Chương 469: Phá Linh
Chương 469: Phá Linh
“Trảm Linh trưởng lão, Trọng Thủy Nguyên Đao không hợp hút máu, nếu không sẽ làm khí linh trong đó biến thành trạng thái hỗn độn.” Từ Phàm cũng nói.
“Ha ha, lần sau ta sẽ chú ý, ta dùng đại đao Huyết Linh quen rồi, nhất thời không đổi được.” Trảm Linh hơi lúng túng nói.
Trảm Linh vung nhẹ tay lên, Trọng Thủy Nguyên Đao lại trở lại trong cơ thể Lý Sơ Phàm.
“Bây giờ gia gia không dùng.”
“Ồ”
Lý Sơ Phàm lại tiếp tục đuổi bắt trứng rồng với đám bạn nhỏ, trứng rồng lại càng chạy nhanh hơn.
“Đại trưởng lão, ngươi xem cái này có thể thêm vào lúc luyện chế tiên khí cho ta không?” Trảm Linh nói xong thì lấy ra một miếng huyết ngọc đỏ tươi như máu, tản ra huyết khí ngút trời.
“Huyết Nguyên Tinh Thạch? Trảm Linh trưởng lão lấy được ở đâu thế?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Trong năm năm mà ngươi không ở đây, có lúc ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đã vác Trọng Thủy Nguyên Đao đi chém một số Yêu Tôn, thì phát hiện cái này trên người Yêu Tôn.” Trảm Linh nói.
“Cũng được, nhưng còn phải xem khối Huyết Nguyên Tinh Thạch này được tạo thành từ loại huyết dịch chân hỏa nào, nếu như cấp thấp quá thì sẽ ảnh hưởng đến uy năng của tiên khí.”
Từ Phàm nói xong thì cắt một ít Huyết Nguyên Thạch ra.
Một tay kết ấn, trên bầu trời xuất hiện một pháp trận huyết sắc, Từ Phàm nhẹ tay bắn một ít Huyết Nguyên Thạch đó vào trong trận pháp.
Pháp trận lập tức bắt đầu biến hóa, cuối cùng trở thành một con Cổ Yêu hình người, đầu có sừng nhọn, ấn đường có một con pháp nhãn nhìn thấu thế gian vạn vật.
“Đây là Huyết Nguyên Thạch của Quan Thiên Cổ Yêu!” Trảm Linh cả kinh nói.
Ngược lại Từ Phàm cũng không kinh ngạc lắm, chỉ khẽ thở dài một cái, trong lòng nghĩ sau này giá vốn luyện chế tiên khí cho Trảm Linh lại tăng lên rồi.
“Đại trưởng lão, dung nhập Huyết Nguyên Tinh Thạch của Quan Thiên Cổ Yêu vào trong tiên khí được không?” Trảm Linh hưng phấn nói.
“Vậy giá vốn sẽ… Ừm, tiên khí được luyện chế ra chắc sẽ rất lợi hại.” Ngay lập tức Từ Phàm đã sửa lại lời nói.
“Tiên khí được luyện chế ra sẽ có một chút uy năng của Quan Thiên Cổ Yêu, lại kết hợp với thần thông Huyết Hải kia của ta.”
“Đến lúc đó ngươi ở trong Huyết Hải, không có chân linh nào có thể qua được cảm nhận của thanh đại đao tiên khí trong tay ngươi, đương nhiên đây cũng chỉ là tương đối.”
“Vậy thì làm phiền đại trưởng lão rồi.” Mặt Trảm Linh lộ vẻ vui mừng nói, bắt đầu tha hồ tưởng tượng đến cảnh tượng sau khi đại đao tiên khí mà hắn tâm tâm niệm niệm luyện chế xong, vậy không phải là một lần đánh luôn mười Yêu Tôn à?
“Đây là chuyện ta đã đồng ý với ngươi từ trước, không phải khách khí.” Từ Phàm cười nói.
