Chương 470: Tiến về phía tự do và quang minh
Chương 470: Tiến về phía tự do và quang minh
Bây giờ môi trường tu luyện ở Ẩn Linh môn không kém hơn những thánh địa tông môn kia chút nào, thậm chí còn tốt hơn bọn họ.
Nếu như không phải Từ Phàm áp chế tu vi của những đệ tử kia trong tông môn, phải qua được khảo hạch của tông môn mới được thăng cấp, thì bây giờ những nhất đại đệ tử kia hầu hết đã lên Nguyên Anh Kỳ từ lâu rồi.
“Lĩnh ngộ cho tốt, sau khi thăng cấp lên đến Hóa Thần Kỳ, thì ta sẽ để cho bọn họ luyện chế Huấn Tử Kiếm, ngươi mới có thể phát huy được một số uy lực.” Từ Phàm nói, vừa nghĩ tới mình đặc biệt luyện chế đạo khí nhi tử chiến thắng cho hảo huynh đệ, thì hắn đã muốn cười.
Sau đó gọi con rối tới, nhẹ nhàng bao linh lực quanh Vương Vũ Luân, đưa về của ngọn núi nhỏ hắn.
Lúc này Lý Sơ Phàm đã dùng chiến thuật bơi đánh chết hơn một nửa số bạn nhỏ mà Từ Phàm triệu hoán tới cho hắn.
“Có khó không?” Từ Phàm cười hỏi.
Lý Sơ Phàm cầm đao, đao sắc chém một cái thuận thế chém xuống cái đầu chó của người bạn nhỏ, quay đầu cười với Từ Phàm nói: “Sư tổ, không khó~ “
“Vậy cứ tiếp tục đi~ “
Từ Phàm vung tay lên, lại xuất hiện thêm mười thiếu niên có tu vi ngang bằng Lý Sơ Phàm, hơn nữa xung quanh xuất hiện một mặt tường nước, bao vây quanh bọn họ.
“Chăm chỉ đánh đi, nếu như ngươi có thể đánh chết toàn bộ, thì sư tổ sẽ thưởng cho ngươi một môn thần thông tuyệt thế.”
“Được! Sư tổ, ngươi nhìn ta đi.” Lý Sơ Phàm hưng phấn nói, từ nhỏ hắn đã nghe truyền thuyết về sư tổ mà lớn lên.
Ở trong tâm khảm hắn, sư tổ chính là một vị tiên nhân không gì không thể, hắn đã muốn biểu hiện mình ở trước mặt sư tổ một chút từ lâu rồi.
Tường nước xung quanh dần dần thu nhỏ lại, Lý Sơ Phàm đã không thể lợi dụng ưu thế thân hình mà du đấu nữa.
“Đao Hành Huyết Khí!”
Trong nháy mắt, quanh thân Lý Sơ Phàm tuôn ra một đoàn huyết vụ, sau đó chiến lực tăng mạnh.
Ánh mắt hơi đỏ như máu, cầm đao phóng về phía đám thiếu niên đang vây công tới.
Từ Phàm đang quan sát trên linh quy, sắc mặt hơi biến đen.
“Trảm Linh này, quả nhiên không nhịn được mà cho tôn tử hắn bộ kia.” Từ Phàm khẽ nhíu mày nói.
Huyết Khí Nhất Đạo, mặc dù chiến lực mạnh, nhưng mà trong mắt hắn ít nhiều có chút không chính phái, tấn công mạnh phòng ngự yếu tác dụng phụ lớn, người tâm trí không kiên định, sẽ rất dễ đi đường vòng.
“Cũng may là phát hiện sớm, cây non dễ uốn, sau này vẫn thẳng được.” Từ Phàm nói.
Lúc này Lý Sơ Phàm cầm đao càng đánh ánh mắt càng đỏ, vẻ mặt dần dần có chút điên cuồng, dường như sắp nhập phong ma vậy.
