Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468: Người Hầu Nhỏ

Chương 468: Người hầu nhỏ Chương 468: Người hầu nhỏ

Tạ Bằng tò mò nhìn cái thần thông có tên là thủ hộ chaiyo.

“Thần thông có tên kỳ như thế, nhất định là có chỗ không tầm thường.”

Tạ Bằng nói xong thì giơ tay lấy ngọc giản có bảng tên của thần thông đó.

Thần niệm tiến vào trong đó bắt đầu kiểm tra.

Tạ Bằng càng hiểu được nội dung của thần thông này thì miệng càng há to ra, hơi khó tin.

“Vậy mà Tu Tiên giới lại có thần thông như thế này!”

“Quả là không đúng lẽ thường, giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.”

Thủ hộ chaiyo, là một loại thần thông do Chu Khai Linh độc chế.

Người thi triển thần thông, có thể phóng ra một vòng bảo vệ vô cùng lớn, vòng bảo vệ đó được tạo thành từ vật không thể miêu tả được thật dày.

Thi triển thần thông ra, thì vòng bảo vệ đó sẽ vung vật không thể tả được đó ra bên ngoài.

Người bị vật đó văng lên, nếu không có vật lọc sạch linh hồn thì vật hôi thối đó sẽ đi theo đến hết đời.

Cùng lúc đó, một tầng vật không thể tả được thật dày đó lại còn có lực phòng ngự không tầm thường.

Tạ Bằng cầm ngọc giản rơi vào trầm tư.

Mặc dù uy lực lớn, lực phòng ngự cũng rất mạnh, làm sụp đổ đạo tâm của địch nhân thì càng không có sự lựa chọn thứ hai.

Nếu tâm tính địch nhân loạn, thì cách chiến thắng cũng chẳng còn xa.

Nhưng không biết tại sao, hắn có một loại cảm giác quen thuộc.

“Không biết Linh Đài đạo hữu có biết chiêu này hay không, nếu như mà hắn dùng, chắc là ta sẽ nhận thua ngay tại chỗ mất.”

“Dù biết cách dùng là lực ngưng tụ mà thành, nhưng hình sắc vị có gì khác thật không nhỉ?”

“Cũng không biết vị tiền bối Chu Khai Linh này trông như thế nào? Lại thiên tài như thế, tạo ra được loại thần thông như này.”

“Có khi nào vị tiền bối này đã sáng tạo ra thần thông cho người khác ăn cái vật này không, nghĩ đến đã thấy đáng sợ rồi.” Tạ Bằng nói xong thì rùng mình, nếu cho hắn ăn cái đồ chơi đó thì không bằng giết hắn đi cho xong.

Tạ Bằng không học những thần thông này, chỉ là xem xong thì tham khảo một chút thôi.

Trong Thiên Linh Tông cũng có pháp thuật thần thông truyền thừa tương ứng,

Chỉ là không tuyệt diệu như của Ẩn Linh môn thôi.

Mấy ngày sau, Tạ Bằng đi bái phỏng Từ Linh Đài.

“Linh Đài đạo hữu, ta đã phát hiện một loại thần thông kinh hãi thế tục ở trong Tàng Kinh Các đối ngoại của tông môn các ngươi.”

“Một khi thi triển thần thông này thì ngay lập tức đạo tâm của địch nhân sẽ sụp đổ.”

“Ngươi có biết loại thần thông này không?” Tạ Bằng hỏi.

Trong lòng Từ Linh Đài hơi hồi hộp, dè dặt hỏi: “Trong tông môn của ta còn có loại thần thông như thế à?”

Sau đó cố bình tĩnh lại hỏi Bồ Đào, xem xem phương diện nào đã xảy ra vấn đề.

“Trong Tàng Kinh Các đối ngoại của tông môn, chỉ có thần thông nông cạn do Chu Khai Linh sáng tạo, ngươi không cần phải lo lắng nhiều.”

