Chương 437: Đầu tư một vốn bốn lời
Chương 437: Đầu tư một vốn bốn lời
“Được bệ hạ ưu ái.” Cậu bé nam hành lễ nói, trong lòng không khỏi cảm thán, không hổ là Nữ Đế Thiên Mệnh, thủ đoạn lung lay lòng người đúng là người bình thường không chịu nổi.
Quần thần Vương triều Cửu Phượng đứng sau cậu bé, đều nhìn cậu bé với ánh mắt sùng kính.
Vương triều Cửu Phượng có thể phát triển nhanh như vậy, hơn một nửa công lao bắt nguồn từ cậu bé này.
“Quốc sư nói đùa rồi, là Vương triều Cửu Phượng nhận được ưu ái của ngươi.” Trong giọng nói của Phượng Trường Ninh mang theo sự tôn trọng.
Phượng Trường Ninh nói xong, hành quốc đại lễ với cậu bé.
“Ta nguyện chia sẻ số mệnh Vương triều Cửu Phượng với quốc sư, nguyện tôn quốc sư làm sư của Vương triều, thậm chí là sư Tiên Triều.”
Phượng Trường Ninh vừa dứt lời, công đức số mệnh Kim Long trên bầu trời chia làm hai.
Một trong số đó nhập vào cơ thể cậu bé.
Sắc mặt cậu bé xúc động, có chút không thể tin nhìn Phượng Trường Ninh.
“Bệ hạ đâu cần làm vậy?” Cậu bé nói.
“Hành động của quốc sư mấy năm nay đáng để Trường Ninh làm như vậy.” Phượng Trường Ninh cười nói, ánh mắt rất kiên định.
Cuộc sống của nàng đã có ba bước ngoặt, đầu tiên là lúc tiểu thế giới của Vương triều sắp vỡ, nàng đã bái Sư Triển làm thầy.
Lần thứ hai là lập khế ước một nửa công đức số mệnh với Từ Phàm ở Tu Tiên giới.
Lần thứ ba là trước mắt, dùng công đức số mệnh của Vương triều, mãi mãi giữ lại Đại Năng chuyển thế trước mắt.
Hai lần đầu nàng đã đặt cược đúng, nên nàng tin lần này cũng sẽ thành công.
Nền tảng Tiên Triều đã ổn thỏa, thứ còn lại chính là chinh phục.
“Đó là điều mà ta nên làm.” Cậu bé cười nói.
Mọi thứ của Nữ Đế trước mắt này đều khiến hắn hài lòng, cũng xứng đáng để bản thân đi giúp nàng ta.
Khuyết điểm duy nhất chính là lời thề giữa Nữ Đế và Luyện Khí Tông Sư đó.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, sau này chỉ cần gặp được Luyện Khí Tông Sư đó, sẽ để cho hắn lặng lẽ biến mất ở Tu Chân giới.
Như vậy một nửa công đức số mệnh mà Vương triều Cửu Phượng tổn thất đều lấy lại được.
“Lễ tế đã kết thúc, điện hạ đã hao tổn nhiều tâm thần, hãy trở về tịnh dưỡng, rồi lại bắt đầu quốc sự?” Cậu bé nói.
Sau đó, chúng thần đằng sau hắn cũng bắt đầu khuyên Phượng Trường Ninh trở về nghỉ ngơi.
“Vậy ta về nghỉ ngơi trước, quốc sự sẽ nhờ các ngươi.”
Phượng Trường Ninh nói xong, lập tức đứng lên trở về cung điện.
Trong Hoàng cung Cửu Phượng, Phượng Trường Ninh ngồi nghỉ ngơi trong một hoa viên.
Bên cạnh có ba con rối Hợp Thể Kỳ đang hầu hạ.
Phượng Trường Ninh vừa uống trà vừa ngắm hoa tươi nở đầy trong hoa viên.
Trong đầu nàng nhớ lại cảnh ký lời thề với Từ Phàm lúc trước.
Lúc này Sư Triển cầm một bầu rượu đi đến tiểu đình mà Phượng Trường Ninh đang ngắm cảnh.
“Hôm nay ta nhìn thấy tất cả con rối trong Vương triều đều biến thành con rối do quốc sư luyện chế.”
“Ngươi định buông bỏ phía bên đại trưởng lão sao?” Sư Triển nói.
“Không có buông bỏ hay không buông bỏ.”
“Lời thề của ta với đại trưởng lão chỉ là hắn giúp đỡ ta, ta chia một nửa công đức số mệnh của mình.” Phượng Trường Ninh thản nhiên nói, như thể nói một điều rất bình thường.
“Ta luôn cảm thấy…”
“Là không qua được đạo nghĩa sao?” Phượng Trường Ninh quay đầu nhìn Sư Triển nói.
Sư Triển gật đầu.
“Hiện giờ Vương triều Cửu Phượng có quốc sư, tài trợ sau này của đại trưởng lão có cũng như không.”
“Nhưng lúc trước ta với đại trưởng lão lập lời thề, trước khi Vương triều Cửu Phượng chưa thống nhất Tu Chân giới, thăng chức Tiên Triều, thì sẽ mãi mãi tồn tại.”
“Như vậy đủ để báo đáp đại trưởng lão gấp trăm lần ngàn lần rồi.” Phượng Trường Ninh nói.
Sư Triển lấy ra hai ly rượu, rót rượu vào trong ly.
“Tiểu Vân đi làm mấy món ăn đi.” Thấy Sư Triển rót rượu, Phượng Trường Ninh nhẹ giọng dặn dò.