Từ Phàm vẫn chỉ đứng trên linh quy lẳng lặng nhìn, ở trong mắt hắn, nhập ma nhập đạo nhập phật nhập quỷ, cho dù là cuối cùng nhập phong ma thì cũng không phải là vấn đề lớn.
Quan trọng là sau cuộc chiến có thể giữ được mình không, cái này vô cùng quan trọng.
“Xem ra trước kia tên tiểu tử này chưa từng đánh nhau nghiêm túc, đại chiêu như này há có thể tùy tiện sử dụng.” Từ Phàm hờ hững nói.
Lúc này, Trảm Linh vốn ngồi trên linh quy đến nơi khác câu cá cũng quay trở lại.
Nhìn Lý Sơ Phàm một mặt chiến đấu tới trạng thái nhập ma, hơi lúng túng gãi gãi đầu.
“Chẳng qua là ta thấy, cuối cùng cho Sơ Phàm thêm chút thủ đoạn.”
“Hay là ngươi dạy chút Nhiên Huyết Độn Thuật, lúc chạy trốn thì đơn giản hơn Ngạch Cương nhiều.” Từ Phàm nói.
“Vậy có cơ hội ta sẽ dạy.” Trảm Linh ha ha nói.
“Sau này vẫn là để ta dạy đi, theo ngươi học thì cùng lắm cũng là phi thăng lên Thượng Giới, con đường sau này vẫn phải tự mình đi.” Từ Phàm nói.
Một câu nói của Từ Phàm đã chạm đến nội tâm của Trảm Linh.
“Phi thăng lên Thượng Giới không phải mục tiêu lớn nhất của một tu sĩ sao?”
“Giới này là điểm cuối, giới tiếp theo là điểm bắt đầu, nếu như trước sau không thể tiếp nhận, vậy thì con đường sau này sẽ không dễ đi.” Từ Phàm nói.
Lúc này đột nhiên Trảm Linh nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.
“Đại trưởng lão, ngươi có thể suy diễn công pháp ma tu hay không?” Trảm Linh trông đợi hỏi, lúc Từ Phàm thăng cấp lên Hóa Thần Kỳ, hắn đã thấy dị tượng ma tu.
Dường như dị tượng ma tu ngày đó còn thuần khiết hơn cả lúc hắn thăng cấp.
“Có thể, ta cũng đã nghiên cứu qua công pháp của Ma Tu Nhất Đạo.”
Mặc dù nói sau lưng ma khí dũng động, ở sau lưng huyễn hóa ra dáng vẻ ma đạo chi tổ.
Ma khí thuần khiết kia, làm cho tâm thần Trảm Linh sợ hãi.
Chẳng biết tại sao, hắn cảm nhận được một loại áp chế trên huyết mạnh.
“Được rồi được rồi, Đại trưởng lão thu thần thông đi.” Trảm Linh vội vàng nói, vừa rồi hắn có ý nghĩ muốn quỳ xuống.
Trong nháy mắt hư tượng do ma khí tạo thành sau lưng Từ Phàm biến mất không thấy, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
“Đợi sau này sau khi Ẩn Linh môn thành lập trên Tiên Giới xong, thì ta sẽ suy diễn cho Trảm Linh trưởng lão một bộ huyết linh đại pháp, đặt ở trong Tàng Kinh Các của tông môn, đợi ngươi qua đổi.” Từ Phàm cười nói.
Ý của Từ Phàm đó là, trừ các đồ nhi của ta, không ai có thể lấy không đồ gì của ta cả.
“Đa tạ đại trưởng lão.” Trảm Linh vui vẻ nói.
Lúc này tường nước đã thu nhỏ lại tới trong phạm vi mười trượng, Lý Sơ Phàm cũng đánh chết một anh bạn nhỏ cuối cùng.
