Chương 425: Tín hiệu
Chương 425: Tín hiệu
Đảo Ẩn Linh, Từ Phàm đang nhàn nhã nằm trong mây thôi diễn công pháp nhận được tin tức Bồ Đào hồi báo.
“Chủ nhân, đã nhận được tín hiệu Trấn Yêu Tinh phát ra từ Yêu tộc, đang chờ đợi tín hiệu chuyền trở lại.” Bồ Đào nói.
“Bên kia cách bao xa.” Từ Phàm mở to mắt nói.
“Xấp xỉ kéo dài qua cả đại lục trung tâm.” Bồ Đào nói.
Từ Phàm yên lặng tính toán cự ly một chút, thả tay nói: “Đây không phải xong con bê rồi sao, không đến mấy chục năm nữa thì chắc không gặp mặt được rồi.”
“Nếu như tiêu hao một lượng lớn năng lượng để mở ra phong ấn, có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi khỏi động truyền tống trận.”
“Hiện tại chỉ chờ tin tức bên kia truyền về, chờ đợi xác định vị trí cụ thể.” Bồ Đào nói.
“Chả có ý nghĩa gì, hơn nữa lấy đâu ra nhiều năng lượng như thế để mở ra truyền tống trận chứ.”
Đúng lúc này, đám mây vốn dĩ đang che trên đầu Từ Phàm bị gió nhẹ đẩy ra, một chùm nắng chói chang trực tiếp chọc vào mắt Từ Phàm..
“Một cái truyền tống trận mà thôi, không đến nỗi làm như thế chớ.” Từ Phàm nhìn mặt trời rồi nói, nơi đó đích thực có một nguồn năng lượng lớn, cũng đủ để mở ra phong ấn của truyền tống trận.
Chỉ là nếu thật như làm đến trình độ đó, nói không chừng hắn đã sớm phi thăng lên tiên giới rồi, có nhiều thời gian như thế còn không bằng dạy thêm mấy đứa đồ đề.
“Chủ nhân, với tốc độ bây giờ, muốn đặt được năng lượng cần phát ra đó, cần chín ngàn năm kiến thiết.” Bồ Đào thân mật nói.
“Sao mà lại nhanh hơn bốn nghìn năm so với lần tính toán trước thế.” Từ Phàm nói.
“Bởi vì phát hiện linh khoáng, và sự biến hóa các loại của hợp kim, khiến hiệu suất của nó được đề cao lên rất nhiều.” Bồ Đào nói.
“Hiểu rồi.” Từ Phàm nói.
. . . .
Bên trong Luyện Khí phong Ẩn Linh môn, lúc này Hạng Vân đang nhìn Nhị Thiết tay cầm linh chùy bảo khí gõ đập một cái linh kiếm chưa hình thành.
“Nhị Thiết sư đệ, phẩm chất của tất cả linh kiếm bảo khí ngươi chế tạo đều rất tốt, mặc dù đều là bảo khí nhị gia, nhưng uy năng của nó không kém hơn kinh kiếm bảo khí tứ giai.” Hạng Vân cười nói với Nhị Thiết đang chế tạo linh kiếm.
Đoạn thời gian trước Hạng Vân muốn đến Luyện Khí phong tìm luyện khí tông sư luyện chế mấy thanh linh kiếm làm hạch tâm của kiếm trận, vô tình nhìn thấy Nhị Thiết đang rèn đúc linh kiếm bằng chùy.
May mắn lớn nhất của một tu sĩ theo kiếm trận chi đạo, linh kiếm dùng mãi không hết? một luyện khí sư có thể nhanh chóng luyện chế ra linh kiếm có chất lượng tốt?
Hai điều này Hạng Vân đều đã gặp.
Hai người giống như củi khô gặp lửa, nhanh chóng thành lập được tình hữu nghị sâu sắc.
“Hạng Vân sư huynh đừng tâng bốc ta nữa, hiện giờ ta chỉ có thể chế tạo một chút pháp bảo linh kiếm linh đao mà thôi, so với các sư huynh trên Luyện Khí phong, ta chả là cái gì cả.” Nhị Thiết vừa chế tạo linh kiếm vừa hổ thẹn nói.
“Đừng tự coi nhẹ mình, chỉ dựa vào khả năng chế tạo linh kiếm này của ngươi đã đủ để kiếm tu thiên hạ đánh gia cao ngươi.” Hạng Vân vừa cười vừa nói, từ khi hắn đổi được mười thanh linh kiếm bảo khí nhị giai bằng điểm tích lũy từ chỗ Nhị thiết, năng lực chiến đấu của hắn đã mạnh hơn rất nhiều.
“Ha ha, Hạng Vân sư huynh nói đùa.”
Vào lúc này, cùng với chùy cuối cùng mà Nhị Thiết nện xuống, linh kiếm lưu quang lưu chuyển, một thanh linh kiếm bảo khí tam giai thành hình.
Nhị Thiết đưa linh kiếm cho Hạng Vân.
“Hạng Vân sư huynh, đây là thanh linh kiếm thứ hai mươi ba, cảm ơn sự quan tâm của ngươi với việc làm ăn của ta.” Nhị Thiết nói cảm tạ.
Hắn biết rõ trong bảo khố của tông môn, không bao giờ thiếu pháp bảo, từ bảo khí cơ bản nhất đến đạo khí cao cấp nhất đều không thiếu, bảo khí mà ngươi có thể nghĩ đến hay không thể nghĩ đến đều có thể nhìn thấy trong bảo khố của tông môn.
Nghe nói ở một nói thần bí trong tông môn, có hàng trăm luyện khí sư chuyên luyện chế pháp khí cho tông môn, cho nên bên trong tông môn, không đáng tiền nhất có lẽ chính là luyện khí sư.
