Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 428 - Chương 428: Ý Chí Chi Hoa

Chương 428: Ý chí chi hoa Chương 428: Ý chí chi hoa

Trảm Linh dắt theo một đứa bé trai tám chín tuổi, cùng vợ chồng Lý Tinh Từ, xuất hiện tại bên ngoài cung điện.

“Ai đang tấn cấp Hóa Thần thần vậy, dám tu luyện thần thông nhiều đại đạo khác nhau cùng lúc như này, không phải muốn chết chứ.” Trảm Linh nhìn dị tượng trên bầu trời ngạc nhiên nói.

“Đấy là sư phụ ta, kiểu dị tượng của dị tượng vạn đạo buông xuống này ta chỉ từng thấy khi sư phụ ta thăng cấp.” Lý Tinh Từ có chút kích động nói, tay nắm lấy tay của Tô Nhiễm Thiên cũng càng ngày càng chặt.

“Tiên đạo, ma đạo, phật đạo, yêu đạo, quỷ đạo, luyện khí, luyện đan, trận pháp, chiêm bặc, sinh mệnh, âm dương ............”

Trảm Linh nhìn về phía cảnh tượng dị tượng vạn đạo buông xuống trên bầu trời, càng ngày càng kinh ngạc, trong miệng thì thào nói: “Má nó, này cũng không đơn giản như sự chuyển thế của đại năng tiên giới.”

“Chả lẽ sư phụ của ngươi là sự chuyển thế thiên đạo của thế giới nào đó?” Trảm Linh há hốc mồm phỏng đoán nói.

“Nói nhỏ cho ngươi biết, ta cũng đã từng hỏi sư phụ về vấn đề như vậy.” Lý Tinh Từ nhỏ giọng nói với Trảm Linh, trong mắt mang theo nụ cười.

Ở trong dị tượng hắn đã cảm nhận được khí tức của Từ Phàm, sau khi xác định sư phụ chưa chết, trái tim bị treo cao mấy năm này cũng từ từ trở lại vị trí.

“Cái gì ~” Trảm Linh theo bản năng cũng nhỏ giọng nói, trong mắt lóe ra vẻ quần chúng buôn dưa nhiều chuyện.

“Sư phụ ta nói, triệu năm sau ôm chặt bắp đùi của vi sư là đủ rồi.” Lý Tinh Từ nói xong cười ha hả.

Tô Nhiễm Thiên cũng che miệng cười nói, mấy năm nay nàng cuối cùng đã nhìn thấy nụ cười trên gương mặt phu quân mình.

“............”

Mặc dù Trảm Linh đau trứng, nhưng lại ghi tạc lời nói của Lý Tinh Từ trong lòng.

Lúc này dị tượng vạn đạo bắt đầu hội tụ rồi hướng về phía Nguyên Chung Chi Kiếm, nhưng ở dưới sự tăng cường linh lực của Ẩn Linh môn, dị tượng vạn đạo càng lộ vẻ thần vận.

Ngay tại khoảnh khắc dị tượng vạn đạo hoàn toàn dung nhập vào Nguyên Chung Chi Kiếm, một vệt linh quang toát ra từ bên trong Nguyên Chung Chi Kiếm.

Ở bên ngoài Nguyên Chung Chi Kiếm, hóa thành một người một gấu.

Một người một gấu này vừa ra, thống nhất tư thế, giang hai cánh tay, đang cảm nhận khí tức Tu Tiên giới.

“Hùng Nhị, chúng ta cuối cùng cũng ra được rồi.” Từ Phàm xúc động nói.

“Từ đại ca, thật sự ra được rồi ~~~” Hắc Hùng rơi nước mắt nhìn cứ như đã cách xa hàng chục triệu năm.

Từ Phàm giống như cá mè một lứa vỗ vỗ Hắc Hùng.

Chính cái vỗ này, Hắc Hùng trong nháy mắt sụp đổ, ôm Từ Phàm bắt đầu gào khóc, giống như đứa trẻ chịu oan ức đã gặp được phụ huynh mình.