Nghe được được câu trả lời của Bồ Đào trong lòng hắn, Từ Linh Đài hơi yên lòng, nhưng mà lại cảm giác được có gì đó không đúng.

“Thần thông thủ hộ chaiyo, Tường Vũ Tề Thiên, Đại Thiên Trùng Chưởng, Thư Trùng Địa Ngục.”

“Mỗi loại thần thông này đều là vũ khí sắc bén đối địch, không phải kẻ thù sinh tử, thì không có tư cách dùng.” Tạ Bằng thở dài nói.

Nghe được lời của Tạ Bằng, Từ Linh Đài từ từ yên lòng lại, cười nói với Tạ Bằng: “Đây là thần thông mà Ngũ sư thúc của tông môn chúng ta sáng tạo ra.”

“Tông môn từng có quy định, nếu không phải là kẻ thù sinh tử, hoặc là thời khắc nguy hiểm đến tính mạng, thì dưới tình huống bình thường không được sử dụng loại thần thông này.”

Nghe được lời của Từ Linh Đài, Tạ Bằng gật đầu một cái.

“Đúng rồi, Linh Đài đạo hữu, ta nghe nói chiến lực của đại sư huynh nhất đại đệ tử các ngươi là mạnh nhất, khi nào thì giới thiệu cho ta đây?” Tạ Bằng đột nhiên nói.

“Ngươi muốn so tài với đại sư huynh Hùng Lực?” Từ Linh Đài kinh ngạc nói, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh hai khối thép đập vào nhau.

“Có cái ý này, ta biết là không thể đánh thắng, nhưng ta muốn mở mang kiến thức một chút.” Tạ Bằng ngượng ngùng gãi đầu nói.

“Đại sư huynh Hùng Lực là người cuồng nhiệm vụ, chắc là bây giờ đang trấn thủ Trường thành sắt thép ở Yêu Giới.”

“Ta cho ngươi số truyền tin của đại sư huynh, bao giờ hắn trở về thì ngươi có thể đến cửa bái phỏng.”

“Ngươi gặp mặt không cần khách khí, cứ nói thẳng là muốn so tài với hắn là được, đại sư huynh của chúng ta là hán tử ngay thẳng, có chuyện gì nói thẳng ra là được.” Từ Linh Đài mỉm cười nói, cảm giác mình lại vượt qua được một kiếp nạn nhỏ này.

“Đa tạ Linh Đài đạo hữu chỉ điểm.”

“Khách khí rồi, chúng ta là bằng hữu mà.”

...

Lúc này, một nhà ba người Lý Tinh Từ đến bái phỏng Từ Phàm.

“Tô trưởng lão, đã lâu không gặp~” Từ Phàm chào hỏi nói.

“Khoảng thời gian này vẫn luôn bế quan lĩnh hội công pháp, nên là không hay lộ mặt.” Tô Nhiễm Thiên nói.

“Thì ra là thế.” Từ Phàm mỉm cười nói.

“Sư phụ, chúng ta muốn đến tổng bộ trưởng lão một chuyến, Thiên Nhi muốn lấy lại đồ để ở trong tổng bộ.” Lý Tinh Từ nói.

“Gấp lắm sao? Nếu như là khẩn cấp thì bây giờ bảo Trảm Linh trưởng lão đưa các ngươi đi.”

“Nếu như không gấp thì đợi đến bao giờ tinh chu kiểu mới của tông môn chúng ta cải tạo xong thì đi.” Từ Phàm nói.

“Không gấp, lần này tới đây chủ yếu là muốn sư phụ chỉ điểm cho Sơ Phàm một chút, vừa mới bắt đầu tu luyện, ta sợ hắn phải đi đường vòng.” Lý Tinh Từ nói.

“Ngươi không nói thì ta cũng quên mất, hôm nào các ngươi đưa Sơ Phàm qua đây là được, để hắn ở chỗ ta một thời gian.” Từ Phàm suy nghĩ một chút nói.

“Đa tạ sư phụ (Đại trưởng lão).” Lý Tinh Từ và Tô Nhiễm Thiên hành lễ nói.