“Còn có bảy mươi bảy thanh linh kiếm, sư đệ cố lên.” Hạng Vân cười chuyển điểm tích lũy cho Nhị Thiết.
“Hạng Vân sư huynh, quá rồi.” Nhị Thiết số điểm tích lũy đến tay nói.
“Nhiều hơn thì coi như là phí vất cả của ngươi, linh kiếm mà ngươi luyện chế có nhiều thêm một chút uy năng đặc biệt so với linh kiếm bình thường, vật vượt qua giá trị.” Hạng Vân vừa cười vừa nói, sau đó lấy mấy gói đồ ăn vặt tôm biển sâu đặc chế của nhà ăn từ không gian giới chỉ.
“Nghe nói lệnh muội thích đồ kiểu này, cho nên ta mua một chút..” Hạng Vân nói, cứ cách nửa tháng là hắn lại có thể nhìn thấy một tiểu cô nương hơi mập mạp bên trong nhà ăn của chủ phong, quấn lấy bếp trưởng của Ẩn Linh môn, nói là muốn bái sư học nghệ, sau này mới biết được đó là em gái của Nhị Thiết.
“Ha ha. Thanh danh của lệnh muội đã truyền đến tai sư huynh rồi sao?” Nhị Thiết có chút cười xấu hổ nói.
Vào thời điểm này, một chiếc linh châu loại nhìn nhỏ đậu trước cửa nhà Nhị thiết, một tiểu cô nương tay cầm đô ăn vặt đi đến.
“Xin chào sư huynh.” Sau khi Nhị Viễn nhìn thấy Hạng Vân, lễ phép hành lễ nói, nàng biết rõ đây là bạn bè hoặc khách hàng của anh trai mình.
“Chào sư muội.” Hạng Vân cười nói.
Sau đó Nhị Viễn thấy được mấy gói tôm biển sâu trên bàn, nháy mắt vừa kinh ngạc vừa vui sướng.
“A, cảm ơn ca ca, ta rất thích loại tôm biển sâu này, đáng tiếc chủ phong sư phó không hay làm.” Nhị Viễn lập tức mở ra một túi, vui vẻ bắt đầu ăn.
“Không biết lớn nhỏ, đây là tôm phiến Hạng Vân sư huynh cố ý mang đến cho ngươi, còn không cảm tạ sư huynh.” Nhị Thiết nghiêm túc nói, ăn ngon có thể, nhưng không thể quên lễ tiết.
“Cảm ơn ân tình sư huynh tặng ta tôm phiến, Nhị Viễn suốt đời không quên ~~” Nhị Viễn 'Vụt' một cái quỳ xuống nói, thanh âm vang dội, rất có khí khái anh hùng.
“. . . . .” Nhị Thiết.
“Qúa mức rồi, quá mức rồi. . . .” Hạng Vân lập tức đỡ Nhị Viễn dậy, có chút dở khóc dở cười nhìn tiểu sư muội đang ăn ngon lành này.
“Sư huynh, ngươi là người tốt ~” Nhị Viễn ăn tôm phiến cảm động nói.
Hiện tại Nhị Viễn đã trở thành người đứng thứ tư cần cảm ơn trong lòng nàng.
Về phần tại sao là thứ tư, bởi vì Hạng Vân là người thứ tư chủ động tặng đồ ăn cho nàng, hơn nữa còn là nàng tôm phiến mà nàng rất thích ăn.
Biết Hạng Vân sắp rời khỏi, Nhị Viễn vẫn lưu luyến không rời nhìn về phía phương hướng Hạng Vân rời đi.
“Cũng không biết lần sau Hạng Vân sư huynh sẽ cho ta mang cái gì, ta nên cảm ơn hắn như thế nào đây?” Nhị Viễn nói.
Nhị Thiết chính nhìn ánh mắt lưu luyến không rời của tiểu muội nhà mình, có chút đau đầu, sau này nếu tiểu muội của mình gặp phải ngươi ham mê sắc đẹp của nàng, sử dụng đồ ăn ngon đến dụ dỗ nàng thì làm sao bây giờ.
“Viễn nhi, sau này nếu có ngươi cầm đồ ăn ngon hay là những thứ đồ ăn vật này bảo ngươi làm đạo lữ của hắn, ngươi không dduocj đáp ứng đâu đấy!” Nhị Thiết nghiêm túc nói.
“Ca, ta chỉ là thích ăn ngon, cũng không phải ngốc.” Nhị Viễn trợn mắt nhìn ông anh mình một cái, rồi quay trở về phòng mình, kỳ vọng đợi đến đồ ăn trưa nay trong nhà ăn chủ phong, tốt nhất là đại yến thịt cua.,
Hiện giờ, Hạng Vân đang quay về viện nhỏ của mình chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên nhìn thấy Vân Hoa Lộc đi ra từ một khe nứt không gian, bên trong miệng còn không biết đang ngậm linh kiếm bằng vật liệu gì.
“Bồ Đào, vừa nãy ngươi có nhìn thấy hay khôg.” Hạng Vân hỏi.
“Đã kiểm tra, tạ ơn nhắc nhở, ban thưởng một ngàn điểm tích lũy.” Thanh âm của Bồ Đào vang lên.
“Một ngàn điểm tích lũy!” Hạng Vân vui vẻ nói.
Không bao lâu, thanh kiếm bị Hoa Vân Lộc tha tới kia, xuất hiện trong tay Từ Phàm, đồng thời còn có Vân Hoa Lộc đang bị bàn tay linh lực lớn bắt lấy.