Từ Phàm ôm Hắc Hùng, ngàn vạn suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Ở trong không gian khép kín đó, Từ Phàm cho rằng bản thân ở bên trong mấy ngàn năm đó cũng chả sao, nhưng mà hắn chung quy đã xem nhẹ nỗi khổ tĩnh lặng trong khoảng thời gian đó, làm cho hắn suýt sinh ra tâm ma.

Một trăm năm trước vẫn ổn, bản thân chơi đùa với Hắc Hùng, không có việc gì thì suy diễn một chút về công pháp thần thông vân vân.

Về sau hắn dần dần phát hiện tên Hắc Hùng xưng là Thiên Lục Cổ Yêu này không được bình thường.

Hắn là chân linh của Cổ Yêu không sai, nhưng mà linh trí của chân linh đời thứ nhất sớm đã không biết đã biến mất vào năm nào của hàng vạn năm trước thì.

Chân linh Cổ Yêu của hiện tại dựa theo suy đoán của Từ Phàm, chí ít đã là linh trí của chân linh của trên đời thứ mười.

Sinh ra rồi biến mất, lại trải qua thời gian mấy vạn năm sinh ra linh trí mới, kế thừa ký ức của đời trước, sau đó lại trải qua thời gian mấy trăm vạn năm nỗi khổ trống trải, cuối cùng không chịu nổi gánh nặng mà lựa chọn hủy diệt bản thân.

Bây giờ đến thế hệ mà Từ Phàm gặp được này, chỉ được truyền thừa cái tên Thiên Lục này, còn có một chút ký ức đáng thương kia, cũng chính là mẩu chuyện Từ Phàm vừa mới vào đã gặp được đó.

Hắc Hùng của hiện tại kỳ thật giống như nửa trang giấy trắng bị vẽ ngoạch ngoặc, khi Từ Phàm đi vào bên trong, Hắc Hùng chỉ là đang giả vờ, cố ý hù dọa Từ Phàm, mong rằng mình không bị tổn thương.

Thời gian còn lại, Từ Phàm giống như một người cha, tuần hoàn từng bước chỉ dẫn Hắc Hùng loại bỏ nỗi khổ trống trải trôi đi theo thời gian hàng vạn năm này.

Thời gian sau đó, Từ Phàm dẫn theo Hắc Hùng lãnh hội phong cảnh của Tu Tiên giới bằng huyễn cảnh, dẫn hắn trải qua đủ loại chuyện, thậm chí còn dùng Thần Thông Luân Hồi Bạch Thế, để Hắc Hùng trải qua cuộc sống hoàn mỹ của một con gấu một lần.

Vốn dĩ Từ Phàm dự định xưng cha con với Hắc Hùng, về sau ngẫm nghĩ, vì để tránh dẫn đến sự hiểu lầm của người khác, cuối cùng Từ Phàm chọn là đại ca.

Lúc này, tất cả phong chủ, trưởng lão, các đệ tử của Ẩn Linh môn đều vây ở xung quanh Từ Phàm, nhìn một con Hắc Hùng cao một trượng ôm lấy Từ Phàm khóc rống.

Đám người lộ ra biểu cảm kỳ lạ, chỉ có biểu cảm Từ Cương nghiêm túc, có một chút cảm giác bất an hiển hiện trong lòng.

Hồi lâu, một người một gấu tách ra.

“Cung nghênh đại trưởng lão xuất quan!” Đệ tử đời một đời hai hành lễ cung nghênh nói.

Nơi xa còn có đệ tử chưa đến cũng vội chạy tới, âm thanh lần lượt truyền đến từ đằng xa.

Ánh mắt máu hơi mang tang thương của Từ Phàm nhìn xung quanh một lượt, hít sâu một hơi, từ tốn nói: “Tu vi của ta tăng mạnh, toàn tông chúc mừng.”

Một bảo cái khí vận công đức ngưng kết xuất hiện ở sau lưng Từ Phàm, Từ Phàm nhẹ nhàng vung tay lên.