“Tuân mệnh.”
Một thị nữ bên ngoài mái đình lập tức lui xuống.
“Linh Dưỡng đào hoa thượng hạng, uống không thì lãng phí quá.” Phượng Trường Ninh cười nói.
“Đúng, rượu ngon phải có mồi ngon.” Sư Triển cũng nói.
Không lâu sau, thị nữ bưng bốn món nhắm lên.
Hai người họ vừa uống rượu vừa nói về những chuyện trước đây.
Uống mãi đến khuya, Sư Triển mới lui xuống.
Phượng Trường Ninh nhìn bóng lưng Sư Triển nói: “Ta không nợ đại trưởng lão gì cả, đây chỉ là giao dịch.”
Nghe những lời này, bước chân Sư Triển dừng lại, không nói gì rồi lại tiếp tục lui xuống.
“Chỉ là một giao dịch thôi sao?”
Sau khi về đến nhà, Sư Triển nằm trên giường lẩm bẩm.
Ẩn Linh đảo lúc này, Từ Phàm tươi cười giống như hắn mua cổ phiếu liên tục tăng lên mấy điểm, sau đó lại truyền tin tức tốt đến.
“Cho dù ở đâu vẫn là đầu tư vào cổ phiếu kiếm được nhiều hơn.” Từ Phàm cười nói.
Đợt công đức số mệnh này khiến Từ Phàm có cảm giác vũ hóa đăng Tiên.
Từ Phàm hiện tại được xem như có công đức số mệnh hộ thân.
Cho dù ai muốn giết mình thì điều phải cân nhắc trọng lượng của bản thân, có công đức số mệnh quan trọng hay không.
“Chủ nhân, lẽ nào ngươi không quan tâm tin tức bên đó truyền đến sao?” Tiếng Bồ Đào xuất hiện.
“Chẳng phải là phân thân đó của ngươi bị sửa đổi thành quyền hạn cao nhất sao, sửa thì cứ sửa, dù sao bên trong cũng không có thông tin quan trọng gì.”
“Hơn nữa còn là truyền lợi ích lớn đến.”
Nghĩ đến đây, Từ Phàm vui vẻ nở nụ cười.
Có thể sửa đổi Bồ Đào thành quyền hạn cao nhất, điều đó chứng tỏ ít nhất là mạnh hơn mình lúc đó.
Lần đầu tiên cũng là một Luyện Khí Tông Sư đỉnh cấp.
Phượng Trường Ninh có sự hỗ trợ của hắn, vậy khó tránh sẽ tăng vọt lên.
“Còn những thứ bản thân đưa qua đó bị sửa đổi, so với công đức số mệnh thì những thứ đó đều không quan trọng.” Từ Phàm cười nói.
Lời thề Thiên Đạo đã phát ra, cho dù Chân Tiên hạ phàm cũng không thể sửa đổi.
Đến lúc đó không cần quan tâm đi trợ giúp bên kia, lại có thể nằm phẳng gặt hái công đức số mệnh, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra chứ?
“Nếu như lúc trước thêm chút công đức số mệnh, chẳng phải bây giờ sẽ tốt hơn sao.” Từ Phàm vuốt cằm nói, có cảm giác hối hận lúc trước đã không dốc hết toàn bộ cổ phần.
Lúc này Từ Phàm vui vẻ, mà toàn bộ Ẩn Linh đảo chỉ có hắn biết.
Đúng rồi, còn có phân thân số một số hai.
“Bồ Đào đi gọi phân thân số một và số hai đến đây, chúng ta chúc mừng một chút.”
“Cổ phiếu lên thị trường chia lợi nhuận, chúng ta cùng nhau béo đi.” Từ Phàm cười ha ha nói.
Đầu bếp của Ẩn Linh môn lập tức tăng ca làm một bàn thức ăn ngon cho Từ Phàm và phân thân số một số hai.
Vốn Từ Phàm muốn mời mấy đồ đệ của mình, sau đó nghĩ lại, có thể bọn họ sẽ không hiểu niềm vui của mình, nên đã bỏ qua dự định này.
Trong tiểu viện của Từ Phàm, phân thân số một số hai gượng cười kính rượu Từ Phàm.
Có dáng vẻ ngươi vui thì liên quan gì đến bọn ta chứ?
“Bổn thể, tại sao ngươi không mời những đồ đệ đó của ngươi vậy?” Phân thân số một không nhịn được hỏi, nhiều người chia sẻ niềm vui của mình chẳng phải là vui hơn sao?
“Bọn nó không hiểu niềm vui của ta, chỉ có các ngươi hiểu thôi.”
“Nào nào nào, chúng ta uống thêm ly nữa.” Từ Phàm cười nâng ly lên chạm với ly của phân thân số một số hai.
“Ta nói cho các ngươi biết, nếu như chúng ta không xuyên không thì trình độ đầu tư này chỉ là cấp bậc Buffett.”
“Cho dù chúng ta xuyên không đến trong thế giới Tu Tiên, thì mỗi một hạng mục đầu tư của chúng ta cũng đều là một vốn bốn lời.”
“Các ngươi cứ xem đi, sau này ta mượn sức để khiến Ẩn Linh môn chúng ta nâng tông bay lên thế giới Đại Thiên như thế nào.” Từ Phàm chém gió nói.
Cái gọi là uống rượu không say, người tự say, hiện tại Từ Phàm đã có chút phiêu rồi.