“Ngươi còn phải khách khí với sư phụ nữa, Sơ Phàm là đồ tôn của ta, tên cũng là do ta đặt, trông cũng là điều cần làm.” Từ Phàm cười nói, trông một đứa trẻ cũng là chuyện mấy năm.

“Lại nói công pháp và thần thông các ngươi tu không thích hợp với Sơ Phàm, nhỡ đâu dạy sai thì phải làm sao?”

“Sư phụ nói đúng.”

Cứ như vậy bên người Từ Phàm lại có thêm một người hầu nhỏ.

“Bái kiến sư tổ.” Lý Sơ Phàm hơn mười tuổi nhìn Từ Phàm bằng ánh mắt thân thiết nói

“Đứng dậy đi, mấy năm này ngươi ở bên cạnh sư tổ, có thể học được bao nhiêu bản lĩnh thì phải xem ngươi rồi.” Từ Phàm cười nói.

“Sư tổ, ta nhất định sẽ học chăm chỉ.” Lý Sơ Phàm cười nói.

“Đi, hôm nay sư tổ đưa ngươi đi câu cá.”

Từ Phàm vừa ngoắc tay thì một chiếc Linh thuyền đã đáp xuống cách đó không xa.

Trên mặt hồ Thập Vạn Lý Cự Hồ, một quả trứng rồng màu xanh đang chạy trốn trong tình trạng hỗn loạn trên mặt hồ, còn Lý Sơ Phàm thì đang điên cuồng đuổi theo ở phía sau.

Mà Từ Phàm thì đang thanh thản thả câu trên một con linh quy, cười nhìn Lý Sơ Phàm đang đuổi theo trứng rồng ở phía xa.

“Đây mới là dáng vẻ mà trẻ con nên có.”

Ở chỗ này Từ Phàm vung tay lên, hội tụ linh khí ngũ hành trong trời đất, ngưng tụ ra hơn mười đứa trẻ lớn xấp xỉ Lý Sơ Phàm, cũng tham gia vào cuộc đuổi bắt trứng rồng.

Quả trứng rồng đó chính là quả trứng đã ký khế ước với Từ Phàm, vừa hay hôm nay cũng đi ra, nhân tiện dẫn trứng đi dạo luôn.

Lúc này Trảm Linh cũng ngồi trên một con linh quy đi tới chỗ Từ Phàm cách đó không xa.

“Xem ra cuối cùng bọn họ vẫn không yên tâm để ta dạy dỗ tôn tử.”

Giọng nói của Trảm Linh rất thương cảm.

“Mỗi ngành đều có chuyên môn, Trảm Linh trưởng lão vẫn cứ phụ trách chém chém giết giết là được rồi.” Từ Phàm cười nói.

“Khi nào thì tinh chu mới của chúng ta mới luyện chế xong?” Trảm Linh hỏi.

“Đợi bao giờ Sa sư huynh phân phối hợp hợp kim linh khoáng mà ta cần xong, lại tốn thêm bốn năm năm gia công nữa là được.” Từ Phàm tính một chút rồi nói.

“Bên Yêu Giới kia không có chiếc đánh, tinh chu cũng hỏng rồi, cũng không thể đi vùng Cực Không đánh chiến hạm Yêu Tộc.”

“Vậy thì Trảm Linh trưởng lão có thể bế quan tu luyện nha.” Từ Phàm nói.

“Bế quan tu luyện sao thú vị bằng đánh nhau với Yêu Tôn để lấy tiên khí cho tôn tử chứ.”

Ngay lúc này Trọng Thủy Nguyên Đao bay tới, rơi xuống trong tay Trảm Linh.

“Gia gia, lần sau ngươi đánh nhau đừng cho Trọng Thủy Nguyên Đao hút máu nữa, không ngửi được đâu.”

Giọng nói của Lý Sơ Phàm từ phía xa truyền tới.
Bình Luận (0)
Comment