Xem như là hắn cũng nhìn ra, người bảo vệ của tên đồ đệ ngốc nhà mình này, đã quyết tâm nghỉ ngơi ở Ẩn Linh môn một đời, chắc là sau khi phi thăng lên Thượng Giới, cũng không thoát được mối quan hệ này.
Trảm Linh đợi ở bên cạnh Từ Phàm một lúc, sau khi phát hiện không câu được cá, thì lại lùa linh quy đi chỗ khác.
“Nói đến luyện chế tiên khí, có phải ta vẫn còn một cây gậy chưa xử lý không nhỉ?” Từ Phàm nói.
“Cây gậy tiên khí này, chắc chắn là mấy tên đồ đệ ngốc kia của ta cũng không dùng được.”
“Trong tông môn cũng không có đệ tử giỏi dùng gậy.”
“Thôi được rồi, vẫn là ta thích hợp dùng.”
Không lâu sau, ba con rối Luyện Hư Kỳ đem một chiếc hộp hình chữ nhật đến trước mặt Từ Phàm.
“Sau này tìm cách luyện chế ra một con rối cấp tôn giả Đại Thừa Kỳ, chuyên dùng cây gậy này.”
Từ Phàm vừa nhấc tay lên thì cây gậy tiên khí trong chiếc hộp thoát ra ngoài.
“Thật là xấu không gì bằng, đây chắc là tiên khí mà Cổ Yêu thời thượng cổ dùng.”
Cả cây gậy rất tròn trịa, toàn thân được chế tạo từ một loại thiết thép không thuộc về thế giới này.
Uy năng đơn nhất, nhưng lại cực kỳ lớn, nện một gậy xuống, vạn vật đều bị đập đổ.
Cây gậy tiên khí lơ lửng ở trước mắt Từ Phàm.
Linh quang trong mắt Từ Phàm lóe lên, nhìn chằm chằm vào tiên văn chữ phá trên cây gậy tiên khí hồi lâu.
“Chẳng nhẽ cái này là đại đạo tiên văn trong truyền thuyết sao?” Từ Phàm lẩm bẩm nói.
Lúc ban đầu tức phụ đưa cây gậy tiên khí này cho hắn, hắn chỉ cố tỏ vẻ vui sướng, chỉ cho đây chỉ là một món tiên khí bình thường.
Không ngờ rằng hôm nay xem lại thấy bất phàm như thế.
Tiên khí được chế tạo từ thần thiết không biết tên, trong tiên khí cũng không có pháp trận Tiên Văn rườm rà kia, chỉ có một chữ tiên văn là phá.
Nhưng cái loại tiên văn này, lại làm cho Từ Phàm có cảm giác không nhìn thấu được.
“Chắc hẳn cây gậy này có lai lịch lớn, bỏ đi, không quan tâm nữa, nhận chủ trước rồi nói.”
Trong tay Từ Phàm xuất hiện Lưu Kim Sa, xung quanh lại có Thần Hỏa Phượng Hoàng hiện lên.
Dưới sự giúp đỡ của Thần Hỏa Phượng Hoàng, Từ Phàm dùng Lưu Kim Sa làm trận cơ, khắc lên bề mặt cây gậy tiên khí một tầng pháp trận phong ấn.
Sau đó lại có pháp trận tiên khí nhận chủ nổi lên.
Khí linh của cây gậy tiên khí không có phản ứng gì, hoàn thành nhận chủ.
“Sau này gọi ngươi là Phá Linh đi.” Từ Phàm nhìn Phá Linh nói.
Lúc này khí thân của Phá Linh hơi rung một chút, hai chữ Phá Linh xuất hiện trên hai bên đầu gậy.
Sau đó thì ngọ nguậy trong ngực Từ Phàm như trẻ con.
Từ Phàm nhìn tiên khí giống như trẻ con, một tay vuốt ve Phá Linh nói: “Xem ra một đời trước của ngươi cuối cùng không đợi được chủ nhân mới.”
Lúc này, Lý Sơ Phàm đạp nước biển đi tới, đứng cách đó không xa.
