Chương 479: Quang ảnh la bàn
Chương 479: Quang ảnh la bàn
Từ Phàm nhận lại ngọc điệp trong tay Trảm Linh, hơi đáng tiếc nói: “Thật ra lúc ta tạo ra môn thần thông này, điều nghĩ đến đầu tiên chính là Trảm Linh trưởng lão.”
“Cảm ơn đại trưởng lão đã yêu quý, trước mắt tông môn đang cần người, càng cần ta lấy thân này chiến đấu hơn.” Trảm Linh hiên ngang lẫm liệt nói.
“Trảm Linh trưởng lão nói cũng đúng, vậy sau này nói sau đi.” Từ Phàm nói rồi thu hồi ngọc điệp trong tay.
Nhưng đúng lúc này, giọng Bồ Đào vang lên.
“Báo cáo chủ nhân, ngoài phạm vi phóng xạ của pháo quỹ đạo, có ba vị Yêu Tôn Vân Thánh muốn tiến vào trong biên giới.”
“À, ta tưởng thủ đoạn gì, thì ra là phân thân.”
Đúng lúc này có một đạo hư ảnh xuất hiện, chính là hai phân thân Yêu Tôn Vân Thánh đã luyện chế xong.
“Hôm nay Nhân Tộc trong khu vực này của các ngươi đều phải chết!”
“Còn tiểu tôn giả tu luyện Huyết Hải Nhất Đạo kia, bây giờ ngươi chạy trốn còn kịp đấy.”
Trong giọng nói tràn đầy sát ý và khinh thường.
“Chạy trốn con bà nó!” Trảm Linh chửi ầm lên.
Đời hắn đánh vô số trận to trận nhỏ, có thành công cũng có thất bại, nhưng chưa bao giờ có chuyện sợ hãi.
“Trảm Linh trưởng lão, bây giờ để ta nói chuyện với hắn.” Từ Phàm nói.
Lúc này, một quầng sáng cùng ảnh chiếu cơ thể Từ Phàm xuất hiện bên cạnh ba vị Yêu Tôn Vân Thánh.
“Ngươi là ai?” Yêu Tôn Vân Thánh nhíu mày hỏi.
“Một người đến khuyên ngươi về nhà.” Từ Phàm mỉm cười nói.
Sau đó Từ Phàm lại chỉ vào một quầng sáng nói: “Chắc hẳn Yêu Tôn Vân Thánh rất quen nơi này nhỉ.”
Bấy giờ Yêu Tôn Vân Thánh mới chú ý tới nội dụng trong quầng sáng, vẻ mặt lập tức thay đổi.
“Ngươi muốn tạo thành huyết hải thâm thù với tộc Thánh Sư sao?” Yêu Tôn Vân Thánh lạnh lùng hỏi, nháy mắt nàng nhớ đến vũ khí đã tấn công nàng.
Mặc dù nàng có thể tránh được, nhưng có ít nhất một nửa Yêu Tôn trong tộc nàng không trốn được đợt pháo đầu tiên của pháp bảo này.
“Nhân Tộc và Yêu Tộc vốn đã có huyết hải thâm thù, chi bằng Yêu Tôn nói gì thực tế chút.”
“Chẳng hạn như ngươi về nhà, ta cũng để pháp bảo này của ta về nhà.” Từ Phàm nói xong thì cho pháo quỹ đạo trên Thánh Thành Thánh Sư bắn một pháo ngoài Thánh Thành.
“Yêu Tôn Vân Thánh yên tâm, vũ khí hủy diệt này của ta chỉ để giết Yêu Tôn, sẽ không ra tay với hậu bối của các ngươi.” Từ Phàm khí định thần nhàn nói.
“Ngươi không sợ tộc Thánh Sư ta, vậy để ta mời Vô Địch Yêu Tôn đến đây tiêu diệt các ngươi!” Yêu Tôn Vân Thánh nhìn chằm chằm Từ Phàm, trong mắt lộ ra hung ác.
“Có một số chuyện ta phải nói một chút với Yêu Tôn, vũ khí hủy diệt này của ta gắn liền với số mệnh Tông Môn.”
“Tông Môn không diệt hắn không diệt, cho dù khu vực Nhân Tộc này của ta bị diệt sạch, vũ khí hủy diệt này vẫn có thể phóng ra như thường.”
“Chúng ta cũng không muốn đụng chạm với tộc Thánh Sư, chẳng bằng hai bên đều thối lui một bước.” Từ Phàm buông tay nói.
“Ngươi đang uy hiếp tộc Thánh Sư ta sao?”
“Không, chúng ta chỉ đang thương lượng, không đồng ý vậy thì cá chết lưới rách thôi.” Từ Phàm không sao cả nói, trừ phi Yêu Tôn Vân Thánh trước mắt này là kẻ ngốc, nếu không chắc chắn sẽ lựa chọn đúng đắn.
Lúc này trong quầng sáng đã có tộc Yêu Tôn của Thánh Sư bay ra không trung dò xét, nhưng cho dù dò xét ra sao đều không thể tìm được pháo quỹ đạo.
“Nhân Tộc, về sau tộc ta sẽ không chinh phạt nơi này.” Yêu Tôn Vân Thánh nhìn chằm chằm Từ Phàm nhìn một lúc, mới chậm rãi nói.
“Vậy vũ khí hủy diệt của tông ta sẽ không xuất hiện trên bầu trời lãnh thổ của quý tộc nữa.” Từ Phàm nói.