Một vệt lưu quang phóng hướng lên trời, ở trong ẩn chứa một nửa khí vận công đức của Từ Phàm, và ý chí cảm ngộ đối với vạn đạo và cảm ứng trời đất sinh ra.

Khi lưu quang phóng lên đỉnh pháp trận tông môn, nổ tung giống như pháo hoa, hóa thành vô số hoa nhỏ thất thải rơi xuống toàn bộ hòn đảo Ẩn Linh.

Lúc này, âm thanh của Từ Phàm vang lên trên toàn hòn đảo Ẩn Linh, như chuông vang, như rồng gầm, như vạn đạo, thoáng như âm thanh đại đạo.

“Chí nguyện to lớn của ta, là nguyện đệ tử tông ta, có dũng, có trí, có đức.”

“Nguyện đệ tử tông ta, đạo vận linh hiển, người người như rồng, đứng ở đại tranh chi thế.”

“Nguyện đệ tử tông ta...”

Theo âm thanh của Từ Phàm, hoa nhỏ thất thải tản mát trên đảo Ẩn Linh, đồng đều dung nhập vào trong cơ thể của mỗi một đệ tử.

Một đóa hoa nhỏ thất thải rơi xuống trên tay Trảm Linh.

“Chao ôi, ta mà trẻ hơn bốn nghìn năm tuổi, nhất định sẽ gia nhập Ẩn Linh môn tu lại từ đầu ~” Trảm Linh xúc động nói, hắn biết hoa nhỏ thất thải trong tay là có Đại Minh đường.

Đây là ý chí chi hoa của tông môn thượng cổ, chứa đựng ý chí tông môn, mang theo khí vận công đức chi lực, dung nhập vào bên trong đệ tử tông môn, vô cùng hữu ích đối với sự phát triển về sau của đệ tử tông môn, có thể sánh với thượng cổ Trúc Cơ thần đan.

Giờ khắc này, tất cả đệ tử đời ba của tông môn đều khảm vào đến một loại trạng thái giác ngộ, ngộ được không phải công pháp, cũng không phải thần thông, mà là một loại ý chí đại đạo ứng thiên địa mà sinh ra.

“Sư phụ, ngươi cuối cùng cũng ra rồi!” Đám Từ Cương kích động vây tới bên cạnh Từ Phàm nói.

“Ừ, cuối cùng cũng về nhà rồi.” Từ Phàm xúc động nói.

“Các ngươi làm tốt lắm, hiện tại tông môn rất ổn định, ta rất yên lòng.” Từ Phàm hài lòng nói, vừa rồi khoảnh khắc Từ Phàm ra khỏi, Bồ Đào đã hồi báo tình hình phát triển mấy năm nay của Ẩn Linh môn cho Từ Phàm.

“Chúng ta đều lo lắng sự an toàn của sư phụ, không có tâm trạng phát triển tông môn, cho nên chủ yêu duy trì ổn định, chờ đợi sư phụ trở về.” Từ nguyệt Tiên nói.

“Chuyện đó cũng rất tốt.” Từ Phàm nhìn đám đồ đệ này, thầm nghĩ lấy nhất định phải nâng đỡ một đứa nên làm chưởng giáo.

“Đúng rồi, đây là Hùng Nhị ta quen biết ở bí cảnh, về sau các ngươi gọi nhị ca hoặc là Hùng Nhị trưởng lão đều có thể.”

“Sau này hắn sẽ là trưởng lão Ẩn Linh môn chúng ta.” Từ Phàm giới thiệu nói.

“Xin chào Hùng Nhị trưởng lão.” Đám người Từ Cương vội vàng hành lễ nói.

“Xin chào mọi người.” Hùng Nhị ngu ngơ gãi đầu nói.

“Được rồi, trước tiên ta trở về bế quan mấy ngày, sau khi ổn định tu vi thì nói tiếp chuyện sau này.”

Từ Phàm dẫn theo Hùng Nhị trở về tiểu viện xa cách hàng trăm năm của mình, ghế nằm được biên chế bằng gỗ đằng cương theo gió có chút lay động ở trong tiểu viện.
Bình Luận (0)
Comment