Chương 456: Thời gian hạnh phúc
Chương 456: Thời gian hạnh phúc
Sau khi Từ Phàm đưa Trương Vi Vân trở lại tông môn, tất cả đệ tử đời thứ nhất thứ hai trong tông môn đều trở nên hưng phấn.
Mỗi lần đạo lữ của Đại trưởng lão đến Ẩn Linh môn đều sẽ ban cho đệ tử tông môn rất nhiều pháp bảo bảo vật.
Hơn nữa rất nhiều là chế tạo riêng, nghe đồn Hùng Lực đại sư huynh thế đầu, đã lấy được một trọng giáp đạo khí ở chỗ của đạo lữ Đại trưởng lão.
Từ Phàm và Trương Vi Vân vừa về đến tiểu viện, đã thấy đám người Từ Cương đã ở đó chờ đợi, vẻ mặt của mọi người đều rất vui vẻ và vui mừng vì sư phụ mình chấm dứt cuộc sống độc thân.
“Bái kiến sư nương ~”
Từ Cương, Từ Nguyệt Tiên, Vương Hướng Trì, Lý Tinh Từ, Chu Khai Linh hành lễ nói.
Trương Vi Vân còn như thiếu nữ, bị gọi có chút ngại ngùng.
“Đều đứng lên đi, đã lâu không gặp, bây giờ các ngươi đều đã thăng cấp Hóa Thần kỳ rồi.” Trương Vi Vân nói rồi bắt đầu đào bới mọi chuyện.
“Từ Cương, Ngũ Hành Đạo Bàn này hẳn là rất thích hợp với ngươi.”
“Nguyệt Tiên, đây là Hư Phong Linh Bào, ngươi hẳn là có thể sử dụng.”
“Hướng Trì, đây là linh kiếm Lôi Hành và linh kiếm Phong Khê, ta đặc biệt giữ lại cho ngươi.”
“Tinh Từ, đây là Huyễn Giới Đạo Châu, không có gì thích hợp với ngươi hơn nó.”
“Khai Linh, ta thật sự không tìm được đạo khí phù hợp với ngươi, Đạp Phong Hoa này tặng cho ngươi, độn tốc nhanh hơn dù sao cũng không phải chuyện xấu.”
Trương Vi Vân mỉm cười đưa từng món quà, khiến đám người Từ Cương càng thêm kính trọng và ngưỡng mộ sư nương này.
Từ Phàm ở phía sau nhìn Trương Vi Vân, vẻ mặt có chút giật giật.
Tức phụ nhi này mấy năm nay lấy được bao nhiêu đồ tốt vậy?
Sau khi mấy đồ nhi của Từ Phàm gặp sư nương xong, lại đợi trong một lát, tất cả đều rời đi dưới ánh mắt nguy hiểm của Từ Phàm.
Lúc này tiểu viện của Từ Phàm cuối cùng cũng yên tĩnh, Trương Vi Vân nhìn Từ Phàm nói: “Phu quân, Ẩn Linh môn chúng ta hiện tại có bao nhiêu đệ tử?”
“Chưa đến mười vạn ba ngàn người.” Từ Phàm nói.
“Đệ tử thêm rất nhiều, vừa hay pháp bảo công pháp ta đi theo sau sư phụ nhặt được đều có nơi dụng võ.”
Trương Vi Vân nói xong lấy ra một đạo khí hành cung hình quả cầu thủy tinh, nói với Từ Phàm: “Phu quân ngươi xem.”
Từ Phàm nhận lấy đạo khí hành cung, dò xét trong đó.
“Trời ạ! Nương tử, ngươi cướp nhà kho bảo vật của hội trưởng lão sao?” Từ Phàm giật mình nói.
“Đây đều là thu hoạch dò xét bí cảnh bảo địa của sư phụ và ta nhiều năm qua, vốn dĩ sư phụ không cần những thứ này, ta cảm thấy phu quân cần dùng, cho nên đều đem qua đây.” Trương Vi Vân ra vẻ ta có lợi hại không.
“Nương tử quả nhiên là vợ hiền của ta.” Từ Phàm cười nói.
Tức phụ nhi lo cho gia đình như vậy ai mà không thích.
Lúc này, Trương Vi Vân đột nhiên nhớ ra gì đó, lại lấy ra một vật thể khác thường giống như thạch từ trong nhẫn không gian của nàng.
“Bồ Đào, ta còn mang quà cho ngươi, sư phụ ta nói thứ này tốt cho khí linh.” Trương Vi Vân nheo mắt cười nói.
“Đây là tinh tủy!” Từ Phàm kinh ngạc nói.
Tức phụ nhi của hắn rốt cuộc có bao nhiêu đồ tốt?
“Cảm ơn chủ mẫu!” Giọng điệu của Bồ Đào phấn khích hiếm thấy, là loại phấn khích trước nay chưa từng có.
Tinh tủy có sức hấp dẫn chí mạng đối với tất cả Linh Tu ở Tu Tiên giới, giống như một đại hán cường tráng không thể từ chối một đại mỹ nhân ôm ấp yêu thương vậy.
“Thích hợp với ngươi là tốt rồi.” Trương Vi Vân cười nói.
“Vi Vân, nếu người khác không biết ngươi là nương tử của ra, còn có thể nghĩ ngươi muốn mưu quyền soán vị.” Từ Phàm nói đùa.
