyển dừng luyện tập pháp thuật, nhìn Lý Lôi Hổ tức giận nói.

“Ta… Ngươi… Xin…” Lý Lôi Hổ lắp ba lắp bắp hồi lâu cũng nói không ra một câu đầy đủ, chủ yếu là nhớ tới trải nghiệm bị đánh vào mông bi thảm của mình.

“Lần đó vốn là muốn nhường ngươi một lần, không đánh vào mông ngươi, không nghĩ tới ngươi lại đối với ta như vậy.”

“Sau này ta sẽ không nương tay.” Lâm Mặc Uyển hừ một tiếng nói.

Một câu nói kia lập tức đốt lên lòng hiếu thắng của Lý Lôi Hổ, hắn hướng về phía Lâm Mặc Uyển hô lớn: “Ngươi từ bỏ đi. Ngươi đã đánh không lại ta, sau này ngươi đừng hòng lại đánh mông ta!”

“Vào trận đấu lần sau ngươi sẽ biết ta có nhường ngươi hay không.”

“Đừng chờ lần sau. Hậu viện này của nhà ngươi rộng rãi, bây giờ chúng ta đấu một trận luôn, thế nào?” Lý Lôi Hổ khinh thường nói.

“Được.”

Trên mặt đất tại hậu viện vụt ra vô số mộc đằng quấn quanh Lý Lôi Hổ, linh đao cũng xuất hiện trong tay hắn. Mấy đạo lôi nhận vây quanh Lý Lôi Hổ uốn lượn.

Lúc này, lúc mọi người đang ở phòng khách trò chuyện say sưa, chỉ nghe hậu viện “ầm ầm” một tiếng sấm vang.

Mọi người biến sắc.

Lúc này, Từ Phàm đang rảnh rỗi đến buồn chán, hỏi Bồ Đào: “Gần đây có chuyện gì thú vị không?”

Sau đó Từ Phàm bỗng thấy được màn này, hắn vui vẻ cười ha ha.

“Tiểu hài tử đều là không hiểu phong tình như vậy.” Từ Phàm cười nói.

Lúc này, phân thân số một đi đến bên người Từ Phàm, nói: “Bản thể, pháo quỹ đạo và Trấn Yêu Tinh hoàn chỉnh kia đều đã luyện chế xong.”

“Xong rồi sao? Gần đây thật nhàm chán, vừa hay đi Yêu Giới bên kia thử xem.” Từ Phàm nói.

“Ta có cải tạo pháo quỹ đạo và Trấn Yêu Tinh một chút, lúc ngươi đến có thể thử một chút.” Phân thân số một cười nói.

“Thêm cái gì, không phải là liên phát chứ?” Từ Phàm kinh ngạc đến vui vẻ nói.

“Ta đã truyền chi tiết cụ thể cho Bồ Đào, ngươi đi hỏi hắn là được.”

Số một phân thân đưa cho Từ Phàm một chiếc nhẫn không gian sau đó lập tức rời đi.

“Tự mình phóng lên là được rồi, còn tránh nghi ngờ.” Từ Phàm liếc mắt nhìn về phía bóng lưng phân thân số một.

Sau đó lấy ra Trấn Yêu Tinh cùng pháo quỹ đạo.

“Bồ Đào, tiếp quản quyền hạn, cất cánh. Mang khẩu pháo quỹ đạo này tới Yêu Giới, thuận tiện thử uy lực của nó một chút.”

“Đúng rồi, chức năng mới mà số một nói là gì vậy?” Từ Phàm tò mò hỏi.

“Chủ nhân, ngươi xem chỗ này là biết.”

Bồ Đào nói xong lại dùng linh lực ngưng tụ thành một bàn tay lớn, sau đó chỉ về một nơi.

“Mẹ kiếp, Thiên Nguyên Hỏa Tinh của ta!!!” Từ Phàm kinh hãi nói.

“Vật này lão đại đều không cam lòng cho, vậy mà ngươi lại luyện cho ta!”

“Ta vẫn chờ đến lúc có thể luyện chế tiên khí đưa cho những đồ đệ chuẩn bị phi thăng lên tiên giới kia dùng.” Từ Phàm nhìn viên Thiên Nguyên Hỏa màu hỏa hồng được khảm trên Tinh Trấn Yêu Tinh kia nói.

Đây là linh khoáng cấp tiên khí lúc Từ Phàm càn quét tam tộc phát hiện. Giá trị của nó gần với tinh cầu mà hắn ngày ngày ngắm nghía.

“Bản thể, đừng lo lắng vậy mà. Thứ này phải dùng ra mới xem như là có giá trị.” Từ Phàm bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của phân thân số một.

“Lo mụ nội nhà ngươi.” Từ Phàm bực tức nói.

Một lát sau, Từ Phàm lắng lại cơn giận, phất tay để Bồ Đào khống chế Trấn Yêu Tinh mang theo pháo quỹ đạo bay lên bầu trời.

“Phân thân số một, ngươi tuyệt đối là cố ý.” Từ Phàm cắn răng nói, sau đó lập tức niêm phong những linh khoáng cấp tiên khí kia cất vào kho. Không có chính mình cho phép, bất kỳ kẻ nào cũng không thể sử dụng.
Bình Luận (0)
Comment