“Nhân Tộc, nếu sau này lãnh thổ của tộc ta xảy ra công kích cùng loại, vậy thì chắc chắn ta sẽ mời Vô Địch Yêu Tôn tiêu diệt Nhân Tộc vùng này.” Yêu Tôn Vân Thánh nói
“Được, chúng ta vui vẻ quyết định như vậy, lúc Yêu Tôn quay về Thánh Thành, cũng là lúc pháp bảo tông môn ta rời đi.” Từ Phàm cười nói, đã nắm chắc đàm phán sẽ đơn giản như vậy.
Yêu Tôn Vân Thánh không nói gì, chỉ lặng lẽ bay về Thánh Thành.
Hình chiếu của Từ Phàm và quầng sáng cũng biến mất tại đó.
“Mối nguy nhỏ lần này đã kết thúc rồi.”
Từ Phàm đứng dậy duỗi thắt lưng ở trên Trường thành sắt thép.
“Bồ Đào, dừng pháo quỹ đạo ở rìa biên giới lãnh thổ tộc Thánh Sư đi.” Từ Phàm thuận miệng nói, hai bên thù địch vốn chẳng có tín nhiệm gì đáng nói, dù có cũng chỉ là uy hiếp lẫn nhau mà thôi.
“Tuân mệnh.”
Từ Phàm nói xong liền đứng dậy dẫn theo Lý Sơ Phàm quay về Ẩn Linh Môn, cái cảm giác cố thủ ở một nơi giống như đi làm này hắn không thích.
Ẩn Linh Môn, trên Thập Vạn Lý Cự Hồ.
Từ Phàm bình yên ngồi trên Linh Quy thả câu, còn có Vương Vũ Luân theo bên cạnh.
Xa xa, đao quang đầy trời, hai vị cao thủ đao đạo chém giết nhau, chấn động đến nỗi mặt nước Thập Vạn Lý Cự Hồ dâng lên sóng lớn mấy trăm mét.
“Trò giỏi hơn thầy.” Vương Vũ Luân nhìn cháu trai ngoan của mình cảm thán nói.
“Đừng khoe khoang, cũng chỉ mạnh hơn con trai ngươi một chút.” Từ Phàm cười nói.
“Hướng Trì cũng rất ưu tú.”
“...”
Không biết ngươi khoe khoang cái gì.
“Đừng quản con trai cháu trai ngươi nữa, ngươi quản ngươi trước đi đã, nắm vững tu luyện, tranh thủ thăng cấp Hóa Thần Kỳ sớm đi.”
“Lần trước làm phép cho ngươi, có vẻ như hiệu quả không tốt lắm.” Từ Phàm phủ tay lên vai Vương Vũ Luân, bắt đầu kiểm tra cơ thể như thường lệ, không biết là người vợ mà huynh đệ tốt mấy kiếp trước của mình chờ đợi bao giờ xuất hiện.
Từ Phàm đang đợi vợ của huynh đệ đó uy hiếp mình.
“Muốn mạng của huynh đệ tốt thì người lấy 2000 năm thọ mệnh đến đổi.”
Từ Phàm đang trong mộng đẹp thì đột nhiên nghe thấy giọng của Vương Vũ Luân.
“Từ đại ca ngươi kiểm tra xong rồi sao?”
“Lần này hơi lâu, xảy ra vấn đề gì sao?” Vương Vũ Luân hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy nếu không có lần ngoài ý muốn đó, hẳn là ngươi đã thăng cấp Hóa Thần Kỳ từ lâu.”
“Nghĩ đi nghĩ lại, thiên phú của ngươi cũng xem như có khả năng đó.” Từ Phàm hiếm khi khích lệ nói.
“Chỉ là có khả năng sao?” Vương Vũ Luân hơi không cam lòng hỏi.
“Ngươi đừng được một tấc lại muốn một thước, nhận được đánh giá này của ta đã xem là kiệt xuất trong người, xích thố trong ngựa.” Từ Phàm nhìn cháu trai ngoan đang chiến đấu với phân thân của mình ở đằng xa nói.
“Xích thố là ngựa gì?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.
“Là một giống ngựa rất thần kỳ, người có được nó cũng giống như có được thứ xinh đẹp nhất cuốn bên hông.” Từ Phàm nhịn không được nói một đoạn thô tục.
“Vậy thì thật thần kỳ.” Vương Vũ Luân không chú ý vấn đề dư thừa.
Lúc này cần câu của Vương Vũ Luân chùng xuống, một con Cự Linh Sa dài năm trượng bị câu ra.
“Hôm nay vận may không tệ, cuối cùng cũng có thể câu được một con cá bình thường.” Vương Vũ Luân cười nói.
“Ngươi cảm thấy bình thường sao?”
Từ Phàm nói xong ngón trỏ nhẹ nhàng vung lên, Cự Linh Sa bị phân làm hai, một thứ có hình la bàn bị Từ Phàm khóa lại.
“Đây lại là thứ cổ quái kì lạ gì?” Vương Vũ Luân bất đắc dĩ nói, thứ mình câu được đều kì lạ thế này sao?
“Đây hẳn là một món pháp bảo thượng cổ, nhìn hình dáng thời gian ít nhất đã tự mình phủ bụi mấy vạn năm.”
Từ Phàm nói xong vươn tay điểm nhẹ một cái, một cỗ linh quang chói mắt trực tiếp từ trên la bàn đó phát ra.
Từ Phàm cảm nhận được dao động của la bàn, cười nói: “Đây là một món Đạo Khí, để ta xem thử có uy lực gì.”
Từ Phàm vừa nói, bàn tay nhẹ nhàng mơn trón la bàn.
Trong nháy mắt, thiên địa biến đổi, hai người xuất hiện trong hư ảnh Tiên Thành mấy vạn năm trước.