Ánh mắt đỏ như máu kia của Lý Sơ Phàm cũng dần dần sáng trong trở lại: “Sư tổ, gia gia, ta thành công rồi.”
“Ừm, biểu hiện không tệ, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, rồi sau đó ta sẽ truyền thần thông tuyệt thế cho ngươi.” Từ Phàm nói.
“Ừm ừm.”
Lý Sơ Phàm gật đầu một cái, cứ ngồi xếp bằng ở trên mặt nước như vậy, trận chiến vừa rồi tiêu hao quá lớn, đã không còn linh lực nhảy lên linh quy nữa.
“Ngươi định truyền cho tôn tử của ta thần thông gì.” Trảm Linh ở bên cạnh tò mò hỏi.
“Thần thông: Ngũ Hành Đao Quyết, tên khác: Đao Đạo Bản Nguyên.” Từ Phàm toét miệng cười nói.
“Cái tên khác kia của ngươi cũng hơi phách lối đấy~” Trảm Linh nói.
“Cho nên mới gọi là tên khác.”
Từ Phàm nói xong, đưa tay bắn ra, một đoàn tin tức dung hợp Khí Vận chi lực chui vào trong ấn đường của Lý Sơ Phàm đang hồi phục.
“Giống với tên khác của Ngũ Hành Quyết của tông môn?” Trảm Linh lại hỏi.
“Đúng vậy, những công pháp này đều sẽ phát triển theo phương diện này.”
“Chí nguyện của đại trưởng lão cũng không nhỏ rồi.”
“Nếu như Trảm Linh trưởng lão sống đủ lâu, hẳn là có thể nhìn thấy ngày đó.” Từ Phàm cười nói.
Ngay lúc này, âm thanh của Bồ Đào vang lên trong lòng Từ Phàm.
“Chủ nhân, nhận được tin tức phân thân của nhện tinh kia truyền tới, bên kia đã đóng gói phần lớn vật liệu, chuẩn bị dời đến căn cứ ở Yêu Giới của chúng ta bên này.”
“Đại khái cần khoảng thời gian bao lâu ?”
“Dự trù chặng đường là ba trăm năm.”
“...”
“Được rồi, cứ như vậy đi.”
“Đúng rồi, căn cứ bên kia của lửng mật giáp dày có truyền tin đến không?”
“Trước mắt không nhận được.”
...
Lúc này, ở nơi nào đó trong thành lớn của Yêu Giới.
Nhện tinh có chút quyến luyến không thôi nhìn đại đội con rối sắp phải đi xa.
“Ngươi không thể không đi sao?” Nhện tinh có chút không nỡ nói.
“Đi thì cũng chỉ là một nửa toán lực của cỗ thân thể này của ta, nếu nói trên phương diện lý thuyết, thì ta vẫn chưa đi.” Con rối Luyện Hư Kỳ bên cạnh nhện tinh nói.
“Có phải ta không nỡ ngươi đâu, ta đang không nỡ những con rối mà ngươi mang đi, đây chính là một nửa con rối chiến lực của chúng ta, ta không nỡ mà!” Nhện tinh khóc lóc nói.
Con rối Luyện Hư Kỳ không trả lời nhện tinh, chỉ truyền mệnh lệnh cho bộ đội con rối rời đi.
“Ta nhận được chỉ thị của chủ nhân cho ta, giải trừ hạn chế toán lực và chế tạo trên người ta.”
“Còn truyền cho ta một ít tài liệu.” Con rối Luyện Hư Kỳ thờ ơ nói.
“Có ý gì?” Nhện tinh nghi ngờ nói.
“Toán lực của ta có thể nâng cao, con rối luyện chế ra cũng có thể tạo thành tuyến sản xuất mới rồi.”
“Nhưng nhiệm vụ nhất định phải dẫn những chủng tộc nhỏ trong Yêu Giới chống lại sự nô dịch của những tộc lớn, tiến về phía của tự do và quang minh.”