Nhìn Phá Linh có chút không dám tiến lên.
“Sư tổ, Trọng Thủy Nguyên Đao nói với ta, nó sợ cây gậy này.” Lý Sơ Phàm nói.
“Thế à? Vậy ta thu hồi nó lại.”
Từ Phàm vừa vung tay lên, thì Phá Linh chui vào trong cơ thể hắn.
“Được rồi, ngươi chơi cũng chơi rồi, bây giờ nên huấn luyện rồi.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, những người bạn nhỏ vốn được Từ Phàm triệu hoán ra để chơi với Lý Sơ Phàm, trong tay xuất hiện các loại vũ khí, sau đó chém về phía Lý Sơ Phàm.
“Sư tổ ngươi xem cho kĩ này.”
Trong tay Lý Sơ Phàm xuất hiện Trọng Thủy Nguyên Đao, vật lộn với những người bạn vừa rồi mới chơi cùng.
Những thiếu niên tuổi xấp xỉ Lý Sơ Phàm mà Từ Phàm biến ra, cũng có tu vi giống Lý Sơ Phàm.
“Kiến thức cơ bản cũng chắc đấy.” Từ Phàm nhìn Lý Sơ Phàm lấy một địch nhiều cười nói.
“Ngươi xem, mặc dù tư chất của tôn tử ngươi không tốt lắm, nhưng ngộ tính lại rất mạnh đó.”
“Những tiết chương trình học giả tưởng trong tông môn dạy, hắn nghe vào cũng có thể thành kiến thức sống.” Từ Phàm cười nói với không khí bên cạnh.
Sau đó một bóng người hiện thân, Vương Vũ Luân đã xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.
“Ngươi không thể làm vẻ cái gì cũng không biết à.”
“Vậy không lộ ra thì cũng như người mù, thần thông ẩn thân của ngươi, sau khi học xong thì không luyện lại à.” Từ Phàm cười nói.
“Cũng tạm được, chỉ là trước mặt ngươi nhì giống như chưa luyện qua thôi.” Vương Vũ Luân nói xong lại nhìn tôn tử thương yêu của hắn.
“Vậy cũng tốt, nhưng chính là cái tư chất này.”
“Có ngươi có ta, với cả người mẹ nhiều tiền kia của hắn nữa, ba người thêm vào, tư chất cái gì đã không còn quan trọng nữa rồi.”
“Sau này cũng có thể Sơ Phàm lên thành tiên, Khắc Kim Nhất Đạo, há có thể là hư danh.” Từ Phàm không thèm để ý nói.
Bây giờ chỉ trừ không có linh căn, hắn mới không có cách, còn lại chỉ cần hắn muốn, cho dù là ngũ linh căn, thì cũng có cách cho hắn phi thăng lên Thượng Giới.
“Thật sự Khắc Kim Nhất Đạo lợi hại như vậy sao?” Vương Vũ Luân nghi ngờ nói, trước kia hắn cũng chỉ nghe Từ Phàm nói qua, hắn vẫn chưa cảm nhận được lợi hại như thế nào.
“Vậy ta biểu diễn cho ngươi xem một chút.”
Từ Phàm vừa nói xong thì trong tay xuất hiện một giọt Hỏa Chi Bản Nguyên, sau đó hóa thành sương mù, tạo thành một pháp trận huyền ảo.
Từ Phàm ngưng tụ pháp trận huyền ảo kia ở đầu ngón tay, rồi điểm pháp trận huyền ảo đó vào ấn đường của Vương Vũ Luân.
Ngay lập tức Vương Vũ Luân lâm vào trong giác ngộ.
“Vốn định một thời gian nữa mới điểm hóa ngươi, nhưng ngươi đã đến tận cửa rồi, vậy thì trước thời hạn thôi.”
“Ngươi cũng không chịu thua kém, nhi tử ngươi cũng là Hóa Thần Kỳ rồi, mà ngươi vẫn là Nguyên Anh Kỳ.”