Nương tử này vừa đến, đã mua chuộc được tất cả người bên cạnh mình.
“Mưu quyền soán vị gì chứ, ta chỉ là trợ giúp một chút gia dụng cho phu quân.”
“Dù sao phu quân quản lý một tông môn, rất không dễ dàng.”
Trương Vi Vân dựa vào Từ Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
Từ Phàm thuận thế ôm lấy Trương Vi Vân, cảm giác mềm mại này khiến hắn lần nữa cảm thán, hóa ra ôm một người lại có thể thoải mái như vậy.
“Nương tử ngốc của ta, hiện tại vi phu cảm thấy có chút ăn bám.” Từ Phàm nói, hắn cảm thấy gia sản của nương tử còn nhiều hơn Ẩn Linh môn.
“Phu quân, không phải ngươi đã quên gì sao?” Trương Vi Vân cười nói.
“Ta quên cái gì à? Có thể là bởi vì gặp nương tử rất vui.”
“Phu quân, ngươi quên ta vẫn chưa tặng quà cho ngươi!”
Trương Vi Vân nói xong, một cây trụ thông thiên trực tiếp xuyên qua pháo+p trận hộ tông của Ẩn Linh môn, đứng hiên ngang giữa trời đất.
“Phu quân ngươi xem, đây là quà ta tăng ngươi.”
Một cây gậy to lớn xấu vô cùng xuất hiện trước mặt Từ Phàm.
“Có hơi xấu, phu quân dùng tạm trước, đợi ta tìm được thứ thích hợp chúng ta lại đổi.” Trương Vi Vân dường như sợ Từ Phàm không hài lòng với món quà này.
Lúc này, Từ Phàm cảm thấy đầu óc mình có chút không ổn.
“Nương tử, đây là tiên khí sao?”
“Đúng vậy, phu quân là phu quân tông sư, hẳn là có thể khiến nó nhận ngươi làm chủ.” Trương Vi Vân gật đầu nói.
“Đây là tiên khí!” Từ Phàm ngớ mặt ra hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy, đây là tiên khí ~” Trương Vi Vân có chút kỳ quái nói, lời nói của mình, vừa rồi phu quân không nghe thấy sao?
Từ Phàm nhìn về hư ảnh do tiên khí chiếu ra ở phía xa.
“Đây không phải là tiên khí bình thường, ngươi dùng đi, ta bảo Bồ Đào chuẩn bị nghi thức tiên khí nhận chủ.” Từ Phàm nói.
Ăn bám thì thôi, nhưng ăn bám đến tình trạng này, Từ Phàm tỏ vẻ có chút đau dạ dày.
“Phu quân, ta không dùng được.”
“Sư phụ đã nói, sau khi nàng phi thăng, sẽ giao tiên khí của nàng cho ta.”
“Cây gậy này rất xấu, ta không muốn dùng.” Trương Vi Vân nói.
Đây là vấn đề xấu hay sao, mấu chốt nó là tiên khí, được không?
“Dù sao thì cây gậy xấu xí này đưa cho phu quân, phu quân xử lý thế nào là chuyện của phu quân.” Trương Vi Vân sợ Từ Phàm đổi ý, vội vàng nói.
Từ Phàm nhìn chằm chằm tiên khí này hồi lâu, nhớ lại trải nghiệm mấy năm nay của hắn, cảm thấy ông trời thật chăm sóc hắn.
Không chỉ có một huynh đệ trả lợi gấp trăm lần, còn có một nương tử quan tâm lo lắng cho hắn như vậy.
Tuy rằng ăn bám, hắn có chút không kịp phòng bị, nhưng ăn bám dù sao cũng là ăn.
Người là thép cơm là sắt mà.
Trong tay Từ Phàm xuất hiện một dòng cát vàng, vẩy về phía không trung, tạo thành một pháp trận huyền ảo, trực tiếp phong ấn cây gậy tiên khí kia, để con rối đưa vào nhà kho bảo vật.
“Phu quân thật lợi hại, ta và sư phụ mất rất lâu, mới phong ấn được tiên khí, không ngờ bị phu quân tiện tay phong ấn.” Trương Vi Vân nhìn Từ Phàm sùng bái nói.
“Dù sao phu quân cũng là Luyện Khí Tông Sư, phong ấn một tiên khí còn không phải dễ như trở bàn tay sao?” Từ Phàm cười nói.
Lúc này đã đến gần trưa, con rối bưng đến món ngon tiên phẩm do đại trù thủ tịch của Ẩn Linh môn tỉ mỉ chế biến.
Từ Phàm và Trương Vi Vân ngồi đối diện, nhìn thâm tình chân thành nhìn đối phương.
“Nương tử, sau khi quay về còn đi không?” Từ Phàm có chút chờ mong hỏi, một mình nhiều năm như vậy, Ẩn Linh môn cũng nên có một nữ chủ nhân.
“Vẫn chỉ có một tháng, trước kia sư phụ nói ta đến Luyện Hư Kỳ là có thể xuất sư.”
“Bây giờ hai giới dung hợp, sư phụ nàng lo lắng cho ta, nói là đợi ta Hợp Thể Kỳ mới có thể xuất sư.”
“Lúc đó sư phụ cũng tới thời điểm phi thăng đại thế giới.” Trương Vi Vân nói.
“Vẫn phải đến Hợp Thể Kỳ.” Từ Phàm thở dài nói.